- Vâng, Kiệt ca!
Đinh Báo hiểu tâm tư của Vương Kiệt, cũng không phản đối.
- Chú yên tâm, nếu chuyện gì anh không giải quyết được thì sẽ cho đại ca ra mặt.
Vương Kiệt cho Đinh Báo một viên thuốc an thần:
- Đại ca đã từng nói, chỉ có anh ấy và vợ mới được phép ức hiếp tiểu đệ, vì vậy nếu chúng ta thật sự bị ức hiếp thì đại ca nhất định sẽ ra tay xả giận.
- Vâng, em hiểu, Kiệt ca!
Đinh Báo thầm nghĩ tên mập cuối cùng cũng có một câu xuôi tai.
- Được rồi, tạm thời cứ như vậy, chú nhớ kỹ điện thoại của anh. À, thuận tiện cũng đưa số sang cho anh, cứ như vậy nhé.
Tên mập viết xuống số điện thoại, sau đó hắn thuận tay lấy danh thiếp của Đinh Báo rồi đứng dậy bỏ đi.
- Kiệt ca đi thong thả.
Đinh Báo đứng dậy đưa tiễn.
Vương Kiệt cố ý khoát tay tỏ ý đừng đứng đợi, thật ra trong lòng hắn đang rất sướng. Đây là một cảm giác sảng khoái trong tâm lý, là cảm giác sung sướng đến tột đỉnh, hắn thậm chí còn sinh ra xúc động muốn ngửa mặt lên trời tru lên như sói.
- Giờ một thằng mập như mình cũng trở nên trâu bò rồi, Trương Lỵ, hãy đợi đấy, sau này mình sẽ tìm hai em người đẹp, một em nấu cơm, một em làm ấm giường... ....
Trong đầu Vương Kiệt tràn đầy những suy nghĩ rối loạn.
Khi Vương Kiệt quay về phòng karaoke thì Tôn Hinh Hinh đã say và ngã vào lòng Hạ Thiên, lúc này Hạ Thiên đại công cáo thành đang chuẩn bị ôm người đẹp về nhà. Đúng lúc này Vương Kiệt lập tức biểu hiện ra phong thái của đại ca, lập tức sai Đinh Báo lấy xe đưa Hạ Thiên về nhà.
Đinh Báo thật sự có xe, nhưng chỉ là một chiếc mười sáu chỗ. Tất nhiên Vương Kiệt cũng chấp nhận điều này, xe nào cũng là xe, mười sáu chỗ thì ngồi được nhiều người, đồng thời cũng thuận tiện khi vào nhà cướp của, không thấy trên ti vi đám côn đồ thường dùng xe này sao?
Đinh Báo tự mình đảm nhận nhiệm vụ tài xế, hắn đưa Hạ Thiên đến cổng khu Học Phủ Danh Uyển, sau đó đưa mắt nhìn Hạ Thiên ôm Tôn Hinh Hinh đi vào. Cuối cùng hắn quay xe bỏ đi và đưa Vương Kiệt và Phương Hiểu Như quay về đại học Giang Hải.
- Thơm quá!
Hạ Thiên ngửi mùi hương trên người Tôn Hinh Hinh mà ra vẻ say mê, mùi hương trên người Tôn Hinh Hinh làm người ta cảm thấy rất thoải mái, đồng thời cũng làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác rục rịch.
Hạ Thiên ôm Tôn Hinh Hinh chậm rãi đi lên lầu, bàn tay hắn không tự giác được phải đặt lên cặp mông lớn của nàng, khi nâng lên hạ xuống thì lập tức cảm nhận được sự co giãn kinh người. Những cảm xúc tuyệt vời kéo đến làm cho ngọn lửa từ tận đáy lòng hắn bùng lên mạnh mẽ.
Hạ Thiên cố gắng giảm tốc độ của mình, sáu tầng mà hắn đi hơn năm phút đồng hồ. Lúc này người trong lòng hắn đang dần nóng lên như lửa, dù hắn là máy điều hòa trời sinh nhưng trên ngời Tôn Hinh Hinh vẫn ra nhiều mồ hôi, mùi hương càng nồng.
- Sao nhanh thế?
Hạ Thiên nhìn số nhà mà không muốn đặt Tôn Hinh Hinh xuống, hắn dùng một tay ôm cổ nàng và một tay mở cửa.
Cửa mở, Hạ Thiên bật đèn, trước tiên ôm Tôn Hinh Hinh vào phòng khách, đặt nàng lên ghế sa lông, sau đó đóng cửa, khi quay trở lại thì trợn tròn mắt.
- Chị Hinh, chị...Chị không say sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Tôn Hinh Hinh đã đứng lên khỏi ghế sa lông, trong lòng hắn thầm hối hận, biết vậy dụ cho nàng uống thêm chút nữa là được.
- Tiểu sắc lang, dù chị đây xỉn cũng sẽ bị cậu làm cho thức tỉnh.
Gương mặt Tôn Hinh Hinh đỏ bừng, nàng trợn mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nhanh chóng đi vào phòng ngủ, nàng lấy quần áo xong lại tiến vào phòng tắm.
Trong lòng Hạ Thiên lập tức lóe lên tinh quang, đúng là thất bại lớn, người đẹp quá chén mà còn tỉnh, như vậy là không có công lý, mình đụng vào người đẹp say xỉn thì người ta sẽ tỉnh sao?
Một lát sau, Tôn Hinh Hinh từ trong phòng tắm đi ra, lúc này nàng mặc một bộ váy sa mỏng mảnh, cơ hồ trong suốt hoàn toàn, có thể nhìn thấy hai núm vú đỏ hồng như ẩn như hiện bên trong, phía dưới là một chiếc quần lót màu đen. Quần lót nhỏ ôm chặt hai mép l-n nàng, lộ ra khe nhỏ mê người.
Điều này khiến Hạ Thiên mừng thầm, hắn tưởng Tôn Hinh Hinh đã đồng ý lên giường với hắn rồi nhưng sự việc tiếp theo kiến hắn buồn bực không thôi. Nàng sau khi ra khỏi phòng tắm thì không thèm nhìn đến hắn mà lập tức đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại..
- Chị Hinh, em muốn lên mạng.
Thấy miệng thịt sắp đến miệng mà còn bay mất nên Hạ Thiên đương nhiên không cam lòng, hắn liền chạy đến gõ cửa phòng nàng.
- Ngày mai rồi lên, bây giờ chị phải đi ngủ.
Tôn Hinh Hinh cũng không chịu nhượng bộ.
- Chị Hinh, giờ còn quá sớm, sao ngủ được?
Hạ Thiên vẫn liên tục cố gắng thuyết phục Tôn Hinh Hinh.
- Ai bảo cậu ép chị uống nhiều rượu? Bây giờ chị có chút chóng mặt, tất nhiên sẽ buồn ngủ.
Tôn Hinh Hinh đổ hết trách nhiệm lên đầu Hạ Thiên.
- Cũng không sao, em có thể giúp chị mát xa, sẽ hết chóng mặt ngay.
Hạ Thiên lập tức bắt lấy cơ hội này.
- Chị ngủ đây.
Giọng điệu của Tôn Hinh Hinh có vẻ khá lười biếng.
- Chị ngủ mà còn nói được sao?
Hạ Thiên cũng không bị lừa.
Nhưng Hạ Thiên lập tức hối hận, vì sau đó bên trong không còn âm thanh nào. Dù hắn nói thế nào thì Tôn Hinh Hinh cũng không có phản ứng, cũng không biết nàng ngủ thật hay chưa.
Nhưng có thể khẳng định một điều, kế hoạch của Hạ Thiên đêm nay đã thất bại, hắn trước nay vẫn muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với Tôn Hinh Hinh, nào biết đã lùi lại hai bước. Tối qua hắn còn được ôm Tôn Hinh Hinh ngủ vùi, nào ngờ ôm nay phải "chăn đơn gối chiếc".
- Đại sư phụ nói không sai, nóng vội không cưa được "gái xịn", xem ra mình đã nóng vội làm cho chị Hinh phải sợ.
Hạ Thiên tự an ủi mình một câu, hắn bất đắc dĩ phải quay về phòng ngủ.
Tôn Hinh Hinh ở trong phòng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không nghe thấy âm thanh gì thì nàng liền biết Hạ Thiên đã về phòng rồi. Nàng thở dài một cái, tuy rằng nàng rất muốn giao bản thân cho Hạ Thiên nhưng nghĩ đến quan hệ của hắn và Kiều Tiểu Kiều lại khiến nàng do dự nên đành phải trốn chạy khỏi hắn.
Sau đó nàng không tự chủ nhớ lại cảnh lúc này được Hạ Thiên dùng bàn tay tràn đầy lửa nóng xoa bóp mông nàng, điều này khiến hai mắt nàng trở nên mê ly, hai tay nàng không tự chủ đặt lên bộ ngực no đủ của mình, dùng hai ngón tay trắng nõn liền kẹp lấy hai núm vú hồng phấn xinh đẹp rồi nàng mà chợt nặng chợt nhẹ, lúc trái lúc phải mà chơi đùa lấy.
Hai núm vú non mềm nhạy cảm của nàng lập tức bị kích thích, một luồng sóng vừa ngứa vừa sướng dũng mãnh đánh vào lòng nàng. Điều này lập tức làm cho dục niệm trong người nàng chợt bùng lên, dâm hứng liền dâng lên.
Nàng liền nhanh chóng lột sạch chiếc váy mỏng trên người mình xuống để cho cặp ngực đầy đặn của nàng bại lộ ra trong không khí, sau đó nàng liền dùng hai ngón tay ngọc của mình nắm lấy hai núm vú đang xung huyết của bản thân rồi dùng sức xoa nắn, thỉnh thoảng nàng còn dùng móng tay cọ sát với chúng. Cảm giác tô ngứa mang theo một tia đau đớn lập tức truyền đến đại não nàng, điều này càng làm cho Tôn Hinh Hinh càng thêm hưng phấn.
- Ân....ah......a.....
Tôn Hinh Hinh càng thêm dùng sức chơi đùa với núm vú của mình, khiến cái cảm giác vừa hưng phấn vừa ngứa ngáy tràn đầy lòng nàng, làm cho Tôn Hinh Hinh mị nhãn như tơ, đôi má vốn đã ửng đỏ vì say rượu này càng thêm ửng hồng, tràn đầy vẻ xuân tình, đôi môi đỏ mọng như đóa hoa của nàng liền hé mở, phát ra những tiếng rên nhẹ.
- Nga! Nga! Ah.....Ah......Ah.......
Lúc này Tôn Hinh Hinh cảm thấy dưới bụng mình dấy lên một đóm lửa nhỏ, không những vậy ngọn lửa nhỏ này càng lúc càng thịnh, đem toàn bộ bản thân nàng đốt cháy hết, khiến nàng cảm thấy bản thân khô nóng không thôi, đặc biệt động đào nguyên dưới hạ thân của nàng, bây giờ nó vừa trống rỗng vừa ngứa ngáy vô cùng.
- Ah.....Ah......Hạ Thiên.....
Nhớ tới ánh mắt lửa nóng của Hạ Thiên hôm nay và bàn tay hữu ý ma sát với mông của nàng lúc nãy, Tôn Hinh Hinh càng cảm thấy bản thân khô nóng vô cùng, mật dịch ở phía dưới chảy ra càng lúc càng nhiều nên tay của Tôn Hinh Hinh liền từ ngực nàng dần dần di chuyển xuống dưới.
Lướt qua vùng bụng trơn nhẵn như ngọc của mình, nàng nhẹ nhàng chà sát vùng rốn khéo léo của mình vào cái rồi tiếp tục đi xuống phía dưới.
Ngay khi tay nàng đến khu tam giác thần bí thì nàng không lập tức cắm ngón tay vào trong lỗ l-n càng lúc càng nóng, càng lúc càng ngứa của mình mà nàng lại nhẹ nhàng vuốt ve ở phía bên ngoài. Vì nàng biết càng để cho bản thân chịu càng nhiều kích thích, càng cắm ngón tay càng trễ thì đến lúc đó khoái cảm càng mãnh liệt.
Bàn tay trắng nõn tinh tế của nàng bao phủ lấy l-n mình, sau đó dùng ngón giữa và ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát lên xuống với khe thịt đỏ tươi ở bên ngoài lúc này đã dính đầy mật hoa. Hành động gãi không đúng chỗ ngứa của nàng khiến cho lỗ thịt của nàng càng thêm ngứa ngáy khó nhịn.
Điều này làm cho khuôn mặt thiên kiêu bá mịn của nàng càng thêm hồng nhuận, tản ra xuân sắc mê người, mũi ngọc thì liên tục phát ra những hơi thở hổn hển, đôi môi anh đào nhỏ nhắn thì thổ khí như lan, nhẹ nhàng rên rỉ lấy.
- Ân! Hạ Thiên....không thể......ah....ân......
Tuy khó chịu như vậy nhưng Tôn Hinh Hinh vẫn chưa chịu cắm ngón tay vào trong mật huyết của mình mà nàng nhẹ nhàng chà sát phương thảo xanh tốt của mình, sau đó nàng dùng hai ngón tay tách đôi rồi dùng ngón tay ma sát lên xuống với tiểu môi mật non mịn dính đầy dâm thủy ở bên trong. Thỉnh thoảng nàng còn day day hột le ửng đỏ nhô lên của mình, mỗi lần nàng làm như vậy thì một loại ngứa ngáy thấu tận xương tủy lập tức truyền đến, khiến nàng không khỏi hé miệng phát ra tiếng rên rỉ xuân tình.
Vuốt ve ở bên ngoài vài lần, Tôn Hinh Hinh liền đem ngón tay cắm trong dâm huyệt nhưng như chuòn chuồn lướt nước, nàng vừa cắm vào liền lập tức rút ra rồi lặp đi lặp lại như vậy. Hành động này của nàng khiến lỗ thịt mất hồn của nàng tựa như bị hàng trăm vạn con kiến cắn lấy, khiến từng đợt ngứa ngáy từ trong l-n nàng lập tức truyền ra khắp tứ chi bách hài, mỗi chỗ trong thân thể nàng.
Sự ngứa ngáy này làm cho phương tâm của nàng phanh phanh nhảy lên, dục hỏa trong người bốc lên cao. Vô cùng mịn màng trong suốt như ngọc mặt mày bị hừng hực dục hỏa đốt cháy sạch kiều diễm ướt át, xuân ý dạt dào.
Đôi mọi đỏ mọng liền mở ra, phát ra từng trận gấp rút thở dốc, cùng với đó là những tiếng rên rỉ động lòng người.
- Hạ Thiên a! Hạ Thiên a!
Thân thể mềm mại trắng ngần của nàng ở trên giường chợt phải chợt trái mà kích liệt vặn veo, không những vậy trên người nàng chảy ra từng đợt mồ hôi thơm, khiến cho da thịt nàng dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ, càng thêm động lòng người. Lúc này lỗ l-n nàng càng lúc chảy càng nhiều mật dịch, khiến cho quần lót ren ở bên ngoài dính đầy dâm thủy mà trở nên ướt đẫm và dính chặt vào âm đạo nàng.
Cuối cùng Tôn Hinh Hinh không chịu nổi nữa, nàng nhanh chóng cởi quần lót ướt đẫm dâm dịch của mình ném qua một bên, sau đó nàng nhanh chóng đút hai ngón tay vào trong l-n mình, xuyên qua đại tiểu môi mật, cắm vào trong lỗ thịt vừa ướt át vừa ấm áp rồi hoạt hoạt lấy. Ngay khi ngón tay vừa cắm vào, tầng tầng thịt non ở bên trong lỗ thịt mất hồn của nàng lập tức xông tới, quấn chặt lấy ngón tay nàng, đồng thời ở trong chỗ sâu lỗ l-n nàng phát ra một cổ hấp lực, giuống như muốn đem ngón tay cắm vào trong đó vậy.
Tôn Hinh Hinh vừa ra sức rút ra cắm vào vài cái thì một cỗ khoái cảm rung động tâm hồn không thể tả được lập tức truyền ra khắp tứ chi bách hài khiến thân thể xinh đẹp mà thành thục của nàng không ngừng run rẩy. Nhưng tay phải của nàng càng thêm ra sức ngay tại khe l-n mềm mại mà kịch liệt cắm vào, mà tay trái nàng cũng không để yên mà liên tục nhào nặn cặp vú to tròn trần đầy sự co dãn của nàng.
Nàng liếm liếm bờ môi căng mọng vì khát tình, hai tay tốc độ càng lúc càng nhanh, nàng ngửa đầu lên, cặp mắt mê ly nửa khép nửa mở.
- Hạ Thiên....Hạ Thiên........
Tiếng rên rỉ vừa dồn dập vừa nhẹ nhàng của nàng quanh quẩn khắp phòng, biến không khí ở trong phòng trở nên dâm mị vô cùng.
Theo ngón tay đút vào, Tôn Hinh Hinh cũng sắp tới cực đỉnh. Nàng cũng biết như vậy nên hai ngón tay cắm vào trong mỹ huyệt càng thêm ra sức đút vào và chỉ một lát sau, nàng liền đạt đến cao trào, lập tức một trận khoái cảm dục tiên dục tử đánh sau vào trong lòng nàng, khiến nàng mở to miệng phát ra một tiếng kêu to không thể ngăn chặn.
Trong tiếng hô dài, thân thể nàng giống như một cây cung được kéo căng lên, chỉ thấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng nhô lên hết sức, mông nàng cũng đưa lên hết cỡ, từ trong l-n nàng mạnh mẽ phun ra một lượng lớn chất lỏng. Sau đó nàng mềm nhũn ngã trên giường, trên khuôn mặt xinh đẹp mê người của nàng toát ra nụ cười thỏa mãn rồi nàng cứ để như thế mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Tôn Hinh Hinh mặc dù không uống say nhưng rõ ràng nàng cũng uống khá nhiều nên nàng ngủ đến tận chín giờ mới rời khỏi giường. Dù Hạ Thiên thức dậy từ rất sớm nhưng gần đây lại luôn theo chân Tôn Hinh Hinh ra cửa hàng hoa, vì vậy lúc này hai người cũng cùng nhau đi, hơn chín giờ mới đến cửa hàng.
- Hạ Thiên, thủ đoạn của anh cũng quá hạ lưu rồi.
Phương Hiểu Như nhìn thấy Hạ Thiên thì không nhịn được phải nói, nàng thấy hai người đi làm muộn, tất nhiên sẽ cho rằng Hạ Thiên thừa dịp Tôn Hinh Hinh say rượu để "làm thịt".
Nhưng Tôn Hinh Hinh biết rõ Hạ Thiên đợi lúc nàng quá chén sẽ ra tay làm trò bậy bạ mà vẫn uống nhiều, trong mắt Phương Hiểu Như thì rõ ràng bà chủ đang cam tâm tình nguyện, vì thế mà một người ngoài như nàng không còn gì để nói, nếu không nàng đã báo cảnh sát đến bắt người từ lâu.
- Tối qua anh cũng không làm gì.
Hạ Thiên không nhịn được phải phản bác một câu, đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy khó chịu vì không được thịt Tôn Hinh Hinh.
- Ai tin được anh.
Phương Hiểu Như bĩu môi:
- Đúng rồi, điện thoại của anh này, hôm qua Kiều Tiểu Kiều đã gọi điện thoại tìm anh đấy.
- Biết rồi.
Hạ Thiên nhận điện thoại.
- Kiều Tiểu Kiều là bạn gái của anh thật sao?
Phương Hiểu Như nhịn không được phải hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Người trả lời lại là Tôn Hinh Hinh:
- Ngày hôm qua chị đã dùng cơm cùng cô ấy.
- Sao?
Phương Hiểu Như há hốc mồm, một lúc lâu sau nàng vẫn dùng ánh mắt khó tin nhìn Tôn Hinh Hinh, nàng khẽ nói:
- Chị Hinh, vậy chị cũng còn quan hệ với Hạ Thiên sao? Chị thiệt thòi lớn rồi.
- Chị cùng ở với Hạ Thiên thì thế nào?
Tôn Hinh Hinh tức giận nói.
- Chị Hinh, chị đang tự gạt mình à? Em tận mắt nhìn thấy hai người ôm ấp nhau, những việc khác chẳng lẽ không xảy ra sao?
Phương Hiểu Như bĩu môi nói.
Khoảnh khắc này Tôn Hinh Hinh khó thể phản bác, quả thật, bọn họ tuy chưa đột phá tầng quan hệ thân mật cuối cùng nhưng dù sao cũng chẳng phải quan hệ nam nữ thuần khiết gì, như vậy cũng quá gượng ép.
- Hiểu Như, cũng đừng nói đến những vấn đề này nữa, chị có hơi đau đầu.
Tôn Hinh Hinh cười khổ, mấy ngày nay có quá nhiều chuyện, trong lúc vô tình thân phận của nàng cũng có sự thay đổi, nhưng chính nàng lại chưa kịp thích ứng.
Tôn Hinh Hinh nói như vây thì Phương Hiểu Như cũng không còn gì để mở miệng, nhưng lúc này ánh mắt nàng nhìn Tôn Hinh Hinh đã có chút đồng tình, mà khi nhìn sang Hạ Thiên lại có chút bất mãn.
- Hôm nay tên mập không đến sao?
Hạ Thiên không thấy Vương Kiệt, hắn nhịn không được phải hỏi một câu. Trước đó mỗi ngày đều thấy tên mập, bây giờ đột nhiên không gặp, tất nhiên hắn cũng khó thể thích ứng ngay được.
- Đã đến rồi, nhưng cũng đã đi.
Phương Hiểu Như hừ một tiếng nói:
- Người ta bây giờ là đại ca, rất bận rộn.
Phương Hiểu Như khựng lại, nàng nhìn Hạ Thiên rồi dùng giọng bất mãn nói:
- Hạ Thiên, anh thật sự để cho tên mập cùng đi với đám người Đinh Báo sao? Đám người kia là xã hội đen đấy.
- Đi cùng thì đi cùng, có gì mà không được?
Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm.
- Hừ, tôi cũng không muốn quản chuyện của các anh.
Phương Hiểu Như dùng giọng căm tức nói.
- Hạ Thiên, nếu không có gì thì cậu đến tặng hoa cho bác sĩ Liễu đi, đến trưa cậu theo tôi đi mua điện thoại.
Tôn Hinh Hinh mở miệng nói, điện thoại của nàng đã mất, tất nhiên phải mua lại cái mới.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng cảm thấy không có việc gì làm, hắn gọi điện thoại cho Liễu Vân Mạn, mà Liễu Vân Mạn bên kia lại đang mơ mơ màng màng, thì ra tối qua nàng trực ban, bây giờ đang ngủ ở nhà.
Nghe nói Hạ Thiên muốn đến tặng hoa thì Liễu Vân Mạn lập tức nói đến chiều hãy qua, vì chiều nay nàng muốn đưa hắn đến chữa bệnh cho em gái, đến lúc đó tặng hoa luôn cũng được.
Hạ Thiên cúp điện thoại và nói rõ tình huống cho Tôn Hinh Hinh, sau đó hắn đề nghị:
- Chị Hinh, không bằng bây giờ tôi và chị đi mua điện thoại luôn?
Tôn Hinh Hinh suy nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao bây giờ cửa hàng hoa cũng không có việc gì, hôm nay nhiệt độ cũng đã hạ xuống, nếu so sánh với những ngày nóng bức trước đó thì hôm nay mát mẻ hơn, cũng thích hợp để đi dạo phố.
Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên bắt xe buýt số 419 đi vào khu vực buôn bán sầm uất trong nội thành Giang Hải, sau đó Tôn Hinh Hinh bắt đầu sự nghiệp dạo phố vĩ đại.
Phụ nữ nào cũng thích dạo phố, Tôn Hinh Hinh tất nhiên cũng không phải ngoại lệ, mà đi dạo phố cũng chỉ đặt nặng chữ dạo, cũng không phải muốn mua thứ gì. Dù nàng đã thử qua các loại quần áo nhưng cũng không mua, tuy vậy cũng cảm thấy rất vui.
Rõ ràng đầy là lần đầu tiên Hạ Thiên đi dạo phố nhưng vẫn cảm thấy khá tốt, vì Tôn Hinh Hinh liên tục thử quần áo để hắn thưởng thức. Các loại váy, quần jean short, áo sơ mi, đều là những kiểu mẫu khá đẹp, đều làm hắn mở rộng tầm mắt.
Điều duy nhất làm Hạ Thiên cảm thấy tiếc nuốt chính là lúc Tôn Hinh Hinh thay nội y thì không cho hắn xem.
Sau khi đi dạo hai tiếng đồng hồ, khi đã gần đến giữa trưa thì Tôn Hinh Hinh mới thấy một siêu thị điện thoại, lúc này nàng mới nhớ đến mục đích của mình, vì vậy kéo Hạ Thiên đi vào.
- Tiểu thư, chị muốn mua điện thoại sao? Chỗ này chúng tôi có đủ loại với đủ cấp bậc, bên này là nokia, bên kia là Samsung... ....
Hai người vừa vào cửa thì nhân viên hướng dẫn trong siêu thị điện thoại đã mở miệng thao thao bất tuyệt.
- Tôi muốn tự mình đi xem.
Tôn Hinh Hinh nói.
- Được rồi, mời chị tự nhiên, nếu có gì cứ hỏi tôi.
Nhân viên hướng dẫn nở nụ cười ngọt ngào rồi đi về phía một người khách khác mới vào cửa.
- Tôn Hinh Hinh?
Một giọng nói không xác định chợt vang lên.