Chương 98: Chương 98

“Oa ——”

Tiểu bánh bao Lăng Khách bị nhéo liền khóc òa. Đôi mắt xinh đẹp đầy nước, bộ dáng có chút tổn thương, dường như không ngờ “muội muội” lại là sinh vật hung tàn như vậy, so với đệ đệ nghịch ngợm nhà hắn còn xấu xa hơn.

Thấy bánh bao nhỏ nhà mình khi dễ người ta, A Nan thật xấu hổ, đang muốn kéo bánh bao nhỏ về, không ngở tiểu bánh bao Sở Sở véo người ta xong, thấy đối phương khóc thương tâm như vậy, mày nhỏ nhíu lại, bộ dáng mất hứng, hìnhlà không hiểu, bình thường bé bị mẫu thân nhéo mặt, đau thế nào cũng không khóc, sao hắn lại khóc? Chẳng lẽ thằng nhóc này bị khiếm khuyết chỗ nào?

Tiểu bánh bao nghĩ không ra lại bước đến, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của hắn

“Khóc! Không, ngoan.” tiểu bánh bao Sở Sở nhìn tiểu bánh bao Lăng Khách, nhả từng chữ một.

Tiếng khóc của tiểu bánh bao Lăng Khách ngừng lại, mím cái miệng nhỏ không khóc nữa, chỉ dùng đôi mắt đen thui ôn nhuận được nước mắt tẩy qua nhìn tiểu bánh bao nói hắn “không ngoan” kia.

A Nan quả thật muốn đập đầu bánh bao nhỏ, đúng là điển hình chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.

Chỉ là ngại thân phận của bánh bao nhỏ, đặc biệt bé còn có phụ thân mạnh mẽ như vậy, người ở hiện trường tuy cảm thấy bánh bao nhỏ khi dễ tiểu bằng hữu quá mức cũng không dám hà khắc, cả Lục Phỉ Dung cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dỗ con mình bị nhéo đau.

“Được rồi, ngoan, đừng khóc, muội muội sẽ cười nhạo con đó ~~” Lục Phỉ Dung nhẹ giọng dỗ, dùng khăn lau đi nước mắt trên mặt bé.

Một lát sau, A Nan nghẹn lời nhìn tiểu bánh bao Lăng Khách tốt tính lôi kéo bánh bao nhỏ nhà nàng đi chơi, trong lòng cảm thán đứa bé này không biết mang thù, thật khó tưởng tượng nhị tỷ nhà nàng tính tình thẳng thắn dứt khoát lại sinh ra đứa con đáng yêu nhu thuận như vậy. Nàng biết rõ bánh bao nhỏ nhà mình sở dĩ nhéo người hoàn toàn là học từ nàng. Nhéo mặt biểu đạt thích, sờ mặt để an ủi, gặm mặt, đây là phi thường thích. May mắn, bánh bao nhỏ không sáp đến gặm xuống, nếu không sẽ hiểu lầm lớn mất.

“Nhị tỷ, thật xin lỗi, Sở Sở chỉ là thích Khách nhi, nên mới nhéo bé.” A Nan ngượng ngùng nói.

Nghe vậy, miệng của mọi người trong phòng co rút, trong lòng gào thét: đây rốt cục là kiểu giáo dục gì mà khiến đứa bé nghĩ nhéo mặt người là biểu đạt yêu thích a?

“Ha ha, không sao, tiểu hài tử thôi!” Lục Phỉ Dung rất thông cảm, bất quá trong lòng quyết định, sau này đem con mình cách xa tiểu nha đầu của Túc Vương gia một chút.

Một phòng nữ quyến đều đã kết hôn, đề tài trò chuyện rất nhiều, gia đình nè, giáo dục con cái nè, nuôi con này nọ có thể kéo dài đến cả cuộn vải.

Các nàng còn chưa tán gẫu xong, Lục Thừa tướng đã hạ triềuLục Thừa tướng nhìn thấy A Nan, vẻ mặt kích động, nói chuyện cũng không lưu loát, không cần nghĩ cũng biết hắn tưởng niệm đứa con gái này bao nhiêu. Cũng phải thôi, A Nan vốn là đứa con gái nhỏ hắn sủng nhất thương nhất, kết quả lại gả cho Túc vương đương triều đầy lời đồn không tốt, kết hôn xong không lâu lại theo Túc vương đến biên cương, ngây ngốc ở đó nhiều năm, làm cho hắn hao hết tâm tư. Con gái rốt cục trở về, tuy gầy hơn chút, nhưng vẫn mang bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo, thật không gì tốt hơn, khiến hắn xúc động dâng tràn.

Nhưng, khi thấy bánh bao nhỏ A Nan mang về, Lục Thừa tướng lại tuyệt vọng.

Lục Thừa tướng cho rằng, con của con gái hắn sinh ra, dù không giống mẹ nhưng giống người nhà mẹ đẻ cũng được mà? Nhưng bánh bao nhỏ con gái sinh sao lại giống y Túc vương lúc nhỏ chứ? A a, ngay cả tính tình cũng giống……. rất rất bi ai đó, bộ dạng như vậy thì sau này sao mà gả ra ngoài được? Hắn làm ông ngoại lấy gì đựng nổi đây a.

Tiểu bánh bao Lăng Khách nắm tay tiểu bánh bao Sở Sở đứng trước mặt Lục Thừa tướng, một cười ôn nhuận, một mang mặt bánh bao y như bạn Vương gia sống sờ sờ. Lục Thừa tướng mồ hôi đầy mặt, trên triều đối mặt với bạn Vương gia cường thế đã rất áp lực rồi, về nhà còn phải đối mặt tiểu bánh bao cũng khí thế cường hãn như cha, ngày tháng này hết đường sống a.

Lục Thừa tướng lấy ra lễ vật đã chuẩn bị trước cho ngoại tôn nữ, nhìn thấy ngoại tôn nhu thuận đáng yêu nắm tay ngoại tôn nữ nhận lễ vật, thân thân thiết thiết cùng nhau rời đi, Lục Thừa tướng thất vọng.

Quả nhiên, tiểu hài tử không biết ghi thù, một khắc trước còn có thể vì một món đồ chơi đánh đến ngươi chết ta sống, ngay sau đó lại tương thân tương ái trở lại.

Trò chuyện với Lục Thừa tướng một lát, A Nan đột nhiên nhớ tới trong phủ Thừa tướng còn một vị lão thái thái khó chơi nha, lập tức ngượng ngùng nói: “Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi nhất thời cao hứng, lại quên mất đi thỉnh an tổ mẫu, bây giờ nữ nhi đi thỉnh an tổ mẫu, báo cho người là cháu gái đã về.”

A Nan tuy không thích Lục lão phu nhân, nhưng thời đại này trọng đạo hiếu, làm vãn bối, dù lòng có oán hận trưởng bối cũng không thể nói ra miệng cãi nhau, hoặc làm ra chuyện bất hiếu gì thì sẽ bị người đời chỉ trích.

Do đó, dù không tình nguyện, A Nan vẫn phải đi thỉnh an lão thái thái.

Nghe vậy, Lục Thừa tướng đương nhiên vui mừng nó chỉ có Thừa tướng phu nhân thở dài trong lòng.

Tin Túc vương hồi kinh ai mà không biết? Túc Vương phi tốt xấu cũng là con gái Lục gia, đã trở về, Thừa tướng phu nhân đương nhiên muốn báo cho lão thái thái. Nhưng là lão thái thái vì vài chuyện, thành kiến với Túc Vương phi càng lớn, nghe tin nàng trở về, chỉ thản nhiên ừ một tiếng, căn bản không muốn gặp Túc Vương phi, tránh cho bị chọc tức bực bội.

Thừa tướng phu nhân có thể đoan được sắc mặt lão thái thái sẽ “phấn khích” thế nào.

Lục Thừa tướng vô cùng cao hứng, tự mình mang hai con gái đến viện của Lão phu nhân, ma ma thủ vệ muốn viện cớ lão thái thái thân thể không khỏe để cự tuyệt cũng hết cách.

Lục lão phu nhân ngồi trên giường, thấy cháu gái đã vài năm không gặp, hồi ức trở lại, thần sắc vô cùng xấu, nhưng vì nể mặt con thứ ba, miễn cưỡng tươi cười với A Nan.

“Tổ mẫu, chái gái đến thăm lão nhân gia ngài.” A Nan tiến lên thỉnh an, sau đó dắt bánh bao nhỏ nhà nàng đến, “Tổ mẫu, đây là con gái của cháu, là ngoại chắt nữ của ngài, tên Sở Uẩn. Sở Sở, đây là ngoại thái tổ mẫu.”

Bánh bao nhỏ nhìn nhìn A Nan, lại nhìn lão thái thái thần sắc không tốt lắm, thanh âm non nớt gọi: “Ngoại, thái, trư mẫu ~~”

“…….”

Nháy mắt, cả phòng lặng thinh, một trận ho khan vang lên. Khuôn mặt già nua của lão thái thái đỏ bừng, mở miệng muốn khiển trách, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của bánh bao nhỏ, rõ ràng là phiên bản thu nhỏ của Túc vương, nhất thời không nói nổi gì.

“Sở Sở, sao lại nói sai rồi? Là ngoại thái tổ mẫu.” A Nan bất đắc dĩ sửa cho bánh bao nhỏ, sau đó áy náy nói với lão thái thái: “Tổ mẫu, thỉnh ngài tha thứ, Sở Sở nói còn chưa lưu loát, hôm qua ߠTrọng Hoa cung cũng gọi Thái hậu nương nương như vậy, mẫu hậu cũng thật bất đắc dĩ a.”

Không giải thích thì thôi, giải thích thế này, ai dám có ý kiến? Tiểu tử kia cả Thái hậu nương nương cũng gọi như vậy mà không sao, một lão phụ nhân tầm thường càng không thể vì thế mà tức giận.

Cho nên, lão thái thái chỉ có thể giương ra nụ cười như đau răng, nói không sao, vì muốn chứng minh sự khoáng của mình, còn cho ma ma lấy lễ vật đã chuẩn bị, tự mình đưa cho tiểu tử kia, vốn muốn xoa xoa đầu ra vẻ từ ái, nhưng nhìn khuôn mặt bé, lão thái thái thật sự không làm nổi, đành thôi.

Ngược lại tiểu bằng hữu Lăng Khách nhà Lục Phỉ Dung, lão thái thái rất yêu thích, ôm lấy hòa ái hỏi rất nhiều, đứa bé gần bốn tuổi đã được dạy dỗ như đứa trẻ sáu bảy tuổi vậy, phát âm rõ ràng đáp lời, làm cho lão thái thái cười liên tục.

“Ngoại thái tổ mẫu, muội muội ~~” tiểu bánh bao Lăng Khách chỉ vào bánh bao nhỏ dính trên người A Nan, ngây ngô cười.

Tươi cười của lão thái thái lập tức nhạt đi, xoa xao đầu tiểu tử kia rồi buông hắn xuống.

Chân chạm đất, tiểu bánh bao Lăng Khách lập tức chạy đến năm tay tiểu bánh bao Sở Sở đến trước mặt lão thái thái, cả hai lặp lại hành động trước mặt Lục Thừa tướng lúc nãy, một ôn nhuận cười mong được khích lệ, một bưng mặt bánh bao nghiêm túc.

Lão phu nhân cho người đem một ít kẹo mềm đến cho bọn hắn, hai bánh bao nhỏ nhận kẹo, tay nắm tay đi qua một bên ăn kẹo.

Lục Thừa tướng trò chuyện một lát rồi rời đi, đến thư phòng phê duyệt văn kiện, trước khi đi còn phân phó A Nan hảo hảo bồi tổ mẫu, A Nan đương nhiên cười tủm tỉm đồng ý, để Lục Thừa tướng yên tâm đi làm việc.

Nhìn đôi cha và con gái coi như không thấy sắc mặt khó coi của lão phu nhân, mọi người cảm thấy áp lực thật lớn.

Trong Lục phủ, Lục lão phu nhân là lớn nhất, Lục Thừa tướng có thể là Thừa tướng đương triều, nhưng khi trở về phỉ cũng chỉ là con trai bà, cả Lục phủ này, tất cả mọi người đều phải xem sắc mặt lão thái thái. Thấy lão thái thái tâm tình không tốt, mọi người liền xúm lại nói chuyện. A Nan vốn cũng muốn nói hai câu nịnh nọt biểu hiện hiếu tâm, bất quá dưới sự tức tối cố ý hay vô tình của Thừa tướng phu nhân và Lục Phỉ Dung, vô cùng sáng suốt ngậm miệng lại.

Nói một lát, lão thái thái bày ra thần sắc mệt mỏi, đây là ý muốn nghỉ ngơi, mọi người thức thời đứng dậy cáo biệt.

A Nan đứng dậy, đang định ra cửa, đột nhiên tiếng bước chân dồn dập vang, rèm cửa bị người lật tung, một bóng người nhào đến, bám lấy A Nan.

“Thất muội Túc vương, Túc vương đã trở về rồi phải không?!”

Thanh âm chói tai làm cho A Nan hơi đau đầu, nữ nhân bắt lấy mình khí lực thật lớn, lắc đến nàng buồn nôn muốn ói, giãy thế nào cũng không ra.

“Lục tiểu thư!”

“ lớn mật, mau buông Vương phi ra!”

“Lục nha đầu, ngươi muốn làm gì, mau buông Túc Vương phi ra!”

…………

Chỉ một thoáng, trong phòng hỗn loạn, tiếng quát tháo vang khắp phòng.

Nhóm nha hoàn đến kéo ra, nhưng nữ nhân nắm lấy A Nan khí lực lớn đến kỳ lạ, móng tay cắm sâu vào da thịt nàng, rất đau.

“Thất muội, nói cho ta biếtta, ta nhớ hắn, ta nhớ hắn suốt ba năm………”

Nữ tử đang tóm A Nan đưa mặt sát vào nàng, biểu tình vội vàng hỏi.

A Nan nhìn rõ, nữ nhân đột nhiên chạy đến bắt lấy nàng là Lục Phỉ Đình. Có điều so với cô gái thanh tao lịch sự lại kiêu ngạo trong quá khứ thật không giống, Lục Phỉ Đình lúc này mặc một thân trắng thuần, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, khuôn mặt gầy như da bọc xương, đã không còn vẻ đẹp của ngày xưa, chỉ có đôi mắt đặc biệt sáng ngời, đáy mắt chứa sự điên cuồng.

“Buông!”

A Nan dùng sức muốn thoát khỏi hai tay nàng ta, Lục Phỉ Đình như vậy rất không bình thường, tránh đi vẫn tốt hơn.

“Thất muội, nói cho ta biết đi! Túc vương đã trở về đúng không?! Thất muội, ngay cả yêu cầu nhỏ bé đó ngươi cũng không chịu thỏa mãn ta sao? Ha ha, Thất muội, giờ ngươi rất đắc ý đúng không? Ngươi thành Túc Vương phi, ta lại biến thành cái dạng này…… Nhưng, ngươi dựa vào cái gì có thể làm Vương phi của hắn? Vì sao người bồi bên người hắn là ngươi mà không phải ta?! Ta có gì thua ngươi? Ta là trưởng nữ tôn quý nhất Lục gia, ta là niềm tự hào của Lục gia, còn ngươi chỉ là con gái của một ca kĩ, dựa vào cái gì sống hạnh phúc hơn ta? Dựa vào cái gì có được hắn? Nbiết không, vì ngươi mà cả đời ta bị hủy! Ta hận ngươi!! Ta hận ngươi!”

Nữ nhân bệnh tâm thần rít gào, nước mắt chảy trên khuôn mặt gầy, tóm lấy nàng lắc lắc.

A Nan nghe không hiểu lời của nàng, ít nhất chỉ hiểu nữ nhân này vẫn chưa hết hy vọng với lão công của mình. Không phải nói nàng ta đã thành thân sao? Bộ dạng bây giờ là gì? Hơn nữa, nàng ta dựa vào cái gì đến chất vấn nàng? Coi nàng là trái hồng mềm dễ khi dễ à?

A Nan đang định một cước đá văng nàng ta, đột nhiên Lục Phỉ Đình giơ tay lên, “Ba” một tiếng, Lục Phỉ Đình tát nàng.

A Nan cảm thấy trong miệng có vị tinh ngọt, nháy mắt tức giận bừng bừng, trả lại cho nàng ta một cái tát. Một cái không đủ, lại tát thêm một cái, trái phải đồng đều, vậy mới không thiệt thòi!

“Ngươi….. ngươi đánh ta?” Lục Phỉ Đình lặng người, vẻ mặt không dám tin.

Sau đó, Lục Phỉ Đình như điên nhào đến bắt lấy A Nan đánh tới.

A Nan đương nhiên không muốn bị đánh, nhưng không muốn giống người đàn bà chanh chua cùng nàng cào tóc giương móng đánh nhau, vội lui về sau né tránh, thình lình đá một cước qua ngăn cản nàng nhào tới cấu xé. Chỉ là A Nan dự đoán sai, Lục Phỉ Đình này không biết lên cơn điên gì, cực kỳ oán hận nàng, dù bị đá ngã cũng ương ngạnh đứng lên đuổi tới, cứ như chó điên mất lý trí thấy người là cắn vậy. Bộ dạng này thì còn hình tượng gì? Rõ ràng đúng chuẩn người điên.

Hai người một đuổi một chạy, cả phòng loạn cả lên, đám nha hoàn đi giữ Lục Phỉ Đình, nhưng nữ nhân gầy yếu như vậy lại giãy hai ba cái là thoát khỏi, tiếp tục đuổi theo A Nan không tha.

“Còn thể thống gì nữa?! Dừng tay! Dừng tay! Hai người các ngươi đều dừng tay cho ta!” Lão phu nhân xanh mặt quát lớn.

“Lục nha đầu, ngươi muốn làm gì?” Thừa tướng phu nhân hét lớn, thấy Lục Phỉ Đình hành động không lý trí, vô cùng tức giận, lớn tiếng máng mấy vú già đứng một bên: “Các ngươi là người chết sao? Còn không đi kéo lục nha đầu lại?”

Mấy vú già vốn đứng nhìn, vội vã đi đến muốn kéo Lục Phỉ Đình đang lên cơn điên ra

Lão thái thái thấy thế, mặc kệ, nặng nề vỗ bàn, kêu: “Dừng tay, ai dám đụng đến lục nha đầu của ta!”

Thừa tướng phu nhân giận tái mặt, trong lòng tức giận mắng lão phu nhân không biết nặng nhẹ, tự mình đến kéo Lục Phỉ Đình ra. Nhưng Lục Phỉ Đình nhìn có vẻ gầy, nổi điên lên khí lực thật lớn, A Nan mang đến mấy nha hoàn cũng không kéo nổi nàng ta, thêm Thừa tướng phu nhân cũng không nổi.

“Nương, con đến giúp!”

Lục Phỉ Dung giao con trong lòng cho ma ma bên cạnh, xắn cao tay áo gia nhập.

Lại hỗn loạn một trận, Lục Phỉ Đình nổi điên rốt cục bị mấy ma ma mạnh mẽ bắt giữ, dùng đôi mắt oán độc hung ác nhìn chằm chằm A Nan, miệng cũng bị bịt, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, cứ như có thù hận khắc cốt ghi tâm với A Nan.

A Nan được mấy nha hoàn đỡ, quần áo tóc tai rối loạn, trên mặt trừ dấu tay còn có vài vết cào. Thấy ánh mắt của Lục Phỉ Đình, A Nan lạnh cả người, bụng đau đớn co rút, sắc mặt ngày càng tái. Vừa rồi Lục Phỉ Đình cấu xé hình như đụng trúng bụng nàng, tuy không nặng, lại làm A Nan cảm thấy đau.

“A Nan, con làm sao vậy?”

Thừa tướng phu nhân quan tâm hỏi, nếu Túc Vương phi xảy ra chuyện ở đây….. nàng có thể tưởng tượng được phản ứng của Túc vương, tuyệt đối là khủng bố cực điểm.

“Sao rồi? Thế nào?” Lục Phỉ Dung kinh hãi, người đầu tiên nghĩ đến cũng là khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Túc vương.

A Nan đau đến khom người, nghiến răng nói, “Con.. bụng… đau….”

“Bụng đau?”

Thừa tướng phu nhân tái mặt rồi, nhìn bộ dạng A Nan mặt không còn chút máu, suy đoán nào đó làm cho nàng hết hồn, lập tức khản giọng gào thét cho người đi gọi đại phu. Bộ dáng thất thố của Thừa tướng phu nhân hoàn toàn mất đi vẻ thong dong bình thường, khiến người ta ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nháy mắt, cả phòng lại rối loạn, ngay cả lão thái thái cũng bị Thừa tướng phu nhân dọa sợ đến không dám lên tiếng nữa

A Nan đau đến muốn ngất đi, trong lòng chỉ cảm thấy bất an, giống như có thứ gì đó sắp mất đi, làm cho nàng lo lắng lại bất lực. Rốt cục, không chịu nổi cơn đau kịch liệt, nàng hôn mê.

Trước khi ngất, nàng nghe được tiếng gào khóc chói tai của bánh bao nhỏ nhà mình.

“Nương ——-”