C30
Xuân sắc liên miên qua đi, Ngọc Ảnh trải qua không biết bao nhiêu là lần tiết thân, nàng hiện giờ đã trở thành một con mèo lười nằm tuốt trong lòng Kha La. Gương mặt xuan quang tứ xạ đầy thỏa mãn, trải qua một lần cùng hắn nàng càng thêm quyến rũ một sự thành thục của nữ nhân như ẩn như hiện tòa ra, nếu Kha La không ở cùng sáu cái siêu cấp nữ là các a di cùng mẫu thân có được một cái kềm chế dục vọng nghịch thiên chắc đã không nhịn được lại áp nàng dưới thân mà tiếp tục ăn nàng.
Kha La ôm Ngọc Ảnh cao triều qua đi mà trong lòng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ đến hắn cũng hiện giờ cũng chưa nắm bắt được là gì, cái cảm giác này chính là xuất hiện sau khi ân ái cùng Chu Mị cùng Sở Linh các nàng.
Kha La vừa ôm nàng trong lòng nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng ngọc vừa suy nghĩ về những thứ kỳ lạ mà linh tính trong huyết mạch lúc trước khi rời đi truyền nhưng hắn cố ý quên đi, những cảm giác này luôn tăng lên một khi trải qua một ngày. Tuy nhạt gần như không phát hiện ra nhưng cũng là tăng lên từng ngày trong lòng Kha La đấy, hắn đã cố ý dùng Thôi Toán thuật đi tính toán không biết bao nhiêu lần nhưng luôn sẽ có một luồng sức mạnh chặn lại ngay lúc hắn sắp bắt được thứ gì đấy.
Hắn lại sử dụng Thôi Toán Thuật tính toán đến cảm giác kỳ lạ trong lòng mình xuất hiện bởi chuyện gì, tập trung tinh thần nhìn đến tinh thần hắn lần này nhìn đến một cái gì đây. Nhưng chưa để hắn kịp vui vẻ sức mạnh kỳ lạ lại đến, không hiểu vì sao nhưng là hắn có thể bắt đến một tia thân cận từ trong sức mạnh ấy.
Thu hồi lại tinh thần sau Kha La chợt mở mắt ra , bên trong hiện lên nghi ngờ cùng khó hiểu nòng đậm, trong lòng khó hiểu tự hỏi “Mẫu thân, nàng đây là không muốn ta biết đến chuyện gì đây...”. Kha La không thể giải thích được, nghĩ mãi nhưng không có đến kết quả hắn không đi suy nghĩ nữa tạm gát chuyện này qua một bên...
Hồi phục lại thần sắc cùng tinh thần sau, hắn đưa mắt qua ngắm nhìn Ngọc Ảnh đang ngủ say rút vào trong lòng mình, nhìn nàng ngủ say sau khi cùng mình hắn cười nhẹ một tiếng nhớ lại lúc nàng hóa thân Nữ Vương đại nhân rồi thốt ra một câu “sủng hạnh”. Nhìn nàng thêm một lúc, theo tính toán của hắn thì hai nàng Chu Mị, Sở Linh cũng sắp thức dậy rồi, còn nàng Như Nguyệt vẫn còn tiêu thụ đồ vật mình đưa vào cơ thể nàng thì phải.
Nghĩ đến các nàng sau, hắn ôm lấy Ngọc Ảnh lên rồi thu Thứ Linh Xa cất vào người, một ý niệm tiến vào bên trong sinh mệnh pháp khí của hắn. Tiến vào Kha La Cư, hắn nhẹ nhàng đặt Ngọc Ảnh nằm lên giường lớn cạnh hai nàng Chuk một tay không Sở Linh rồi đi về phía Như Nguyệt.
Kha La phát hiện cái vưu vật này đang gặp chút khó khăn, không hiểu vì sao nàng này lại như ăn xuân dược mà cơ thể cùng gương mặt nàng đã đỏ ửng cả lên, xa xa hắn còn nghe được tiếng rên rỉ nho nhỏ trong cổ họng của nàng.
Nhìn một cái Kha La có thể biết được nguyên nhân bên trong, hắn thầm trách mình sao lại có thể quên chuyện như vậy a, bề bộn vận chuyển thực lực phong ấn lại giọt huyết của hắn đã đưa cho nàng luyện hóa. Khi giọt huyết của Kha La trong cơ thể nàng được phong ấn lại, Như Nguyệt dung nhan ửng hồng giọng chứa mị hoặc nhìn hắn giọng mang dụ hoặc quyến rũ chi âm nói.
-Nhân gia khó chịu...
-...
Kha La nghe nàng nói cũng không có trả lời nàng, một bắt chính là đem cái vưu vật này ôm vào lòng, xoay người một cái áp nàng nằm xuống giường lớn. Cuối người xuống hôn lên hai cánh môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng, một tay áp lên nhũ phong tuyết bạch ngạo nhân một tay không nắm hết , mềm mại đàn hồi mang đến xúc cảm tuyệt diệu của nàng dùng lực nhào nặng biến nhũ phong của nàng thành nhiều hình dạng khác nhau...
Một lúc sau Kha La rời đi đôi môi của nàng, duy chuyển hôn lên vàng tai rồi dần xuống chiếc cổ nhỏ trắng noãn, chậm rãi trượt xuống rồi một ngụm ngậm lấy tiểu hồng đậu của nàng vào miệng...
-Ân..ngô..ngô...
Như Nguyệt dưới một loạt hành động của Kha La trên cơ thể mình, nhận được kích thích không ngừng truyền đến hỏa nhiệt đã dân cao bên dưới tiểu phúc nàng chính là tăng lên đốt lấy nàng, hơi thở trở nên gắp gáp hơn, miệng nhỏ không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ vô nghĩa, hai chân ngọc thon dài chính là quấn chặt lấy hông của Kha La. Kiều đồn to tròn mượt mà trắng như sứ mật đào dạng cùng eo nhỏ không ngừng lác lư theo từng hành động của hắn.
Nghe Như Nguyệt âm thanh rên rỉ như thế hắn chính là không khỏi bất đắc dĩ mà trách tính đãng trí của mình, nàng thành ra như vậy chính là vì giọt máu của hắn đưa vào cơ thể nàng, máu của hắn chính là Hồ huyết có thể giúp cho tộc nhân Hồ tộc tăng lên nòng độ cùng phẩm cấp của huyết mạch trong người.
Nhưng chết chính là đi đôi với việc này còn thêm một tác dụng không khác gì xuân dược mạnh nhất trên đời đối với Hồ tộc nữ nhân, cung dụng cùng hiệu quả tặng kèm này chính là mẫu thân của hắn trong một lần muốn xác định hắn sinh ra là có huyết mạch gì trong Hồ tộc đã phát hiện được, phát hiện được như vậy sau mẫu thân hắn chính là xem hắn như một cây siêu cấp thiên địa linh vật trong vài vạn năm đấy.
Kha La nhớ lại mà không khỏi thở dài máu huyết bản thân chính là xuân dược không khác gì nhau, nhưng lại chỉ có tác dụng với Hồ tộc không chút hữu dụng nào đến tộc khác. Tuy là như vậy nhưng cũng làm hắn vui vẻ không thôi đấy, chỉ là quên một lần lại đi ra một lão bà, có chút không tự nhiên nhưng cũng sẽ không gây ra cái gì thương thiên hại lý.
Không tiếp tục suy nghĩ nữa dù cho như thế nào, Như Nguyệt trước sau cũng sẽ là lão bà của mình, dù nàng có cho hắn một kiếm Kha La cũng không đi hối hận hay gì đấy, hiện giờ hắn cần giải quyết tốt cái hậu quả vì đãng trí của mình cái đã...
Như Nguyệt tuy biểu hiện như ăn xuân dược khi luyện hóa máu huyết của hắn không ngừng rên rỉ phát xuân thành như vậy, nhưng đấy chỉ là biểu hiện của cơ thể còn tinh thần của nàng thì rất tỉnh táo, nàng thu hết mọi hành động của hắn vào trong mắt mình. Nhìn đến Kha La vẫn bình tĩnh đối mặt với biểu hiện trúng xuân dược một cách bình tĩnh không có như nam nhân khác đối với nữ nhân khi nhìn thấy một nữ nhân phát xuân. Như Nguyệt là tự tin mười phần vào dung nhan cùng cơ thể mình sẽ không có nam nhân nào có thể đối diện một cách bình tĩnh đến như vậy nếu như phát hiện nàng phát xuân đến thành ra như này, nhưng hắn thì bình tĩnh lại còn ôn nhu *....
Như Nguyệt vừa nghĩ ngợi lung tung vừa cảm thấy bối rối khi nhìn cơ thể mình thì không ngừng phát xuân còn tinh thần lại thanh tĩnh một cách kỳ lạ đến khó tin, nàng không biết nên khóc hay nên cười cho hợp với tình cảnh hiện giờ của mình... Như Nguyệt nhìn thấy Kha La ngẩn người lên nàng biết tiếp theo tấm thân hoàn bích này của mình sẽ trao cho người nam nhân có dung nhan làm nữ nhân cũng ganh tỵ và đầy bí ẩn này, biết sẽ như vậy nhưng nội tâm cùng lý trí của nàng lại không hiện lên dù là một tia ý nghĩ hay cái gì đại loại như phản kháng cả, tinh thần của nàng cũng không có suy nghĩ tìm hiểu xem vì sao cả mà thả lỏng đi.
Tâm của Như Nguyệt dù sao cũng đã góp nhặt ấp ủ lấy hình bóng của nam nhân mà nàng chỉ biết được là “đồng tộc”, kỳ quái đem lại cho nàng cảm giác tin tưởng cùng không muốn làm trái đầy bí ẩn này rồi. Nên nàng cũng không tốn sức đi phản kháng làm gì, có muốn phản khán cũng không được a, không nhìn thấy cơ thể nàng đã phát xuân đến không chịu nổi rồi sao, thế là nàng mang theo ba phần bất đắc dĩ bốn phần muốn thử cùng ba phần hồi hợp “nhìn” cùng cảm thụ xem được một nam nhân “yêu” là như thế nào.
Nhưng hành động tiếp theo của Kha La làm cho nàng thắc mắc không thôi, trong lòng nghi hoặc nghĩ “Uy..nam nhân này muốn cái gì a, không đi hành sự sao lại đi hôn nhân gia rồi...”. Cơ thể không thể à đa phần là “nàng” không thể nhịn lâu hơn nữa, chỉ thấy nàng khó nhọc tự tách hai đùi ngọc của mình ra, không đủ khí lực mà rời khỏi nụ hôn của Kha La, tinh mâu diễm mị hàm xuân mang theo gấp gáp cùng nóng nãy khó chịu nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át chính là dụ hoặc cùng quyến rũ thần sắc trên mặt kết hợp lại nói với Kha La...
-Nhân gia khó chịu, nhân gia muốn...
-Tiểu yêu tinh đừng nóng nãy, trước hôn một ngụm.
Trả lời nàng một câu Kha La cũng không hành động gì nhiều, cuối người xuống một ngụm lại ngậm lấy cánh môi của nàng hôn đến, lưỡi hắn như xà luồn lách tách mở miệng của Như Nguyệt ra khéo léo tìm đến quấn lấy lưỡi đinh hương của nàng quấn lấy, hôn đến nàng miệng đắng lưỡi khô mới chịu tách ra, huyết mâu hiện lên trêu chọc chi sắc nhìn vào tinh mâu diễm mị ai oán của nàng.
-Ân..ngô...
Không để nàng có cơ hội nói lấy thứ gì, Kha La cuối người xuống như chuồn chuồn điểm nước hôn lên nhũ phong rồi di chuyển dần xuống hôn nhẹ lên rốn nhỏ tìm đến mật địa u cốc của nàng, nhìn đến một con “Bạch Hồ” trắng noãn của Như Nguyệt. Kha La đưa tay vuốt lên hoa huyệt của nàng một cái, treo lên tiếu dung yêu dị ánh mắt hiện trêu chọc thần sắc trườn người lên, đưa bàn tay có dính xuân thủy cho nàng xem nói.
-Bạch Hồ của nàng thật ẩm ướt...
-Xấu xa, không được cười nhân gia..
Nhìn hành động cùng nghe lời nói trêu chọc của Kha La, nàng không khỏi xấu hổ khó khăn mắng hắn một câu. Tuy xấu hổ nhưng nàng cũng không thể nhịn được nữa, bị hắn sờ một cái hỏa nhiệt trong người nàng lại tăng cao rồi, ngọc thủ nhược nhược vì phát xuân vươn ra nắm lấy tay hắn đưa lại gần bên miệng mình, mút lấy hai ngón tay có xuân thủy của nàng trên đấy dâm mị nhìn hắn một cái...
..................................
P/s: rất mặn đấy...