Chương 20: CHỦ TỬ CHO MỜI(2)

Ngọc Thanh lạc liếc mắt nhìn hắn:

- Ngươi không phải mới vừa nói mặc cho ta xử trí sao? Làm sao hiện tại lại không vui?

Về phần Ô Đông nha, tự nhiên cũng sẽ không đơn giản như vậy, hãm hại nàng còn có thể bình yên vô sự sao?

Văn Thiên bị nàng nói một câu đều không nói được gì ,chỉ có thể lấy tay đi chụp yết hầu, nhưng là thuốc kia đã sớm hóa thành nước bọt nuốt vào trong bụng, hắn làm sao có thể còn nôn được ra ,cũng không biết Ngọc Thanh Lạc cho hắn ăn cái gì, có hay không nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn nghĩ nghiêm trọng ,cho đến khi trong bụng truyền đến từng đoạn âm thanh lộc cộc không thoải mái ,sắc mặt hắn trắng nhợt lập tức hiểu được ,xoay người liền chạy ra khỏi cửa phòng ,đi tìm nhà xí .

Trầm Ưng nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đối với Ngọc Thanh Lạc càng thêm không dám có chút bất kính.

Lúc này đã có người giải tiểu nha đầu kia xuống dưới ,bản thân bước từng bước đi đến chỗ nàng, cười nịnh nọt lên tiếng:

- Ngọc cô nương, có chỗ nào cần ta giúp một tay sao ?

Quản gia biểu thị xem thường hắn, Trầm gia ngay cả chủ tử đều không nịnh nọt như thế.

Ngọc Thanh Lạc nhìn thoáng qua tình huống Bành Ưng xác thực mười phần nghiêm trọng, tình hình hắn dạng này đóan chừng cũng chỉ có Băng lộ hoàn của nàng có thể giải.

Chỉ là Băng lộ hoàn nàng chỉ có năm khoả ,nếu bây giờ trực tiếp sử dụng một khỏa như vậy mình không phải là thua thiệt sao.

Một trăm lạng vàng không thể mua được một viên thuốc của nàng a.

Trầm Ưng ở bên cạnh nhìn sốt ruột, thấy nàng còn có rảnh rỗi ở chỗ này đờ ra, không nhịn được lên tiếng hỏi :

-Thật nan giải như vậy sao?

Ngọc Thanh Lạc ngước mắt, liếc mắt nhìn hắn hỏi :

-Ngươi biết Băng lộ hoàn không ?

- Biết rõ, đó là dược Hoàn có thể giải Bách độc. Ngọc cô nương,chẳng lẽ nuốn cứu Bành

Ưng chỉ có thể dùng tới Băng lộ hoàn? Thế nhưng là ta nghe nói, dược hoàn này cực kỳ trân quý, tổng cộng cũng bất quá có mười lăm khoả ,cái này khó tìm a.

Trầm Ưng bắt đầu lau mồ hôi ,cái này thật đúng là đem Ô Đông cho hận chết.

-Biết rõ Băng lộ hoàn giá thị trường bao nhiêu không ?

Nàng đương nhiên biết rất khó tìm ,nếu mà dễ tìm nàng còn không nỡ dùng tới hay sao.

Trầm Ưng sửng sốt một chút ,gật đầu nói:

- Ngược lại là có người lấy ra bán qua.Nghe nói đấu giá được ba ngàn vạn lượng.

Đây chính là thu nhập nửa năm của quốc khố,cũng chỉ có hoàng thương Đan gia, nhà giàu nhất Đế Đô mới có thể mua được .

Ngọc Thanh Lạc kinh ngạc, mắc như vậy sao?

Nói như vậy trên người nàng có năm khoả Băng lộ hoàn ,chẳng phải là nàng mang theo khoản tiền lớn hành tẩu khắp nơi ?

Ai nha, may mắn bình thường nàng không lấy ra khoe khoang quá.

-Dạng này ta cũng không cần ba ngàn vạn lượng bạc, bán cho ngươi một nửa giá, một ngàn năm trăm vạn lượng .Ngươi viết tờ giấy ghi nợ cho ta.

Băng lộ hoàn? Con ngươi Trầm ưng bỗng nhiên biến lớn có chút không dám tin nhìn xem Ngọc Thanh Lạc, ngay cả lời nói đều không quá hoàn chỉnh:

- Ngươi, ngươi nói, ngươi nói ngươi có Băng lộ hoàn?

Không chỉ là Trầm Ưng, ngay cả Dạ Tu Độc đứng ở cửa cũng không khỏi kinh ngạc nhíu mày, cái này Ngọc Thanh Lạc địa vị thật lớn.

Đồ vật ngay cả hoàng cung đều không có, nàng cũng cầm ra được , hơn nữa còn như thế tiện nghi bán cho hắn.

Ngọc Thanh Lạc rất là xem thường lườm Trầm Ưng một cái, nàng có Băng lộ hoàn thật kỳ quái sao? Cần dùng tới một khỏa nàng đến cùng là từ đâu trộm được hay sao?

- Ngươi đến cùng viết hay không viết ? Nếu không biết giấy nợ ,cái này Bành Ưng ta khả năng liền mặc kệ.

Nếu có thể mà nói nàng ngược lại là muốn trực tiếp hỏi Ô Đông cầm giải dược, chỉ là hiện tại hai loại độc tố hỗn hợp lại cùng nhau, coi như giải dược của Ô Đông cũng không hiệu nghiệm.

Trầm Ưng hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, thật lâu mới khô cứng mở miệng, có chút bộ dáng khóc không ra nước mắt:

- Ngọc, Ngọc cô nương! Coi như ta viết ta cũng không có nhiều tiền như vậy trả lại cho ngươi a.

Một ngàn năm trăm vạn lượng, hắn cả một đời cũng không có được nhiều tiền như vậy a. Mời xem,hắn chỉ là một tiểu tiểu tiểu hộ vệ nho nhỏ, chỉ biết đánh nhau ,đánh đánh nhau, đánh nhau mà thôi .

Ngọc Thanh Lạc nhẹ ho một tiếng .Nàng liền không thể ra sức, cũng không thể làm tốn công mà không có kết quả sự tình a.

- Ngọc cô nương !Xin ngài hết sức cứu chữa Bành gia, chỉ cần Bành gia bình yên vô sự, một ngàn năm trăm vạn lượng chủ tử của chúng ta chắc chắn hai tay dâng lên.

Chẳng biết lúc nào, quản gia lại tiến đến cung cung kính kính đi về phía trước mấy bước, truyền đạt lời Dạ Tu Độc cho Ngọc Thanh Lạc.

Trầm Ưng nghe vậy chậm rãi thở dài một hơi, thế nhưng là cái này một ngàn năm trăm vạn lượng cũng không phải số lượng nhỏ a. Chủ tử vì mạng Bành Ưng cũng là đại xuất huyết, hắn thật cảm động .

Ngọc Thanh Lạc nhíu mày, cũng hơi kinh ngạc ,nghĩ không ra nam nhân kia vậy mà như thế coi trọng mạng thuộc hạ đến như vậy .

Nàng cũng có thể an tâm .

Ngọc Thanh Lạc từ trên người lấy ra một cái hộp nhỏ, vê một viên thuốc bạch sắc óng ánh trong suốt.

Trầm Ưng nuốt một ngụm nước bọt, đi về phía trước một bước, muốn nhìn một chút đồ vật hiếm thấy kia .

Đáng tiếc động tác Ngọc Thanh Lạc mười phần nhanh, viên thuốc vừa lấy ra cái hộp nhỏ cũng đã đậy lại ,hạt nhỏ bạch sắc cũng đã đút vào trong miệng Bành Ưng.

Băng lộ hoàn đúng là một đồ tốt hiếm có, cái này bất quá mới chốc lát, sắc mặt Bành Ưng đã có biến hóa rất nhỏ .

Trầm Ưng nhìn mừng rỡ không thôi. Nhìn xem Ngọc Thanh Lạc con mắt liền như là hiện ra ánh sáng.

Quản gia phảng phất giống như là u linh.

Sau khi sắc mặt Bành Ưng chuyển biến tốt đẹp, xuất hiện lần nữa ở trong phòng, hướng về phía Ngọc Thanh Lạc thấp giọng nói ra:

- Ngọc cô nương ! Chủ tử ta cho mời.

Dịch:Akay85