Chương 17: Phát hiện

Lúc Hồ Duyệt tỉnh dậy phát hiện di động có thêm tin nhắn mới.

- Ngày mai tan học về cùng mình.

Hai người nhắn tin không nhiều, không cần tìm kiếm đã nhìn thấy tin nhắn gửi ngày hôm qua.

Mãi đến khi Tống Ngọc gọi Hồ Duyệt đi ra ăn sáng, cô mới vội vàng ấn tắt máy, đánh răng rửa mặt.

Chuông hết giờ học vang lên, các học sinh nhao nhao thu dọn túi xách, có một số người tụ tập lại nói chuyện phiếm.

Hồ Duyệt cúi người nhìn gầm bàn, xem có quên quyển sách nào không.

- Hồ Duyệt, đợi một lát có được không!

Ngẩng đầu, Thẩm Mộng nhếch môi kéo ống tay áo cô.

- Ngày hôm qua ở phố Phượng Hoàng có mở một cửa hàng bánh ngọt, đi cùng đi!

- Hôm nay mình hẹn với người khác rồi, để hôm nào đi.

Cô vừa nói vừa nhìn phía sau, Chung Ứng lại chưa từng nhìn cô, lập tức đi cửa sau.

Hồ Duyệt sốt ruột, nhưng Thẩm Mộng cứ cầm lấy tay cô hỏi hẹn ai, vậy mà có người nhanh chân hơn, tuyệt đối không bỏ cô ra.

Chung Ứng càng chạy càng xa, Hồ Duyệt cầm lấy túi xoay người rời đi, ngữ khí dồn dập.

- Ngày mai nói sau, có được không, mình đi trước.

- Ôi chao, ai, ôi, đợi đã.

Đã không còn nhìn thấy bóng dáng Hồ Duyệt rồi.

Đã không còn nhìn thấy bóng dáng Hồ Duyệt rồi.

Năm giờ chiều, Hồ Duyệt đứng ở cửa trường học, tan học có cả trai lẫn gái đi qua nhìn cô chăm chú, nhưng cô luôn cúi đầu cáu kỉnh.

- Cậu ở đâu?

Đây là tin nhắn 10 phút trước, không đọc không nhắn lại.

Rõ ràng là anh hẹn cô, cũng không đợi cô, bây giờ không thấy bóng dáng đâu nữa, chơi trò mất tích.

Nếu có tên kia ở đây, cô chắc chắn sẽ đánh anh.

Hồ Duyệt tức giận, không quan tâm không nghĩ nữa, chạy tới trong tiểu khu, tức giận ấn thang máy, dùng lực gõ cánh cửa màu trắng đang đóng chặt.

- Chung Ứng, mở cửa!

Hình tượng thục nữ rụt rè biến mất trong chớp mắt, trong đầu cô hiện lên cảnh cô kéo Chung Ứng ra đánh.

Không có động tĩnh.

Mất đi lý trí, cô đập cửa điên cuồng, giọng nói khàn khàn.

- Mở cửa mở cửa mở cửa!

Hai người ngăn cách cánh cửa, đứng rất gần.

Ngoài cửa, Hồ Duyệt như bị bệnh tâm thần, Chung Ứng bất ngờ.

Anh từng nhìn thấy cô nở nụ cười giả dối, khi tự an ủi đôi mắt khép hờ lộ nửa gương mặt xinh đẹp, cao trào qua đi đường cong trên mặt dịu dàng

Nhưng chưa từng thấy như bây giờ.

Long trời lở đất.

Chung Ứng mở cửa, Hồ Duyệt ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, tóc tán loạn.

Anh mặc quần áo ở nhà, bất đắc dĩ quỳ gối, hai tay giơ ra.

Chung Ứng muốn tách hai tay cô đang ôm chặt ra, để cô ngẩng đầu lên.

Hồ Duyệt không nhúc nhích.

Đợi lồng ngực chậm rãi lên xuống, chỉ còn lại tiếng nức nở nhỏ, đột nhiên giống như vén mây nhìn thấy mặt trời, chuông quả lắc trong đầu bắt đầu chuyển động.

Mình chưa từng sợ hãi mãnh liệt như vậy.

Lúc phát hiện Chung Ứng không ở trong tầm nhìn của mình, lại không nhịn được run lên, hai mắt bị bóng đen bao phủ, nhắm mắt trấn định mới có thể nhìn phía trước.

Có một loại đánh mất, cảm thấy như vỏ ngoài bao phủ mình đang nhanh chóng bóc ra, e ngại bị vứt bỏ, bị chán ghét...

Vì sao lại có cảm giác như vậy?

Khóc tiếp, sức lực của cô dần dần mất đi, Chung Ứng không nhịn được chạm vào mái tóc lộn xộn của cô, nâng cái cằm ướt đẫm nước mắt lên.

Màu đỏ tươi trong mắt biến mất.

Từ bất an đến sợ hãi, đến phẫn nộ, đến ấm ức.

Cuối cùng nhìn thẳng mắt anh, chỉ cảm thấy trong lòng quay về bình tĩnh, toàn bộ được an ủi.

Chung Ứng dùng ngón tay mềm mại lau nước mắt trên gò má cô.

Bộ dạng cô khóc hoa lê đẫm mưa cũng đẹp quá.

Hồ Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, lại nghe anh nói:

- Hồ Duyệt, cậu phát hiện ra tôi rình coi cậu từ lúc nào?

Các bạn vào kênh youtube của mình để xem review truyện nhé: https://youtu.be/mDWLqqIW9v8