Chương 56: Hợp tác cùng Minh Vương Đế

“Tiểu Bạch, thế nào?”

“Yên tâm.”

Diệp Chiến nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, hắn đã cược đúng, không đúng phải lên nói là Khương gia đã cược đúng.

Xem ra tên nhạc phụ này không tồi, tương lai có thể hợp tác lâu dài.

“Vương Đế, ngài đã quá lời rồi, bất quá ở thời điểm hiện tại thì nó cũng chỉ là mấy thứ vớ vẩn không đáng nhắc đến mà thôi.” Diệp Chiến lắc đầu cười cười.

Nghe vậy, Minh Vương Đế ánh mắt thú vị hỏi: “Ồ! Ngươi nói thử xem.”

“Ây da, ngài nghĩ thử xem, sẽ chẳng ai bỏ ra nhiều linh thạch hơn để mua một thứ muối có giá trị tương tự. Hay chẳng ai thích ăn đống lương khô không mùi không vị, so với những thứ nấu nướng nóng hổi thì nó quá nhạt nhẽo.”

“Hay một chiếc đồng hồ giá trị một trăm linh thạch hạ phẩm, quá mắc so với giá trị.”

“Ha ha ha.”

“Vậy thời điểm nào mới là thời điểm tốt nhất để bán.” Minh Vương Đế cười to một tiếng, không còn hình tượng của một bậc đế vương, uy nghiêm, sát phạt quyết đoán.

Ngay cả Minh lão ở bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên, lão nhớ lần cuối cùng mà vương thượng cười sảng khoái chính là ngày lễ thành nhân của tiểu Vân. Đây chính là điệu cười của trưởng bối dành cho hậu bối của mình nha.

Đây chính là yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.

Bên dưới, Diệp Chiến cũng không khỏi mắng thầm trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn mỉm cười trả lời: “Ví dụ như đói kém mất mùa dẫn đến thiếu linh mễ trầm trọng, hay các thế lực nổi loạn giặc cướp khắp nơi, hay thậm chí là một cuộc chiến, chẳng hạn.”

“Ồ! Cuộc chiến sao?” Minh Vương Đế khẽ nhếch cái miệng lên cười nói, một ngón tay gõ từng cái từng cái một xuống mặt bàn, chúng tạo thành những tiếng kêu đều đặn.

Cả không gian trong ngự thư phòng trở lên yên tĩnh lại.

Đứng khom lưng ở một bên, Tam Vân Thiên thân thể không ngừng run cầm cập, mồ hôi trong lòng bàn tay không ngừng chảy ra. Trong bụng hắn không ngừng điên cuồng rủa thầm, tên chết tiệt này đột nhiên nhắc đến những thứ này làm gì.

Làm một người đế vương, không phải kỵ nhất những thứ này sao, huống hồ ngươi còn không phải quan lại thống lĩnh của người ta.

Vì vậy, hắn lập tức hấp tấp đứng ra giải thích: “Vương thượng, thường thì khi các dong binh đoàn vào rừng săn yêu thú, họ sẽ chuẩn bị cho mình những viên tích cốc đan. Nếu ai thân gia giầu có thì sẽ chuẩn bị thêm hồi khí đan.”

“Nhưng nếu đem theo lương khô, bọn họ chỉ cần ăn một cái hiệu quả sẽ bằng một viên hồi khí đan, trong khi giá cả lại rẻ hơn gấp mười lần. Những đợt đi săn thú sẽ kéo dài hơn, đồng nghĩa thu hoạch cũng phong phú hơn.”

“Là như vậy sao?”

“Vâng! Thần tuyệt sẽ không có câu giả dối nửa câu.” Tam Vân Thiên liền quỳ xuống, mặt cúi gằm xuống đất trả lời.

“Nghe khanh nói như vậy, trẫm đột nhiên nghĩ đến, lương khô cùng đồng hồ đeo tay mà áp dụng vào quân doanh thì hiệu quả sẽ không tồi nhỉ?”

Minh lão bên cạnh lập tức cười nói tiếp lời: “Vương thượng anh minh, lão nô tin một khi những thứ này được đưa vào quân doanh, sức mạnh của chúng ta sẽ được tăng lên đáng kể. Nhất là lương khô đối với binh sĩ, hai thứ này sinh ra chính là sinh ra là để dành cho nhau.”

“Đúng không, Vân Thiên hầu?”

“Minh lão nói phải, Minh lão nói phải.” Tam Vân Thiên lập tức trưng ra cái điệu cười ha ha nịnh nọt, đến lúc này hắn còn không hiểu nữa thì . . .

Vòng vo tam quốc suốt từ nãy đến giờ, không phải là muốn mua hàng của chúng ta sao, Diệp Chiến trong lòng không khỏi bĩu môi khinh bỉ. Mặc dù tên này là phụ thân của Như Vân thật, nhưng đặt trước lợi ích vẫn lên cân nhắc thật kỹ.

“Không dấu gì Vương Đế, trong khoảng thời gian tới chúng ta cũng đang tìm đối tác để triển khai, nếu ngài có hứng thú thì chúng ta có thể thảo luận một chút.”

“Ồ! Thật đúng là trùng hợp thật.”

“Ha ha ha.”

“Vậy Vương Đế mỗi loại muốn lấy bao nhiêu, giá cả như thế nào?” Diệp Chiến cười cười nói.

Ngồi trên long ỷ, lúc này nụ cười của Minh Vương Đế liền thu lại, khí thế uy nghiêm của một bậc đế vương bắt đầu tràn ra. Hết cách, chuyện quốc gia đại sự không phải là trò đù, không thể lẫn lộn tình cảm giữa các bên với nhau được.

Huống hồ qua lời nói của tên tiểu tử này, hình như dù vương triều muốn cần bao nhiêu hắn cũng có thể cung cấp.

Nếu vậy, bài toán đan dược cùng linh mễ đã giải quyết được một nửa.

Nhưng để chắc chắn, hắn vẫn thử thăm dò: “Trẫm muốn lấy rất nhiều, liệu các ngươi có đủ để cung cấp không? Thậm chí, các ngươi có bao nhiêu thì vương triều sẽ thu hết bấy nhiêu.”

Chiến tranh là thứ dài hơi mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, chỉ cần Diệp Chiến có thể duy trì liên tục được hậu cần, cuộc chiến này bọn họ đã nắm được một nửa chiến thắng rồi. Thậm chí, còn là cơ hội để vương triều có thể hốt được một mớ linh thạch khổng lồ.

Chính vì lý lẽ đó, hắn cũng khá lo lắng, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

“Lấy hết sao? Vậy có nghĩa là nguồn ra đã có và ổn định?”

Trong lòng Diệp Chiến lúc này vui như nở hoa, tuy hợp tác với Minh Vương Đế có chút phiêu liêu mạo hiểm, nhưng đổi lại sẽ có vô hạn tài nguyên đổ về.

Hắn đảo mắt suy nghĩ vài giây liền nói: “Nếu Vương Đế đã có ý định mua hết, lại có quan hệ giữa hai bên, vương quốc chúng ta có thể giảm cho ngài hai mươi phần trăm so với giá thị trường.”

“Tất nhiên chúng ta cũng có điều kiện, đó là tuyệt đối không được lộ tin tức người đứng đằng sau tất cả việc này là chúng ta.”

“Muối, lương khô, hay đồng hồ, tất cả đều là thành quả nghiên cứu của Thần Võ vương triều.” Diệp Chiến nói xong liền im lặng nhìn, nếu như chuyện này không được bảo mật, bọn hắn tuyệt không muốn làm giao dịch này.

Bất quá, hắn tin tưởng Vương Đế sẽ biết cân nhắc trong chuyện này, lợi ích đôi bên đều được hưởng lợi, thậm chí không cần hắn phải nhắc.

“Ha ha ha.”

“Tên nhóc nhà ngươi quả nhiên là làm người cẩn thận, nhưng cẩn thận lại là việc tốt, cận thận mới sống được lâu.”

“Đa tạ Vương Đế quá khen.”

Cứ như vậy hai bên đạt được một số thỏa thuận tiến tới hợp tác vui vẻ, Diệp Chiến cũng không quên lấy ra bản hợp đồng thiên đạo mà hắn đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Bản hợp đồng này đã được hắn chuẩn bị ở lúc trên thuyền, bởi vì hắn có niềm tin mãnh liệt dùng đến nó. Chẳng qua chỉ là các điều khoản có bị chỉnh sửa hay không mà thôi. Nhưng không nghĩ đến, Vương Đế lại là người hào phóng đến như vậy.

Không phản đối bất cứ điều khoản nào trong đó.

“Ồ!”

Lúc này, hai người Vương Đế cùng Minh lão để ý đến một chi tiết nhỏ liền không khỏi ngạc nhiên, trong cái gọi là hợp đồng này luôn nhấn mạnh mấy chữ ‘Chúng ta hợp tác cùng Minh Vương Đế’. ‘Minh Vương Đế’, cái này đại biểu cái gì, không cần nói hai người cũng ngầm tự hiểu.

“Tên tiểu tử thối vắt mũi chưa sạch mà tính cách lại thật kín đáo.” Minh Vương Đế không khỏi cười mắng trong bụng.

Chỉ với một chi tiết này thôi, tương lai khế ước giao dịch này có thể bị phá bỏ bất cứ lúc nào, Vân Lan quốc cũng đã tự chừa cho mình một đường lui.

Nhưng mà Như Vân gả cho một người như vậy, hắn càng yên tâm, không còn gì phải lo lắng.

Hợp đồng khế ước vừa lập, mọi người nhìn nhau cười to một tiếng sảng khoái. Diệp Chiến thì tìm được bản hợp đồng vô cùng giá trị, trong khi Minh Vương Đế thì giải quyết được phần lớn hậu cần, cả hai bên đều đạt được mục đích của mình.

“Tên tiểu tử thối này thật thú vị?”

Ba người Minh lão và DIệp Chiến vừa rời khỏi ngự thư phòng, bên cạnh Vương Đế liền xuất hiện một lão giả mặc hắc bào, trên mặt đeo một cái mặt lạ huyết quỷ. Toàn thân phát ra nồng đậm sát khí cùng huyết sắc.

“Ngươi, đã điều tra ra được thân phận của tiểu tử Diệp Chiến chưa?” Minh Vương Đế chẳng thèm liếc mắt sang nhìn, khuôn mặt vẫn thản nhiên hỏi.

“Thân thế cực kỳ trong sạch.”

“Tên này, thủa nhỏ bị một người thần bí vất lại tại Trấn Hoa Sen thuộc thành Thiên Vân, suốt mười bốn năm làm một người bình thường, vì vậy mỗi ngày chỉ có thể đi lang thang khắp nơi xin ăn, phải nói là một tuổi thơ bi thảm.”

“Tuy nhiên, vào lần sinh nhật thứ mười bốn, không hiểu chuyện gì xảy ra mà tên này đột nhiên liền có thể bắt đầu tu luyện, ta đã tra rất kỹ, chắc chắn không phải tà ma công pháp, bởi vì linh khí người này rất thuần khiết.”

“Những chuyện sau này thì ngươi cũng đã biết.”

Minh Vương Đế nghe vậy thì nhíu mày trầm tư suy nghĩ, ngón trỏ của bàn tay phải không ngừng gõ xuống mặt bàn, “Một người bình thường không có linh căn lại có thể tu luyện, chẳng nhẽ như trong truyền thuyết, Vô Danh công pháp.”

“Những người tiếp xúc với hắn thì sao?”

“Có một nơi ta không thể thăm dò được, vì vậy không rõ có phải là công pháp trong truyền thuyết không.” Nói đến đây, hắn liền lắc đầu thở dài.

“Hả!”

Minh Vương Đế nghe vậy thì càng ngạc nhiên hỏi: “Là bí cảnh không gian, hay là tiểu thế giới?”

“Không tra ra được, trừ khi bắt một trong số người bọn họ sưu hồn, may ra . . .”

Không chờ tên mặt lạ huyết quỷ nói hết câu, Minh Vương Đế liền phất tay ra hiệu không cần nói thêm gì nữa. Vô Danh công pháp có thể rất quan trọng thật, nhưng hắn càng không muốn tổn thương đến những người xung quanh nữ nhi của mình.

Dù là một cọng lông cũng không thể.

“Vậy ta tiếp tục theo dõi tìm kiếm manh mối, có gì ta sẽ báo lại cho ngươi biết.” Nói xong, mặt lạ huyết quỷ liền từ từ ẩn mình vào hư không.

Người vừa đi, Minh Vương Đế quay sang nhìn mấy vật phẩm trên bàn mà mỉm cười, chỉ cần thân thế trong sạch, vô danh công pháp có thể co sánh với một hiền tế tốt như vậy sao.