Tiếng sáo diều vi vu giữa đêm khuya, tiếng dế kêu, côn trùng kêu, Trần Sơn hắn vẫn ngồi đó, giữa bóng đèn chùm màu vàng nhạt, căn nhà đơn sơ chẳng có gì, ngoài mấy thứ đồ cũ kĩ của ông hắn để lại khi qua đời, ông Hải, tên ông hắn, là một vị lão thành , 1 người từng là cán bộ vùng biên giới, ông tính tình ngay thẳng, quả quyết, giữa thời kì cơ chế mục nát ,rối ren, ông thấy đc sự tình nên xin nghỉ hưu sớm 2 năm, chiếc vòng ngọc mà ông đưa hắn giữ, có cơ duyên trong đó chính là bảo vật gia truyền, ko biết từ bao giờ, từ khi nào mà ông có nó, chỉ nhớ ông là đời thứ 28 được giao trọng trách đó , sau này truyền lại cho Trần Sơn!
Mảnh vụn của chiếc vòng này , Trần Sơn vẫn giữ bên mình, hắn nhớ như in những lời ông ngoại hắn nói… hình như nó có từ thời vua An Dương Vương!
Trần Sơn như một thân ko nhúc nhích nhớ lấy khẩu quyết của tầng cuối Chân Nguyên Quyết: Phá Chướng, Phá Âm Dương!
Hắn định thân, thoát khỏi khí hải, miệng lẩm bẩm, tuy vẻ bề ngoài hắn ít nói, nhưng nếu có chuyện hợp cạ là hắn nói như cái máy … điều đó hợp với Đỗ Cường, bạn hắn! Ko biết giờ này Gia đình Đỗ Cường thế nào, tên Đông Hùng ko biết có gây khó dễ cho gia đình bạn hắn hay ko nữa, chiếc điện thoại smart phone lúc trc đánh nhau với đám Atula cũng rơi vỡ mất , giờ hắn mới để í… Có quá nhiều sự việc sảy ra khiến hắn cũng ko thể kiểm soát đc những thứ nhỏ nhặt!
Bước đầu trên con đường Thiềm Tu, hắn đã thức tỉnh đc nhị mạch trên cửu mạch, các giác quan nhanh nhạy hẳn, ngoài ra hắn còn dụng khí và dụng cốt hộ thể, học thêm một số môn võ phòng thân, cũng ổn! Cái vụ mà đạp không bay lên , hắn còn ko ngờ, nghĩ lại cũng rùng mình, cứ như mơ vậy, Kim Nhãn cũng mở, hắn như dị dạng!
Có thể nói cơ duyên đến với hắn quá nhiều, trọng trách cũng ngày một lớn hơn, hắn bắt đầu hiểu rằng, thế nào là trách nhiệm, thế nào là cường đại, đã chớp đc cơ duyên, theo đuổi lí tưởng cường đại đến cùng, hắn tự nhủ
..
Ánh sáng mặt trời ló ra dần của 1 mùa hè oi bức, Trần Sơn đã dậy từ sớm, hắn vẫn rèn luyện, ngồi xếp bằng thiềm tu trên phiến đá cẩm thạch trước sân nhà! Ngày này gì chú hắn nấu cơm, hắn vẫn sang đó dùng bữa, và đương nhiên việc hắn xích mic với 2 cha con Tiến Quang hắn dấu tịt! Hắn ko muốn gì chú hắn phải bận tâm, hắn có thể giải quyết đc, bằng nắm đấm của mình…. Rồi sau đó, có lẽ hắn sẽ ghé thăm Đông Hùng và lũ tàn dư Atula ..
Mọi hoạt động của người dân trong vùng đều đặn như bình thường! Ai nấy đều vui vẻ , Hữu, một người bạn cũng khá là thân với Trần Sơn lúc nhỏ cũng hay qua nhà Hắn nói chuyện! Trần Sơn thường trêu Hữu rằng, lấy vợ sớm quá nên như ông cụ!
Hữu lấy vợ sau khi học c3 xong, vợ hắn cùng học cùng trường với cả 2 , nhưng có em bé trc, 2 gia đình cũng đồng í, nên cưới luôn, giờ 2 nhóc tì kháu khỉnh, Hữu ở nhà phụ cha mẹ hắn đồng áng, chạy công nông, còn vợ hắn ở nhà chăm con may vá thêu thùa, cuộc sống ấm áp hạnh phúc!
Hôm nay Hữu sang nhà Trần Sơn tán chuyện, hắn ông cụ trc tuổi, nên cứ bô bô cái mồm, Trần Sơn cũng khá hứng thú với cái tên hay chém gió này!
…
Một dãy xe ùn ùn kéo vào thôn.. khói đất bụi mù, có cả xe của công an kéo đến, Trần Sơn đã đoán trước được tình hình, hắn cảm nhận được luồng áp bức từ hơn chục con xe ô tô đang lao về phía nhà hắn, theo sau đó, đương nhiên rồi là 2 cha con Tiến Quang, Tiến Huy!
Một lát đã tới, người dân hiếu kì kéo ra xem rất đông, không biết ai đã đắc tội với 2 bố con Tiến Quang mà phải huy động đến hơn chục xe ô tô kéo đến, làm huyên náo cả một vùng thôn quê
Trần Sơn trong nhà vẫn điềm tĩnh ngồi uống nước
Hắn biết rằng, ngày hôm nay, hắn phải chiến đấu để giành lại lẽ phải cho gia đình hắn cũng như mọi người!
Người dân hiếu kì chen chúc ngày 1 đông, đoàn xe dừng trước của nhà ông hắn, Tiến Quang với cái bụng to khệ nệ bước xuống con Ranger màu đen, tay cầm điếu xì gà phì phèo khói, hắn thì thầm với tên trưởng công an xã, một lát Tiến Huy tới, kéo theo một đám du côn đầu xanh đầu đỏ, xăm trổ đầy mình, đừng ngoài hét lớn
Thằng nhóc con Trần Sơn, ngày hôm nay mày không thoát nổi đâu!
2 tên công côn đồ bước tới rìa bờ rào, đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong nhà có Trần Sơn đang điềm tĩnh ngồi uống nước, tên Hữu về từ lúc nào nhưng thấy đông người cũng quay lại, hắn lo lắng , vì Trần Sơn đang trong đó, ko biết hắn đắc tội gì mà nhiều người kéo đến , cả đám giang hồ thế này! Chết
Chú gì hắn hay tin cũng tới, mặt xanh nanh vàng chạy đến phía Căn nhà nhỏ, chú hắn nói
Ko biết cháu tôi mắc phải sai lầm gì , con trẻ bồng bột, mong chủ tịch rộng lượng bỏ qua
Hmm, Tiến Quang nhếch mép cười khẩy 1 cái
Tội gì hả, chúng mày hỏi nó đi, nó dám ra tay đánh trọng thương người của tao, đáng tội gì? Đất dự án tao thu hồi, có công văn đầy đủ, chúng mày to gan lớn mật lắm
Trời ơi, thằng bé này, nó hiền khô như bụt từ trước đên nay, chân yếu tay mềm, chưa bao giờ nó đánh nhau , mà nó có võ vẽ gì đâu ạ, sao , sao lại thế đc ạ, chắc có sự nhầm lần gì ở đây, mong chủ tịch xem xét, gì hắn nghẹn ngào nói!
Gì, chú.. là cháu dạy cho chúng nó bài học đó- Tiếng Trần Sơn thốt ra, vang vọng!
Không thể để đất đai của ông bà tổ tiên rơi vào tay lũ tham quan vô lại này đc , Trần Sơn to tiếng hơn!
Chú gì hắn nghe thấy vậy liền tái mặt-ko biết thằng ranh này ăn phải cái gì, hay đầu óc có vấn đề , nói năng ko tỉnh táo !
Sơn- con nói gì vậy, còn ko mau ra đây quỳ xuống nhận lỗi
Trần Sơn vọng ra : Gì , chú chuyện này, cháu định ko muốn nói với mọi người, nhưng sự việc đã đến nước này, cháu cũng ko muốn giấu… Cháu muốn lấy lại công bằng cho toàn bộ người dân thôn mình cũng như gia đình mình đã chịu quá nhiều cực khổ từ bọn dã thú này
Gì, chú hắn chạy lại phía hắn, chú hắn mảnh khảnh, run rẩy nói nhỏ với hắn
Con ơi, con điên rồi, tại sao con lại làm thế này! Ai xui khiến con, còn không mau ra ngoài xin lỗi chủ tịch, con muốn cả mấy trăm nghìn người ở cái thôn này k ở đc nữa hả con, Con biết chủ tịch là ai rồi mà con còn ở đây hoang đường, mày bị mất trí à con!
Ko , con sẽ xử lí được, mọi người tin tưởng ở con, con ko mất trí, con đang rất lí trí đó Trần Sơn quả quyết!
Chú gì hắn nhìn hắn rồi lại quay sang phía bọn cẩu quan, mắt rớm lệ
Con ơi… con
Trần Sơn trấn tĩnh chú gì, ngoài đường bàn tán xôn xao, thằng Hữu ở đâu chạy tới
Mày điên à thằng này.. mày muốn chết à
Trần Sơn quắc mắt nhìn Hữu, ánh mắt có 1 tia trấn áp khiến tự nhiên Hữu thấy có sự kì là, miệng phát ra tiếng ú ơ
Ơ ơ, thằng này….
Hắn bảo Hữu và chú gì hắn trong nhà, hắn sẽ giải quyết!
Nói đoạn hắn bước ra ngoài, cơ thể săn chắc toả một làn hào quang màu vàng nhàn nhạt, 2 cánh cửa nhà đóng sầm lại mà hắn chẳng động tay, 3 người há hốc mồm kinh hãi!