Bạn biết điều gì tồi tệ không điều gì tội tệ nhất trong một buổi sáng bạn ngủ quên và báo thức không reo, hay đang ngủ thì nhà bạn biến thanh công trường,… không tất cả đều không điều tệ nhất là cả cơ thể bạn bất động.
Bây giờ là 5h AM và cơ thể tôi đang bất động không phải bị tấn công bởi kẻ thù không phải do một thế lực siêu nhiên nào cả dù đúng là có liên quan đến siêu nhiên. Hiện tại bên phải người của tôi là Rias còn bên trái người là Asia họ đang nằm đè lên tay tôi chân tôi thì bị quấn lấy bởi chân họ cả người tôi nặng chiu, mặc dù chuyện này đang sảy ra càng ngày càng thương xuyên đầu tiên là Rias sau đó thì do một lý do dì đó của phụ nữ Asia cũng đã bắt đầu làm thế và giờ đây họ mò vào phòng tôi trong lúc tôi ngủ.
Tiếng chuông kêu:
Reng Reng.
“Ukm, trời sáng rồi sao.” đó là tiếng của Rias
“Em có thế rời khỏi người anh không Rias.” Tôi đang thuyết phục cô ấy
“Ukm, tí nữa anh có muốn “vận đông” buổi sáng không.” Rias nói với một tông giọng quyến rũ và tay cô ấy đang liên tục trà sát nó làm thú tinh trong tôi tăng cao.
“Mồ, Rias-sempai chị lại dụ Issei làm chuyện hư hỏng rồi.”
Đó là giọng của Asia có vẻ cô ấy đã dậy và cô ấy nhin tôi và Rias bằng cặp mắt u oán.
Và một buổi sáng điên loạn lại diễn ra Rias và Asia họ giống như có một mô thuẫn dì đó họ so kè nhau ở mọi mặt tôi cũng chả hiểu sao nữa. Giống như bây giờ trong bữa sáng họ không chỉ bắt ép tôi ăn nếu người kia gắp cho tôi thứ gì đó không chỉ thế nếu Rias có hành đồng quyến rú Asia sẽ ngay lập tức nhéo tay tôi, phụ nữ thật khó hiểu.
Tuy nhiên, họ vẫn nói chuyện bình thường như không có gì xảy ra. Vậy, nó không phải là một cuộc chiến dì nghiêm trọng. Dù sao, xin hai người hãy….? Tôi không muốn nhìn thấy hai cô gái phải chiến đấu.
“À Issei, Hôm nay thanh viên câu lập bộ sẽ tập trung tại đây.”
“Hở, tại đây?”
“Anh không nhớ là em đã nói với anh rồi sao? Đây là khoảng thời gian để làm sạch toàn bộ dãy nhà cũ. Nhà trường đã yêu cầu phải làm nó sạch sẽ.”
Một nữa trong số đó là lời nói dối. Sự thật là Rias yêu cầu những người hầu của mình lau dọn nó. Cô ấy nói thế để giải thích với cha mẹ tôi.
Vậy nên mọi người phải làm các hoạt động của câu lạc bộ tại nhà tôi.
Rias cúi đầu về phía cha mẹ tôi.
“Con thật sự xin lỗi Otou-sama, Oka-sama.”
“Không sao đâu Rias-san. Cô biết cháu chăm sóc Issei rất tốt. Cô cũng rất vui khi Issei có nhiều bạn gái.”
…..
“Đây là bức ảnh của Issei thời tiểu học.”
“Ara ara. Em ấy trần truồng trên bãi biễn kìa.”
“Này Akeno-san. Mẹ. Sao lại cho họ xem chứ?”
Cuộc họp CLB nghiên cứu huyền bí được diễn ra tại nhà tôi đã sụp đổ khi mẹ mang album ra.
“Quá khứ của Issei-senpai thật đáng xấu hổ…”
“Em không thể nhìn nó, Koneko-chan.”
Thật là tệ. Một vật chứa đựng đầy quá khứ xấu hổ của tôi. Uwaaaa, tôi muốn chết.
Tôi nhớ là mẹ đã nói điều này trước đây.
[Khi nào con mang nhiều bạn gái đến nhà, mẹ sẽ cho họ xem album của con.]
Mẹ tôi nghĩ nó sẽ chỉ xảy ra trong giấc mơ vì tôi trước đây không được con gái ưa thích. Nhưng cuộc sống đã đưa đẩy và thay đổi trong hoàn cảnh này…. Trời, giấc mơ của mẹ đã thành sự thật. Tôi không hề muốn.
“…..Issei hồi nhỏ.”
Rias, tôi cảm thấy xấu hổ nếu cô cứ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh khi tôi còn nhỏ….
Um, Onee-sama? Tại sao cô ấy lại đỏ mặt?
“….Issei hồi nhỏ….….Issei hồi nhỏ….….Issei hồi nhỏ….….Issei hồi nhỏ….”
Cô lẩm bẩm gì vậy?
Nhưng có vẻ cô ấy đang hào hứng. Rias thích bức ảnh khi tôi còn nhỏ? Rias là người thích con nít? Tôi chưa bao giờ biết điều đó….
“Em nghĩ mình hiểu cảm giác của Hội trưởng.”
Asia cầm tay Hội trưởng. Mắt cô ấy long lanh.
“Em cũng biết cảm giác của chị ư. Thật hạnh phúc.”
Này, này. Cả hai đều đang mơ màng một thế giới khác….
Kể cả Kiba cũng cười khi nhìn vào album tôi. Chết tiệt! Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu khi một chàng trai nhìn vào nó như vậy?
“Ôi, Kiba. Đừng nhìn.”
“Hahahaha, đừng lo. Để mình xem ảnh cậu thêm một tý nữa.”
Unnnngh! Đừng có mà thích thú như vậy chứ.
Tôi lại gần Kiba và nhìn vào trang cậu đang nhìn. Một bức tranh của tôi hồi mẫu giáo.
Bức ảnh tôi chụp cùng với một đứa trẻ khác trạc tuổi mình và một người nào đó như cha đứa trẻ.
Tôi nhớ đó là một đứa con trai. Cậu ấy từng sống gần đây khi tôi học còn mẫu giáo. Chúng tôi chơi trò “anh hùng” với nhau rất nhiều lần.
Cậu ấy đã qua nước ngoài trước khi bắt đầu đi học vì công việc của cha mẹ. Kể từ đó, tôi không còn gặp cậu ấy nữa.
Nhưng tại sao Kiba lại quan tâm đến bức ảnh này? Đừng nói rằng cậu bé đó là Kiba….
Kiba chỉ vào cha của cậu ấy trong bức ảnh. Chính xác hơn là Kiba đang chỉ về thứ mà người đó đang cầm.
Một thanh kiếm.
“Cậu còn nhớ cái này chứ?”
Kiba nghiêm túc hỏi tôi. Này, giọng cậu có vẻ khác.
“Hùm, không. Lúc đó mình còn rất nhỏ nên……”
“Thật là tình cờ. Tìm thấy nó ở một nơi thật bất ngờ.”
Kiba cười một mình. Nhưng ánh mắt cậu lại đầy thù hận.
Bức ảnh này là thứ đã bắt đầu mọi chuyện.
“Đây là một Thánh kiếm.”