Chương 6: ....

Sarah King đứng ở khu thánh thất của ngôi đền Haram - esh - Sherif. Cô đứng quay lưng về phía tòa nhà đá. Tiếng tí tách từ đài phun nước bên cạnh vang vẳng bên tai cô. Từng toán du khách nhỏ nhẹ nhàng đi qua mà không làm kinh động tới sự yên tĩnh của bầu trời phương Đông nơi đây.

Thật lạ kỳ, Sarah nghĩ, ngày xưa người Jebusite hẳn đã biến ngọn núi đá này thành một cái sân đập lúa và hẳn là vua David đã mua lại nó với giá sáu trăm đồng vàng và biến nó thành một cung điện linh thiêng. Còn bây giờ, ở đây vang lên muôn vàn giọng nói khác nhau của những khách du lịch đến từ mọi miền khác nhau trên trái đất ...

Cô quay lại và đi ngắm nhà thờ và tự hỏi không hiểu lăng mộ của Solomon có đẹp được bằng một nửa nơi đây không.

Có tiếng bước chân ồn ã vang lên và một toán nhỏ khách du lịch bước ra từ phía trong nhà thờ. Đó chính là gia đình nhà Boynton. Một người phiên dịch Hồi giáo mồm mép liến thoắng đang đi cùng họ. Bà Boynton được dìu đi giữa Lennox và Raymond. Nadine và ông Cope đi sau họ. Carol đi sau cùng. Khi họ vừa ra khỏi nhà thờ một chút, Carol bỗng nhìn thấy Sarah.

Hơi lưỡng lự, nói bằng một quyết định chớp nhoáng, cô quay lại và nhẹ nhàng băng thật nhanh qua sân.

- Xin lỗi cô, Carol nói rất khẽ. Tôi phải ...tôi ... tôi cảm thấy tôi cần phải nói chuyện với cô.

- Có chuyện gì vậy? Sarah hỏi:

Cả người Carol run lên dữ dội. Khuôn mặt cô trở nên trắng bệch.

- Đó là vì ... anh trai tôi. Khi cô ... cô nói chuyện với anh ấy tối qua hẳn cô cho là anh ấy rất thô lỡ phải không ? Anh ấy không cố ý làm thế đâu nhưng anh ấy không thể làm khác được . Ồ không, xin cô hãy tin tôi.

Sarah cảm thấy toàn bộ câu chuyện này thật là rất kỳ cục. Tất cả lòng tự trọng và những suy nghĩ tốt đẹp của cô đều đã bị phản bội. Vậy tại sao một cô gái xa lạ bỗng chạy bổ lại và nói ra những lời xin lỗi kỳ cục cho ông anh quê mùa của cô ta vậy ?

Môi cô run lên trong một câu trả đũa tức thì - nhưng rồi rất nhanh, cô thay đổi thái độ.

Ở đây, trong câu chuyện này có cái gì đó không bình thường. Cô gái này rõ ràng là rất nghiêm túc. Cái điều trước đây đã thôi thúc Sarah trở thành bác sĩ thì giờ đây nó lại thúc giục cô phản lại những gì mà cô muốn nói, muốn làm ngay bây giờ. Bản năng bác sĩ của cô mách bảo cô rằng có việc gì đó rất nghiêm trọng.

Cô nhiệt tình nói :

- Hãy nói cho tôi biết vì sao đi.

- Anh ấy đã nói chuyện với cô trên chuyến tàu phải không ? Carol bắt đầu.

Sarah gật đầu.

- Đúng vậy, ít ra thì tôi cũng đã nói chuyện với anh của cô.

- Ồ, vâng tất nhiên rồi. Thì cũng là thế cả thôi mà. Nhưng, cô biết đấy, tối qua. Ray rất sợ hãi ...

Carol chợt ngừng lại.

- Sợ hãi ư ?

Khuôn mặt trắng bệch của Carol hơi hồng lên một chút.

- Tôi biết chuyện này nghe có vẻ hơi điên rồ. Cô biết đấy, mẹ tôi ... bà ấy ... bà ấy không được khỏe ...và bà không thích chúng tôi kết bạn với người lạ. Nhưng ...nhưng tôi biết Raymond rất ...rất muốn được kết bạn với cô.

- Sarah cảm thấy thú vị. Trước khi cô kịp nói một câu gì đó thì Carol lại tiếp tục.

- Tôi ...tôi biết những gì tôi đang nói nghe có vẻ rất ngớ ngẩn, nhưng gia đình chúng ta ... hơi khác một chút.

Cô đưa mắt nhìn thật nhanh ra xung quanh, ánh mắt cô đầy vẻ sợ hãi.

- Tôi ...tôi không thể ở lại thêm được nữa đâu. Carol lẩm bẩm. Tôi có thể sẽ lạc mất họ.

Sarah đưa ra một quyết định nhanh chóng. Cô nói :

- Sao cô lại không thể ở lại đây lâu hơn nếu như cô muốn ? Chúng ta cò thể cùng về với nhau được mà.

- Ồ không được đâu. Carol lùi lại. Tôi ... tôi không thể làm thế được.

- Tại sao không? Sarah tiếp tục hỏi:

- Tôi thật sự không thể làm thế được.Mẹ tôi sẽ ... sẽ.

Sarah nói bình tĩnh và rõ ràng:

- Tôi biết đôi khi cha mẹ cũng rất khó khăn để nhận ra rằng con cái của họ đã khôn lớn. Chúng sẽ phải tự xoay xở cho chính cuộc sống của mình. Nhưng thật đáng tiếc, cô biết đấy, thật khó để nhượng bộ! Mỗi người phải tự đứng lên để bảo vệ quyền lợi của mình.

Carol lẩm bẩm:

"Cô không hiểu đâu. Cô không hiểu một tí nào cả ..."

Hai tay Carol vặn vẹo lo lắng.

Sarah tiếp tục:

- Đôi khi ai đó phải nhượng bộ bởi họ sợ cãi cọ. Tôi biết, cãi cọ thì cũng chẳng thú vị gì nhưng tôi nghĩ để được tự do hành động, để được tự mình đứng lên thì dù phải cãi cọ cũng ...

- Tự do ư? Carol trố mắt nhìn cô. Không ai trong số chúng tôi có tự do cả. Và sẽ không bao giờ có.

- Vô lý! Sarah cãi lại.

Carol tiến lên và chạm vào người Sarah:

- Hãy nghe tôi. Tôi phải cố giải thích để cô hiểu! Trước khi cưới cha tôi thì mẹ tôi - thực ra bà ta là mẹ kế của chúng tôi - là một cai ngục ở nhà tù nơi cha tôi làm giám đốc. Cha tôi cưới bà ta. Và mọi việc cứ thế tiếp diễn. Bà ta trở thành cai ngục của chúng tôi. Chính vì vậy mà cuộc sống của chúng tôi - cũng giống như trong nhà tù vậy!

Carol bỗng thình lình quay ngoắt đầu lại.

- Họ đang tìm tôi. Tôi ... tôi phải đi.

Sarah vội nắm lấy tay cô khi cô đang lao đi.

- Đợi một chút. Chúng ta sẽ gặp lại nhau và nói chuyện.

- Không thể nào được. Tôi không thể làm thế được.

- Được, cô làm được. Sarah nói một cách cương quyết. Hãy đến phòng tôi sau khi cô đi ngủ. Phòng 319. Đừng quên đấy phòng 319.

Cô thả tay cô gái ra. Carol chạy đi tìm gia đình mình.

Sarah đứng nhìn theo. Cô bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung khi thấy tiến sĩ Gerard đứng bên cạnh.

- Xin chào cô King.Cô vừa nói chuyện với cô Carol Boynton đấy à?

- Vâng, chúng tôi đã có một câu chuyện của mình với cô gái nhà Boynton.

Gerard chú ý tới một chi tiết.

- Cai ngục à, bà ta là cai ngục, cái con hà mã già cỗi kia ư ? Điều này gây ấn tượng đấy.

Sarah nói tiếp :

- Ông cho rằng sự bạo ngược không phải vô cớ mà tồn tại ở bà ta chăng ? hay nói chính xác đó là thói quen nghề nghiệp của bà ta phải không ?

Tiến sĩ Gerard lắc đầu :

- Không, nói như thế là chúng ta đã đề cập tới một khía cạnh khác rồi. Ở đây là sự bắt buộc rõ ràng. Bà ta không thích sự áp chế bởi lẽ bản thân bà ta là một cai ngục. Hay chúng ta nên nói thế này. Bà ta trở thành cai ngục bởi bà ta thích sự áp đặt. Theo tôi, bà ta chấp nhận cái nghề cai ngục bởi bà ta mong ước quyền lực, muốn được áp đặt người khác.

Khuôn mặt ông trở nên nghiêm trang.

- Con người luôn có những ước muốn kỳ lạ được che giấu trong sự vô thức. Một khát khao quyền lực, một ham muốn độc ác, một ước muốn tàn bạo được chà đạp, được xé nát. Tất cả những cái đó là do chúng ta được thừa hưởng từ tổ tiên của chúng ta ... Tất cả đều có ở đây, cô King ạ, tất cả, sự độc ác, tàn bạo và ham muốn ... Chúng ta che giấu chúng, từ chối sự tồn tại của chúng, nhưng đôi khi chúng lại trở nên quá mạnh mẽ.

Sarah rùng mình.

- Tôi hiểu.

Gerard tiếp tục :

- Ta nhận ra chúng hàng ngày, ở xung quanh chúng ta. Trong đường lối chính trị, trong cách thức điều hành đất nước. Đó là sự phản ứng chống lại chủ nghĩa nhân đạo, chống lại sự ân hận và những thiện chí anh em. Đôi khi chính điều nghe ra có vẻ hay vì nó được dựa trên cơ sở của sự độc đoán và sợ hãi - một thể chế khôn khéo, một chính phủ vì dân - nhưng bao giờ cũng do một thế lực nào đó áp đặt. Chúng, những kẻ cầm đầu của phong trào bạo lực, đang mở rộng cánh cửa cho sự độc ác, sự tàn bạo hoành hành vì lợi ích riêng của chúng ... Ôi thật là khó, con người là loài động vật có khả năng cân bằng tuyệt hảo. Nhu cầu hàng đầu của nó, đó là phải tồn tại. Tiến lên quá nhanh hay lùi lại quá chậm đều có ý nghĩa sống còn như nhau. Nó phải tồn tại ! Vì lẽ đó, có lẽ, nó phải duy trì một vài thói quen hung bạo, nhưng những thói quen đó không được, không, chắc chắn là phải không được tôn sùng.

Tiến sĩ Gerard ngừng lời, Sarah nói :

- Ông có nghĩ bà Boynton là một con quỷ sa tăng không ?

- Tôi hoàn toàn tin chắc như thế. Bà ta thích thú khi bắt người khác phải đau đớn. Đau đớn về mặt tinh thần, cô có đồng ý thế không, về tinh thần chứ không phải về thể xác. Đương đầu được với nó thì thật chẳng dễ dàng chút nào, hiếm lắm, khó lắm. Bà ta thích chế ngự được người khác và bà ta muốn họ phải chịu đựng.

- Thật đáng kinh tởm. Sarah thốt lên.

Gerard kể lại cho cô nghe câu chuyện của ông với ông Lefferson Cope.

- Ông ta không nhận thấy chuyện gì đáng diễn ra ? Cô trầm tư nói.

- Làm sao mà ông ta nhận ra được ? Ông ta đâu phải là nhà tâm lý học.

- Đúng vậy. Ông ta không có lối suy đoán giống ông và tôi.

- Hoàn toàn chính xác. Ông ta thuần túy chỉ là một người Mỹ bình thường, tốt bụng, lương thiện và tình cảm. Ông ta tin vào những điều tốt lành hơn là vào quỷ dữ. Ông ta cảm nhận không khí gia đình nhà Boynton là không bình thường, nhưng ông ta tin rằng nguyên nhân chính là bởi sự hết lòng thái quá vì gia đình của bà Boynton hơn là bởi vì bà ta là một con người độc ác.

- Biết được điều này bà ta thích thú lắm đấy. Sarah nhận xét

- Tôi có thể hình dung ra được chuyện đó !

Sarah nóng nảy hỏi ông :

- Thế tại sao họ không trốn đi nhỉ ? Họ có thể làm được mà ?

Gerard lắc đầu.

- Không, cô nhầm rồi. Họ không thể. Cô đã bao giờ xem một thí nghiệm giống như thí nghiệm với một con gà chưa ? Cô vẽ một vạch phấn trên sàn nhà và dí mỏ con gà vào vạch phấn. Nó thậm chí không ngóc nổi đầu lên. Và những còn người bất hạnh kia cũng thế. Hãy nhớ rằng, bà ta đã đối xử với họ cũng như thế ngay từ khi họ còn nhỏ. Bà ta hành hạ đầu óc họ. Họ đã bị bà mê hoặc để luôn tin rằng họ không thể phản bội lại bà ta. Ồ, tôi biết, những ai khi nghe như vậy đều sẽ cho là chuyện này là vô lý - nhưng tôi và cô thì hiểu chuyện này hơn. Bà ta đã bắt họ phải tin rằng việc phải lệ thuộc vào bà ta là không thể tránh khỏi. Họ đã ở trong cái nhà tù đó quá lâu, đến nỗi nếu cánh cửa nhà tù mở ra thì họ cũng không còn nhận ra được điều đó ! Ít nhất là một người trong số họ cũng không còn muốn được tự do nữa ! Và tất cả bọn họ đều sợ tự do.

Sarah sốt ruột hỏi :

- Thế điều gì sẽ xảy ra nếu bà ta chết đi ?

Gerard nhún vai.

- Điều đó còn phụ thuộc lúc nào bà ta sẽ chết. Nếu bà ta chết ngay bây giờ thì tôi nghĩ mọi việc còn chưa quá muộn. Các chàng trai, cô gái - họ còn rất trẻ - họ có thể thay đổi được. Tôi tin là họ sẽ trở thành những con người bình thường. Nhưng đối với Lennox, có lẽ là quá muộn rồi. Tôi cho là anh ta đã hết hy vọng - anh ta sống và chịu đựng như một con thú hung dữ vậy.

Sarah nóng nảy hỏi :

- Thế vợ anh ta phải làm một cái gì chứ ? Cô ấy phải kéo anh ta ra khỏi chuyện đó chứ ?

- Cô ấy đã thử và đã bị thất bại.

- Ông có cho rằng cô ấy cũng chịu sự ảnh hưởng của bà ta không ?

Gerard lắc đầu.

- Không, tôi không cho là mụ già kia đã chi phối được cô ấy, và chính vì vậy mà mụ ta ghét cay ghét đắng cô ấy. Cứ nhìn mắt mụ ta thì rõ.

Sarah nhướn lông mày.

- Tôi không hiểu cô ta. Ý tôi là cô gái trẻ đó. Cô ấy có biết việc gì xảy ra không ?

- Tôi nghĩ là cô ấy chắc hẳn phải có một tí sắc sảo nào đó.

- Hừm, Sarah nói. Phải giết quách cái mụ già đó ! Phải tôi, một tí arsennic vào tách trà sáng của bà ta là xong.

Cô bỗng nhớ ra :

- Thế còn cô bé nhất thì sao ? Cái cô tóc đỏ lúc nào cũng mỉm cười, cười đâu đâu ý ?

Gerard nhướn mắt dò hỏi :

- Tôi không biết. Có cái gì đó đáng nghi ngờ ở đây. Ginevra Boynton là con riêng của bà ta.

- Tôi nghĩ là phải có gì khác chứ - hay không có ?

Gerarh chậm rãi nói :

- Tôi không tin rằng một kẻ khi đã say mê quyền lực (và có tham vọng độc đoán) đã sở hữu hay thống trị được người khác, lại có thể bỏ qua cho bất kỳ một ai cho dù đó là người gần gũi nhất và thương yêu nhất của mình đi nữa.

Ông trầm ngâm một chút rồi lại tiếp tục :

- Cô có theo đạo không ?

Sarah chậm rãi trả lời :

- Tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi thường hay cho rằng tôi chẳng là gì cả. Nhưng còn bây giờ tôi không chắc lắm. Tôi cảm thấy, ồ, tôi cảm thấy giá như tôi có thể quên hết mọi thứ đi. Sarah làm một cử chỉ quyết liệt. Tất cả những tòa nhà này, những tôn giáo này và cả những nhà thờ ầm ĩ này nữa ... thì ... thì có lẽ tôi đã nhìn thấy hình hài tĩnh lặng của Chúa trên lưng con lừa đang tiến về Jerusalem và tôi sẽ tin tưởng ở Chúa.

Tiến sĩ Gerard trầm tư :

- Ít nhất thì tôi cũng còn tin vào một trong những giáo lý chính của đức tin Cơ Đốc giáo. Hãy bằng lòng với vị trí hèn kém của mình. Tôi là một các sĩ và tôi hiểu tất cả những tham vọng - ước muốn được thành đạt - có quyền lực đều dẫn tới sự bệnh hoạn trong tâm hồn con người. Nếu người ta nhận ra rằng mọi khát vọng đều dẫn tới sự kiêu ngạo, bạo lực và cuối cùng là sự chán ngán; còn nếu nó bị khước từ. À ha! Nếu con ngưòi chối bỏ được khát vọng, thì hãy để cho sự điên cuồng trỗi dậy từ mọi ngóc ngách và sẽ tự chứng nhận sự hiện diện của nó! Tất cả những yếu tố trên hội tụ ở những người không có khả năng đối mặt, bị coi là tầm thường, không có gì nổi bật và những người này vì thế phải tự tạo cho mình một lối thoát khỏi thực tế đó để rồi xa lánh với thế giới bên ngoài mãi mãi.

Sarah bỗng nói:

- Thật đáng tiếc là bà ta không bị tống vào nhà thương điên.

Gerard lắc đầu:

- Không. Chỗ của bà ta không phải là ở giữa những người thất bại. Nó còn tồi tệ hơn thế. Cô thấy đấy, bà ta đã thành công! Bà ta đã thực hiện xong ước mơ của mình.

Sarah rùng mình. Cô hét lên đầy vẻ phẫn nộ.

- Những chuyện như thế đáng ra phải không được xảy ra!