Gân xanh nổi đầy trên trán.
Mẹ kiếp.
Cô gần như nằm lên trên người anh, nâng đôi mắt lấp lánh nhìn anh.
Chung Ứng nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn, ôm lấy Hồ Duyệt, để cô ngồi lên trên đùi mình.
Hai tay để sau lưng cô, cúi đầu.
Anh vốn muốn đối xử dịu dàng với cô, khi nhìn thấy cô khóc lại càng không đành lòng, không ngờ vậy mà cô không cảm kích, chủ động như vậy.
Anh đều đã quên mặt ngoài cô là nữ sinh ngoan ngoãn, nhưng trong lòng là tiểu tao hóa!
Hồ Duyệt bị anh ôm vào trong ngực, tay chống lên ngực anh, rất nhanh xúc cảm trên môi thơm mềm là ấm áp.
Chung Ứng dùng lưỡi phác họa đôi môi tinh tế, như ăn bánh pudding, cẩn thận liếm láp, không dám nhấm nháp quá nhanh phần ngọt nhất.
Nhắm mắt lại, đang hưởng thụ mềm mại của cô, bỗng nhiên đầu lưỡi cô xông vào khoang miệng, quét loạn một lát, lướt qua răng nanh và thịt mềm, chưa thưởng thức đủ cái đẹp, lưỡi màu hồng đã tàn phá.
Trong chớp mắt Chung Ứng tức điên rồi.
Vừa rồi là ai nói muốn dạy anh hôn môi?
Cho rằng xem mấy phim con heo ngắn thì giỏi hôn môi sao?
Kéo ra khoảng cách, Hồ Duyệt hé môi, ngây ngốc giống như không hiểu xảy ra chuyện gì.
Chung Ứng lại nâng mặt cô lên, ngón tay vuốt nhẹ lông tơ thật nhỏ.
Anh cười cưng chiều:
- Ngoan, vươn lưỡi ra.
Lưỡi hơi vươn ra, giống như một đóa sơn trà nở trên môi.
Lưỡi hơi vươn ra, giống như một đóa sơn trà nở trên môi.
- Không đủ, vươn ra chút nữa.
Anh hạ giọng, mặt Hồ Duyệt đỏ bừng, đầu choáng mắt hoa giống như uống rượu, chỉ muốn ngây ngốc trong sự dịu dàng của anh.
Cái lưỡi đỏ tươi đầy đặn chậm rãi vươn ra, một giây sau, Chung Ứng không có động tác, Hồ Duyệt không nhịn được nghĩ miên man.
Lại một giây sau.
Miệng của anh dán chặt vào môi cô mút lấy cái lưỡi, lưỡi hai người nhanh chóng dây dưa với nhau, giống như cá trong biển sâu, đùa giỡn đuổi theo nhau.
Thắt lưng Hồ Duyệt mềm nhũn, hóa ra hôn môi chân chính là như vậy.
Tim đập như cỏ dại, điên cuồng sinh sôi.
- Hồ Duyệt, nhớ hô hấp.
Chung Ứng cười nhẹ rồi lại dán sát môi vào.
Tiếng nước bọt ái muội vang dội, từng đợt vang vọng vào lỗ tai cô, nói cho cô biết, mình đang hôn Chung Ứng.
Không phải nằm mơ.
Tay phải đi xuống, trượt vào trong váy cô, ngón trỏ động vào khe hở bên trong quần.
Chung Ứng nhíu mày lại, tràn đầy chế nhạo:
- Sao chỉ hôn lại ẩm ướt lợi hại như vậy?
Ngăn cách quần lót, sau khi cô nghe câu đó, tiểu huyệt hơi mấp máy.
Đúng là mẫn cảm.
-... Ngứa đừng đùa...
Chung Ứng lại há miệng, ăn luôn khẩu thị tâm phi của cô.
Hôn lên cái cằm bóng loáng dinh dính, lại chậm rãi đi xuống, từ đường cong duyên dáng, gặm cắn xương quai xanh của cô.
Muốn ăn miếng trả miếng, nhưng vừa rồi Hồ Duyệt chỉ nhẹ nhàng dán sát môi vào, anh lại gặm cắn liên tục.
Cho dù như vậy, anh vẫn cảm thấy thất bại.
Hôn môi như gió mát thổi qua, lập tức gọi dã thú ngủ say đã lâu tỉnh dậy.
Không công bằng.
Kỹ thuật hôn môi của Chung Ứng rất tốt làm Hồ Duyệt ghen tị.
Rõ ràng hai người cùng chạy ở điểm xuất phát.
Đến động tình, Hồ Duyệt bất giác vòng qua cái eo tinh tráng, móng tay cuộn lại gãi sau lưng anh.
Gãi ngứa này giống như kích nổ, như có như không, bùng nổ ra pháo hoa trong đầu Chung Ứng.
Đầu dục thú trong quần nâng rất cao, nhô lên dưới váy cô.
Hồ Duyệt nhìn xuống, bộ dạng trắng trợn táo bạo... Bỗng nhiên hạ thân trống rỗng, chỉ cảm thấy ngứa.
Rất ngứa.
Nhớ tới bản vẽ khối giữa vùng màu đen, quần tây của anh, lòng bàn chân giống như còn có thể cảm nhận được nó căng đầy.
Không thể quan sát kỹ được, cô dời mông qua, vén váy lên, ngăn cách quần lót, chậm rãi cọ sát thứ lồi lên.
Chung Ứng lại hít một hơi, vùi đầu vào ngực ấm áp, tình dục tăng vọt nên kêu rên.
- Con mèo nhỏ đúng là tham ăn, đã tự mình đi tìm thức ăn rồi.
Hồ Duyệt thẹn thùng chui vào lòng anh, ồm ồm, ấm ức khóc nức nở.
- Chung Ứng mình ngứa.
côn th*t đứng thẳng không nhịn được run lên.
Chung Ứng lại cảm thấy mình sắp chết.