“Buông nó ra, rốt cuộc anh tới đây làm gì?!” Nét mặt Lãnh Y sầm xuống.
Trình Ninh gãi gãi ót, kinh ngạc liếc Lãnh Y, nghe lời đặt tiểu hồng hồ lên ghế, bĩu môi oán giận: “Gì chứ, không phải chỉ là một con hồ ly rẻ tiền thôi sao? Nếu em thích, lần sau tôi sẽ mua cả một ổ đến tặng em!”
“Xi—-” Không đợi Lãnh Y kịp phản ứng, tiểu hồng hồ đã nổi bão trước, đạp ghế dựa nhảy chồm lên, răng cửa hung hăng cắn tay Trình Ninh.
“A!”
Cơn đau bén nhọn truyền tới từ cổ tay trái, Trình Ninh há hốc mồm thở, đau đến mặt mày vặn vẹo, tay phải đè chặt tay trái, cổ tay thì dùng sức giãy dụa, muốn hất văng tiểu hồng hồ vẫn cắn chặt không chịu nhả miệng kia ra. Con hồ ly này nặng quá, Trình Ninh cảm giác như cổ tay mình sắp gãy tới nơi!
Hồng nhi cắn chặt không chịu buông, đôi mắt nho nhỏ trợn tròn, ngầm dùng pháp lực, tăng trọng lượng cơ thể mình lên gấp mười lần, hừ! Dám vũ nhục bản hồ tiên như thế, để ta cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!
Đứng ở góc độ của Lãnh Y mà nhìn thì trên tay Trình Ninh như thể dính chặt một quả bóng rổ siêu bự phủ một lớp lông đỏ dài, vô luận hắn đập thế nào cũng không chịu rời tay. Lãnh Y nghiêng đầu nhẹ nhàng tựa vào tường, mím môi vui vẻ đứng bên cạnh nhìn trò vui, đáng đời, ai bảo dám bắt nạt Hồng nhi. Mãi cho đến khi Trình Ninh đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khóc lóc cầu xin tha thứ, Lãnh Y mới chậm rãi tiến lại, vỗ nhẹ cái trán tiểu hồng hồ.
“Được rồi, Hồng nhi ngoan, buông ra đi.”
Tiểu hồng hồ nghe lời nhả ra, lui về sô pha, ủy khuất giương mắt nhìn Lãnh Y.
Trình Ninh dùng sức xoa xoa cổ tay bị cắn nát của mình, hít một hơi khí lạnh, ôm tay, nước mắt lưng tròng hướng Lãnh Y làm nũng: “Y Y, đau chết mất – đau – em xem này –”
Nói xong mở móng vuốt ra giơ cho Lãnh Y xem, sau khi nhìn rõ, hai người không khỏi sửng sốt.
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hàm răng của tiểu hồng hồ cắn sâu vào thịt Trình Ninh khi nó bị lắc qua lắc lại, nhưng lúc này cổ tay hắn lại hoàn hảo không chút thương tích nào, thậm chí ngay cả dấu răng cũng không có! Quỷ dị! Cực kì quỷ dị!
“Chi – chi –”
Không để cho hai người kịp tự hỏi xem rốt cuộc là thế nào, tiểu hồng hồ ở bên cạnh đã ác nhân cáo trạng trước, bắt đầu kêu rống từng trận.
Lãnh Y kinh hãi, đẩy mạnh Trình Ninh đang nước mắt tèm lem ra, bước nhanh lại ôm lấy tiểu hồng hồ.
Cẩn thận nhìn, lại thấy đau lòng. Vừa rồi đánh nhau một phen, vết thương vốn đã khép lại trên đầu tiểu hồng hồ lại chảy máu. Lãnh Y lấy hộp cứu thương, vừa dùng miếng bông chà lau giúp tiểu hồng hồ khử trùng, vừa trách móc răn dạy Trình Ninh không biết chừng mực. Trình Ninh ôm tay buồn bực đứng bên cạnh nhìn một người một hồ “ân ái”……(>_Đang âm thầm mắng, đột nhiên thấy tiểu hồng hồ đang nằm trong lòng Lãnh Y, đôi mắt đang dõi theo hắn chợt lóe lên lục quang, tay Trình Ninh lại bắt đầu đau đớn kịch liệt. Càng quỷ dị là khác với cơn đau khi vừa rồi bị cắn, dĩ nhiên – dĩ nhiên còn có cảm giác xót khi bị cồn thấm vào da thịt.
Tiểu hồng hồ ngược lại, giơ cái chân nhỏ, vui vẻ nép vào lòng Lãnh Y hưởng thụ mỹ nhân cẩn thận che chở. Thì ra, nó lại dùng pháp lực, tạm hoán đổi thần kinh cảm giác của mình và Trình Ninh một chút, nói cách khác, máu chảy trên đầu nó lúc này chính là máu trên tay Trình Ninh, mà cảm giác xót lúc Lãnh Y dùng cồn khử trùng lại đương nhiên không hề giữ truyền hết cho Trình Ninh.
Sau một phen so đấu, tiểu hồng hồ ỷ vào sự sủng ái của Lãnh Y, nhe răng nhếch miệng với Trình Ninh. Trình Ninh là có khổ mà không nói nên lời, xám xịt cúi đầu, càu nhàu lẩm bẩm, lại không dám kêu gào nữa.
Lãnh Y cẩn thận lau vết thương cho Hồng nhi, đổi thuốc mới, lúc này mới thả lỏng một hơi, hôn tiểu hồng hồ: “Hồng nhi giỏi, thực kiên cường!”
“Chi – chi –” Hồng nhi nịnh nọt dán sát vào Lãnh Y, còn không quên quay đầu khinh bỉ trừng mắt liếc Trình Ninh một cái.
“Xì –” Trình Ninh ở bên cạnh không vui, lại lập tức thấy tiểu hồng hồ trợn mắt liếc mình nữa, liền sợ tới mức chạy nhanh tới bên cạnh Lãnh Y để tị nạn.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lãnh Y mặt không chút thay đổi hỏi.
Trình Ninh thu hồi nụ cười, ngẩng đầu nhìn Lãnh Y, do dự nói: “Tử Phong Ngưng đã trở lại……”
“Cạch –” Nghe vậy, cái nhíp trong tay Lãnh Y rơi thẳng xuống đất, tiểu hồng hồ cả kinh giật mình, kinh ngạc nhìn Lãnh Y. Cả thân mình nàng khẽ run, đôi mắt đẹp lại phủ hơi nước dày đặc.
Tử Phong Ngưng là mối tình đầu của Lãnh Y, từng nghĩ Tử Phong Ngưng sẽ ở bên mình vĩnh viễn, nhưng mọi lời thề non hẹn biển lại không thắng được một cái xoay tay đơn giản của bố cô. Tự dưng ngờ vực vô căn cứ, hại người khác ghen tuông, bất luận mình giải thích thế nào người đó cũng không tin, vứt bỏ nàng khi nàng bất lực nhất, kiên quyết mà đi. Một câu “đời này kiếp này không gặp lại” phá nát giấc mơ hoa lệ của mình, mà nay…Người đó lại nuốt lời trở về, đây có thể coi là gì chứ?
Trình Ninh thật cẩn thận nhìn vẻ mặt của Lãnh Y, kiên nhẫn giải thích: “Cô ấy đến nhà em tìm em, biết bởi vì chuyện đó mà em và bố phát sinh mâu thuẫn, bị đuổi khỏi nhà, không khỏi cực kì đau lòng. Trăm phương nghìn kế mới tìm được tôi, nói muốn gặp lại em một lần, Y Y, cô ấy…cô ấy đã biết hết chân tướng.”