Chương 2: Ma ốm

Mùa xuân, dân chúng chìm trong không khí vui mừng của năm mới, nhịp sống cũng yên ả, vui tươi. Nhưng mấy ai biết được sóng ngầm cuồn cuộn nơi kinh thành?

- Chủ tử, mật thám báo về, Tứ vương tử Đông Lăng đang ở La thành.

Nam tử ngồi nghe, chân mày hơi đậm. La thành cách xa kinh thành nhưng cũng là đất Đại Sở, Đông Phương Hoài đến đó làm gì? Hắn suy ngẫm một hồi, rồi đột nhiên lục tìm mấy cuốn sổ con bên cạnh, lấy ra 1 cuốn bên trong ghi: "Thấy Doanh tướng quân ở Bình thành". Doanh tướng quân, "nhạc phụ" của hắn, lẽ ra giờ này phải ở biên cương phía Tây, đột nhiên xuất hiện nơi Bình thành phía Đông, mà điểm đáng chú ý là Bình thành ngay gần La thành. Này, cũng quá trùng hợp đi?

- Lưu ý ám vệ theo sát động tĩnh hai người này.

- Rõ. 

- Tra bã thuốc của vương phi thế nào rồi?

- Chủ tử, Lâm Tứ nói, thuốc đó 7 phần là kịch độc, người bình thường uống vào, không quá 3 tháng sẽ mất mạng, nhưng vương phi lại uống nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa lý giải được. Hơn nữa, hắn muốn trực tiếp bắt mạch cho vương phi.

Nam tử ngồi trên ghế, rũ mắt xuống có điều suy ngẫm. Nàng bệnh tật từ nhỏ hẳn là không sai đi? Doanh tướng quân lại gửi hắn trông nom một con ma ốm?

- Gọi Lâm Tứ.

- Vâng.

Linh Hà các

Linh Hà các là một viện nhỏ, nằm sâu về phía đông của vương phủ, trước giờ vẫn để không, từ khi vương phi đến, nàng cũng không thay đổi gì nhiều, lại trồng thêm vài chậu hoa cỏ, thảo mộc nên trông viện các hẻo lánh, xơ xài hơn những nơi khác. Nam Cung Diệp đi tới, thấy một nữ tử mặc bộ váy màu vàng nhạt, thoải mái ngồi trên ghế đá sân viện đọc sách, chính là vị vương phi mới gặp mặt một lần của hắn, Doanh Mai. Khuôn mặt nàng trắng nhợt hơn người, vừa nhìn là biết bệnh tật quấn thân, nhưng không vì thế mà mất đi vẻ thanh tú. Đôi mắt chăm chú, lẳng lặng nhìn vào cuốn sách trên tay. Hắn đến, nàng cũng không đứng lên làm lễ, dường như sự xuất hiện của hắn cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Nam Cung Diệp không so đo mà thoải mái ngồi xuống.

- Binh pháp?

Đó là cuốn sách nàng đang đọc, một nữ tử khuê phòng, cũng là người bệnh nặng quấn thân, lại đi nghiên cứu binh pháp?

- Hôm nay vương gia thật rảnh rỗi đến thăm thiếp thân.

Giọng nàng nhàn nhạt, không rõ vui, buồn, hay châm chọc, nàng đảo con mắt quay sang nhìn, hắn phát hiện, đôi mắt nàng trong veo như nước, lung linh sống động khiến khuôn mặt tái nhợt trở nên có sức sống hơn nhiều. Hơn nữa, ngồi gần mới biết, nàng không hề dùng huân hương gì, trên người tản mát ra mùi thảo dược nhè nhẹ.

- Trong thư phòng cha ta chỉ toàn những sách này.- Trả lời câu hỏi của hắn xong, nàng lại quay sang đọc sách, thật giống như không hề để tâm đến hắn.

Nên nàng mới đọc binh pháp, còn chăm chú như vậy? Thật là một nữ tử đặc biệt. Nam Cung Diệp là người không câu nệ tiểu tiết, thấy trên bàn có bình trà, nên động tay tự rót cho mình một chén. Trà xuân xanh, nước vừa đủ, mặc dù hơi nguội nhưng vẫn ngọt thấm. Trà này, thế nhưng là hàng hiếm đấy, vương phi của hắn thật biết hưởng thụ. 

- Nghe nói ba năm trước Doanh tướng quân mới nhận lại nữ nhi, vậy trước đó nàng ở đâu?

Giống như bị làm phiền không thể đọc sách được nữa, nàng gấp lại sách, đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt như nói: "Vương gia, người quan tâm ta sao?"

- Nàng là vương phi của ta, ta nên quan tâm một chút.

Nàng quăng cho hắn một ánh mắt "nếu thật quan tâm thì đã không chờ đến bây giờ". Thật thẳng thắn.

- Trước đó ta lang bạt một thân một mình. - Trên giang hồ, nàng yên lặng bổ sung trong lòng.

- Một cô nương, lại mang bệnh trong mình, nàng sống thế nào?

Giọng hắn lạnh nhạt, nghe kỹ thấy có phần quan tâm ẩn giấu. Ngay sau đó, nhận được ánh mắt nghi ngờ của nàng, hắn bất đắc dĩ, vị vương phi này nhìn như hiền lành, nhưng thực chất độ cảnh giác rất cao. Ánh mắt của nàng là muốn hắn nói ra mục đích hôm nay tới vì thế hắn cũng không vòng vo nói:

- Thuộc hạ của ta có một người hiểu biết về y thuật, chi bằng để hắn xem qua cho nàng?

- Được. - Nàng sảng khoái đồng ý.

- Lâm Tứ.

- Có thuộc hạ. 

Theo sau hắn, một nam tử áo xanh bước lên. Người này ngũ quan dễ nhìn, tác phong cẩn mật, cước bộ nhẹ nhàng, có dũng có tài. Doanh Mai cười nhạt một tiếng rồi đưa tay về phía trước.

Nam tử tên Lâm Tứ cũng không nói nhiều, lập tức đưa tay lên bắt mạch, chân mày nhíu, rồi lại nhíu, qua hồi lâu cũng chưa thấy giãn ra. Nam Cung Diệp bên cạnh rất kiên nhẫn, chờ đến khi Lâm Tứ rút tay ra, chân mày tiếp tục nhíu, rồi lại nhíu, hắn cũng không vội hỏi kết quả, ngược lại hơi ngạc nhiên, Lâm Tứ cũng coi như thiên tài y học, là một trợ thủ đắc lực của hắn, nhưng bệnh tình Doanh Mai lại làm khó hắn đến vậy?

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng Lâm Tứ cũng mở miệng.

- Vương phi, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, bệnh tình của ngài rất nghiêm trọng, những loại dược ngài dùng, tuy có ức chế được bệnh nhưng lại tổn hại thân thể. Với sức khỏe của ngài, thật không thể chống đỡ được bao lâu. 

- Vậy theo ý Lâm đại phu, ta phải làm thế nào?- Doanh Mai thản nhiên cười, cũng không tò mò hay tức giận tại sao bản thân luôn tự tay sắc thuốc mà Lâm Tứ biết được dược nàng dùng là gì?

- Này... Thuộc hạ bất tài.

Không dùng dược, nàng sẽ chết vì kinh mạch đứt đoạn, dùng dược, nàng sẽ chết vì độc dược tàn phá. Đại phu như hắn quả thật bất tài a.

- Không sao, ta sớm đã quen rồi. Vương gia, đa tạ ý tốt của ngài, thiếp thân mệt mỏi.

Vốn cũng không hi vọng gì nhiều nên nàng cũng không mấy thất vọng. Nam Cung Diệp thấy nàng hạ lệnh đuổi khách trực tiếp như thế, căn bản có chút tức giận, nhưng lại thấy nét mặt mệt mỏi cố chống đỡ của nàng nên cũng không nói gì thêm mà rời khỏi.

Thư phòng

Nam Cung Diệp ngồi trên ghế, khuôn mặt tuấn mỹ không lộ quá nhiều cảm xúc, dường như chỉ chú ý tới chiếc chén bạch ngọc đang đùa nghịch trên tay. Lâm Tứ đứng một bên, kính cẩn bẩm báo:

- Vương gia, thể chất vương phi kinh mạch tắc nghẽn, có nơi đứt đoạn, này, dùng dược vật khí huyết mới miễn cưỡng lưu thông. Tuy nhiên, đa phần phải dùng độc dược có độc tính rất cao, qua thời gian dài, cơ thể sẽ bị bào mòn. Theo thuộc hạ thấy, không quá một năm, vương phi sẽ chịu không nổi nữa.

Hắn cũng đã rõ vì sao vương phi không cho ai động đến ấm thuốc của mình. Số độc dược như thế, muốn phối hợp, liều lượng là vô cùng quan trọng, chỉ một chút sơ sảy có thể mất mạng. Một nữ nhân mà kiên trì từng ấy năm, nghị lực như thế nào a.

- Bệnh rất nặng sao? - Nam Cung Diệp không nặng không nhẹ lên tiếng.

- Đúng vậy, vương gia. So với bệnh của ngài còn muốn nặng hơn mấy phần.

Nam tử ngồi lẳng lặng nghịch chén trên tay, qua một hồi mới nhàn nhạt lên tiếng:

- Lui đi.

- Vâng.

Doanh Hùng, Doanh tướng quân, ông thực sự để lại một con ma bệnh cho bổn vương, còn bản thân không những không đi quân doanh mà còn đến Bình thành? Để làm gì?