Chương 59: Hồ Sơ Chuyện Lạ

Tam Vô được đưa vào đại sảnh, nơi này sớm đã có vài “cô gái” ngồi trước, chờ bị khách mang đi. Cậu liếc mắt nhìn sang, có mấy cô gái trẻ, ánh mắt người nào cũng như hồ nước tĩnh lặng, không một chút gợn sóng. Chỉ có một bà cô đang dựa vào tường hút thuốc ở tận sâu bên trong, thoạt nhìn thì tuổi của bà ta cũng không còn nhỏ nữa, nhưng hình như ý thức rất tỉnh táo. Bà ta lướt mắt nhìn Tam Vô một chút, nhưng hình như không cảm thấy hứng thú với người mới đến này lắm, nên lại quay đầu đi, tiếp tục nhả khói. Dưới ánh đèn màu đỏ, sương khói tràn ngập khắp căn phòng, càng tăng thêm một chút ham muốn sa đọa và tăm tối.

“A Hà, đây là người mới, gọi là…”. “Anh Lợn” nhìn thoáng qua Daniel.

Daniel nói: “Tiểu Ngô.”

“Cô bé rất ưa nhìn đó, hàng mới không thể bán giá thấp được, đêm nay không trả giá cao thì không bán.”

“Bà cô” tên A Hà kia khẽ đảo mắt, liếc mắt nhìn cậu một chút, rồi lại đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà mà hút thuốc.

Đợi sau khi Daniel và “anh lợn” rời khỏi đây, bà ta mới đột nhiên nói: “Cô bé không bị trúng Hàng đầu đúng không, tự nguyện đến à?” Thật ra mấy “cô nàng” ở đây ai mà không tự nguyện chứ? Chẳng qua những người khác là bị trúng Tình hàng, đối với tên kia si mê không thôi, cam tâm tình nguyện bị đối phương giẫm nát, chịu đựng đối phương đánh chửi, bán ** chính mình để nuôi dưỡng hắn. Nhưng mà con nhóc mới đến này tuy giả bộ vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, nhưng thật ra A Hà vừa nhìn một cái đã có thể nhận ra, con nhóc không hề trúng Hàng đầu.

Tam Vô không biết đối phương là đang thử cậu hay là thật sự nhận ra cậu đang đóng giả, chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến (), không trả lời.

A Hà cũng không nhìn cậu, từ miệng phun ra một vòng khói: “Đừng giả vờ, có trúng Hàng đầu hay không tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”

Tam Vô hoàn toàn không đóng giả được nữa, đề phòng nhìn bà ta: “Bà thoạt nhìn cũng không giống trúng Hàng đầu, bà cũng tự nguyện à?”

Khóe miệng A Hà nhếch lên, nở một nụ cười đầy châm chọc: “Tự nguyện? Cũng có thể nói là như thế, đều tại tôi năm đó rất ngốc. Bị bán đến đây, là tôi gieo gió gặt bão.”

Tam Vô nghe nàng nói chuyện thấy có chút giọng tỉnh H, liền hỏi: “Bà là người ở tỉnh H à?”

Đối phương không trả lời, hỏi ngược lại: “Cô thích tên ngoại quốc lúc nãy à?”

Tam Vô thầm mắng trong lòng, có quỷ mới thèm thích gã! Nhưng ngoài miệng cũng không dám trả lời thật, đành phải không tình nguyện gật gật đầu.

A Hà đột nhiên bật cười “Ha hả”, cười như điên. Tam Vô không hiểu gì nhìn bà, bà ta cười đến chảy nước mắt, cuối cùng lau lau nước mắt nơi khóe mắt mới nói: “Nếu hắn ta thật sự yêu cô, sao có thể để cô đi bán thân xác nuôi hắn chứ? Nếu không phải bị trúng Hàng đầu, thì tôi thấy đầu óc cô có vấn đề rồi?”

Tam Vô nhìn bà cô như mắc tâm thần này: “Vậy còn bà, bà cũng không trúng Hàng đầu, thế sao lại ở đây?”

A Hà trầm mặc không nói.

Lúc này có khách đến cửa, nhìn thấy Tam Vô, cười đến vô cùng d*m dê: “Ồ, có hàng mới à?”

Tam Vô lui về phía sau, không phải cậu sợ không giữ được trinh tiết, chẳng qua nếu bị tên ăn không ngồi rồi này đưa đi thuê phòng, thì khó tránh khỏi đau đớn cho đối phương một chút. Nhiệm vụ nằm vùng lần này của bọn họ cũng theo đó mà bại lộ mất.

A Hà cười khẩy: “Ngay cả cóc ghẻ như mày mà cũng muốn ăn thịt thiên nga sao? Nôn ra 5000 rồi nói sau.” Tên béo ú này là khách quen, bình thường không học vấn không nghề nghiệp, chuyên làm chút trộm cắp lặt vặt.

Tên kia bị A Hà dội cho một gáo nước lạnh, liền thật sự lấy ra 5000 đồng trong ví ném xuống đất, đúng lúc hôm nay làm một bữa “tiệc lớn” luôn: “Con đàn bà thối tha này, khinh thường tao à? Bây giờ tao mang nó đi được chưa?” Nói xong, định tóm lấy cánh tay của Tam Vô.

Đạo trưởng Tam Vô đang định tung một cước vào bụng hắn ta, thì đã có người thay cậu làm. Thấy tên béo bị đạp ngã lăn quay xuống đất, Tam Vô còn chưa kịp quay đầu lại, đã được kéo chạy ra ngoài.

Daniel vừa chạy vừa hỏi: “Hắn không làm gì em chứ?”

Tam Vô lắc đầu: “Chưa kịp.”

“Vậy là tốt rồi.” Daniel gật đầu.

“Chúng ta đi đâu đây? Không nằm vùng nữa à?” Chạy theo Daniel xuống cầu thang, Tam Vô nhịn không được hỏi.

Daniel nhảy lên một chiếc xe mô tô: “Tên đầu lĩnh đang đi gặp thầy hắn, chúng ta phải đuổi theo! Xe chạy rất nhanh!”

A Hà cúi đầu nhìn xuống dưới xuyên qua cửa sổ thấy một đôi đang phóng xe mô tô chạy xa dần, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Nếu hắn cũng có thể đối xử với mình như vậy, thì cho dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, mình cũng cam lòng. Nhưng mà…

………………………………….

Diêu Nhiếp đã được trải nghiệm một cảm giác gần như là nhảy lầu, tim thiếu chút nữa thì ngừng đập, nghĩ rằng lúc này cái mạng nhỏ của anh sắp tiêu rồi. Không ngờ, lúc thang máy vừa rơi đến tầng 2, lại đột nhiên ngừng lại. Anh ngay lập tức ấn mở thang máy, phóng ra bên ngoài.

Nhưng sau khi ra ngoài, Diêu Nhiếp lại trợn tròn mắt. Đây tuyệt đối không thể là khách sạn được, nhìn kiểu gì thì nơi này cũng là vùng núi hoang vu. Thang máy vừa mới rơi một phát thôi, mà bọn họ đã rơi đến không gian khác rồi sao? Hay là xuyên không rồi?

Nghĩ đến xuyên không, anh lại hưng phấn, ông đây cuối cùng cũng bắt kịp xu hướng rồi, xuyên không rồi!

Thật đáng tiếc, lại làm anh thất vọng lần hai rồi, bởi vì anh nhìn thấy không xa phía trước là một ngôi chùa, mà đang đứng trước cổng lại chính là tên đầu than đen Nạp Tạp.

Không đợi Diêu Nhiếp có phản ứng, Nhai Xế đã lao đến như tên bắn.

Lần này Nạp Tạp không chạy nữa, bình tĩnh ném ra một chuỗi tràng hạt. Chuỗi tràng hạt xoay tròn trên không trung phát ra ánh sáng ngũ sắc, hình thành một tấm lá chắn. Dù sao đây cũng là địa bàn nhà người ta, hơn nữa Nhai Xế giờ phút này chỉ có nguyên thần tách ra, mà không có chân thân, nên công lực giảm sút đáng kể, cũng không thể làm gì người ta. Chỉ có thể gầm lên một tiếng giận dữ.

Diêu Nhiếp vội bước lên vỗ về “chó săn” nhà mình: “Nơi này là địa bàn của bọn họ, không nên lấy cứng rắn đấu với cứng rắn, chúng ta nên nghĩ cách để thoát khỏi đây thì hơn.”

Làm cho kiêu ngạo long tử của Nhai Xế, làm cho lòng tự tôn của giống đực bị tổn thương trầm trọng, hắn nhe nanh, phát ra tiếng gầm đầy uy hiếp.

Nạp Tạp hoàn toàn không thèm để ý tiếng “sủa” của Nhai Xế, trong mắt có chút bất đắc dĩ, chỉ lắc đầu nói với Diêu Nhiếp: “Tôi nói rồi, các người không thể quay về được.”

“Là cậu đưa chúng tôi đến đây à?” Diêu Nhiếp giữ chặt “chó điên” nhà mình, đề phòng hỏi.

“Không, là thầy tôi. Lúc đầu, tôi cũng không biết mục tiêu của thầy ấy là anh. Nếu anh nhận lời tôi, thì đã không…” Y còn chưa nói xong, trong phòng đã truyền ra giọng đàn ông trầm thấp: “Nạp Tạp, mời khách vào đi.”

Nạp Tạp nhìn Diêu Nhiếp thật sâu, cất tràng hạt vào, để cho bọn họ đi vào.

………………………………………….

Nạp Tạp dẫn bọn họ tiến vào một căn phòng trong ngôi chùa, Nhai Xế vẫn luôn chen vào giữa hai người, từng giờ từng phút đều đề phòng tên đầu than đen này.

Trong phòng từ sớm đã có một nhà sư ngồi chờ bọn họ. Diêu Nhiếp nhìn vẻ ngoài người nọ, chắc khoảng bốn mươi tuổi, trên đầu bị băng bó, bộ dạng nhìn hơi quen mắt…

Nhà sư nhìn lên, nói: “Hoan nghênh khách quý lâm môn.” Một tràng tiếng Trung tuy mang giọng rất nặng, nhưng ít ra cũng có thể nghe hiểu được. Nói xong, lão ta gọi tới một nhà sư trẻ: “Dâng trà.”

Diêu Nhiếp nâng ly trà lên, thật kỳ quái, rõ ràng trên ly trà có tỏa ra hơi nóng, nhưng khi cầm trong tay lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Anh cảm thấy được có hai tầm mắt đang nhìn mình chằm chằm, một là của nhà sư kia, trong đôi mắt không hề nhìn thấy một chút cảm xúc, cũng như chút gợn sóng nào. Mà người còn lại là Nạp Tạp, trong mắt của y mang theo khẩn trương bất an, dường như không muốn Diêu Nhiếp uống ly trà kia.

Diêu Nhiếp để sát vào, nhìn kỹ lần nữa, nhìn vào nước trà có thể thấy rõ ảnh phản chiếu của hoa văn trên trần nhà, nhưng nó lại không hề phản chiếu lại gương mặt của Diêu Nhiếp. Diêu Nhiếp cũng không phải đồ ngốc, thứ này nhìn kiểu gì cũng thấy có vấn đề, có ngốc mới có thể ngoan ngoãn uống vào! Hơn nữa từ khi Nhai Xế bước vào nơi này, liền biến thành “chó ngoan” phờ phạc, thần sắc uể oải.

“Sao lại không uống? Không hợp ý ngài sao?” Nhà sư thúc giục.

Diêu Nhiếp đang tính toán làm thế nào để rời khỏi nơi này, thì ngoài cửa liền có tiếng thông báo: “Thưa thầy, cái một người Malaysia đưa tiền đến ạ.”

Nhà sư dặn dò một câu: “Nạp Tạp, chào hỏi khách khứa chu đáo.” Liền rời đi, hình như cũng không sợ bọn họ chạy trốn.

Đợi nhà sư đi rồi, Nạp Tạp liền mở cửa, nhìn xung quanh một vòng, xác định không ai canh chừng, lúc này mới chỉ vào con đường nhỏ phía sau chùa: “Các người đi nhanh đi.” Không đợi Diêu Nhiếp hỏi rõ, đã đẩy anh ra ngoài, rồi còn đưa cho anh một miếng ngói nhà: “Nếu bị lạc trên núi, thì đặt nó trên đầu.”

Diêu Nhiếp khó hiểu, vì sao y lại muốn thả bọn họ, nhưng lúc này anh cũng không kịp hỏi nhiều, liền mang theo Nhai Xế chạy như điên.

Nhưng cứ ở trong núi chạy hơn nửa giờ, mà vẫn cứ loanh quanh tại đường cũ, xem ra là gặp phải bức tường quỷ ám rồi.

Nhai Xế sau khi ra khỏi ngôi chùa thì tinh thần lại đã sáng láng trở lại, chẳng qua nguyên thần hành động vẫn có chút bất tiện, miệng hắn há ra, từ bên trong nhả ra một lọ nước.

Mấy món quý giá của Nhai Xế đến bây giờ đều là từ hư không biến ra, Diêu Nhiếp vẫn nghĩ rằng trong quần áo của hắn có tận trăm cái túi chứa kho báu, bây giờ mới biết được, thì ra trăm cái túi kho báu chính là ở miệng…

“Lấy nước đổ lên người ta đi.” Nhai Xế ra lệnh.

Diêu Nhiếp bị “áp bức” quen rồi, liền nghe lệnh làm việc, mở nắp lọ rồi đổ nước lên nguyên thần nửa trong suốt của Nhai Xế.

Nước đổ lên người Nhai Xế, khiến cho thân thể nửa trong suốt của hắn, dần dần thực thể hóa.

“Đây là thứ gì vậy?”

“Nước suối ở suối Tụ Thần. Có thể khiến cho linh hồn hình thành thân thể trong một ngày.” Nói xong, hắn như một con sói đói vồ mồi, vồ Diêu Nhiếp ngã xuống đất: “Đã có thân thể thì đừng lãng phí, ta đã sớm muốn thử một lần.”

Diêu Nhiếp đột nhiên có dự cảm không lành: “Cậu muốn muốn làm gì?”

Nhai Xế đương nhiên nói: “Giao phối.”

………………………………………..

…(Hình như chương sau có màn nhân thú đó nha)……

………………………………………..

Suy nghĩ của tác giả:

Chương tiếp theo sẽ kết thúc câu chuyện lần này, về Hàng đầu thì có rất nhiều, trong này chỉ viết về vài loại trong đó thôi.

Câu chuyện tiếp theo định cho giáo sư Trần với lão Tứ lên sàn, gặp gỡ phụ huynh.

Diêu Nhiếp: tại sao tôi là diễn viên còn chưa được gặp phụ huynh, mà bọn họ đã gặp trước rồi?!

Tác giả chun mũi: Chẳng phải Tiểu Thất gặp người nhà của anh rồi sao?

Nhai Xế: Cái chính là, chương tiếp theo ta giải quyết mọi việc phải không?

Tác giả lủi mất.

Vốn định đêm nay làm nhiều hơn 1 chương A Trạch, nhưng buổi chiều xem một chương trình tiếp cận cách chôn cất mai tán trên XX, lãng phí thời gian, thôi để ngày mai làm đi, tại Tiểu Thất đuổi theo tiền, lưu.