Chương 4: ....

Một tiếng đằng hắng khò khè của người mắc bệnh hen suyển vang lên rồi cái bức tượng đang ngồi đan bật nói :

- Ginevra, con mệt rồi đấy. Con nên đi nghỉ thì hơn.

Cô gái giật mình, ngón tay thôi làm những động tác máy móc.

- Con không mệt đâu thưa mẹ.

Gerard hài lòng nhận thấy cô gái có một giọng nói trong vắt và du dương như tiếng nhạc. Nó ngọt ngào như lời hát làm tăng thêm vẻ huyền diệu của mỗi từ cô phát âm.

- Không, con mệt rồi. Mẹ luôn biết như vậy. Mẹ nghĩ là con không thể đi thăm quan ngày mai được đâu.

- Ôi mẹ ! Con đi được mà. Con không sao đâu mẹ.

Bằng một giọng nói khàn khàn nặng trịch, gần như là rít lên, mẹ cô gái nói tiếp:

- Không, con không đi được đâu. Con sẽ bị ốm đấy.

- Không, con sẽ không ốm đâu, con sẽ không sao cả.

Cô gái bắt đầu run lên dữ dội.

Bỗng nhiên một giọng nói bình thản, mềm mại vang lên:

- Chị sẽ đi cùng em, Jinny.

Đang tiến về phía cô gái là một người phụ nữ trẻ, ít nói có đôi mắt xám to đầy vẻ suy tư. Mái tóc đen của cô được buộc gọn đằng sau.

Bà Boynton ra lệnh:

- Không, để nó tự đi một mình.

Cô gái bật khóc:

- Con muốn Nadine đi cùng!

- Tất nhiên rồi, chị sẽ đi cùng em. Người phụ nữa trẻ tiến lên thêm một bước.

Bà Boynton ngọt nhạt xen vào:

- Trẻ con thường hay thích đi một mình. Đúng không con, Jinny?

Không khí bỗng dưng chùng xuống; Ginevra Boynton cất tiếng nói, giọng nói uể oải và trống rỗng.

- Vâng, thưa mẹ, đúng là con thích đi một mình hơn. Cám ơn chị Nadine.

Cô gái bước đi. Thân hình cô gầy gò là thế mà bước đi lại uyển chuyển đến không ngờ.

Tiến sĩ Gerard hạ thấp tờ báo xuống và liếc nhìn bà Boynton một cách thỏa mãn. Bà ta đang dõi mắt nhìn theo cô con gái, khuôn mặt phì nộm nhăn nhúm lại trong một nụ cười kỳ cục, một bức biếm họa của nụ cười đáng yêu mà vừa mới đây thôi đã làm thay đổi khuôn mặt cô gái. Sau đó bà ta hướng cái nhìn nhọn hoắt sang Nadine, người vừa mới ngồi lại xuống. Nadine nhướng mắt lên và bắt gặp cái nhìn của mẹ chồng. Vẻ mặt cô không chút bối rối trước cái nhìn độc ác của bà ta.

Tiến sĩ Gerard nghĩ:

"Một trò đùa ngớ ngẩn của một người đàn bà độc ác!

Bà Boynton bỗng nhiên quay ngoắt nhìn về phía Gerard, khiến bất giác tiến sĩ phải một lần thót tim. Hai con mắt bà ta đen và nhỏ nhưng từ đó thoát lên sức mạnh, quyền lực và sự độc ác giống như của một con quỷ. Tiến sĩ Gerard cũng biết ít nhiều sức mạnh tính cách của con người. Ông nhận ra rằng đó không phải là ý thích bất chợt của một người tàn tật được nuông chiều, coi sự tàn bạo của mình đối với người khác như một chiến lợi phẩm. Người đàn bà đó có một quyền lực rõ ràng. Sự thâm hiểm thể hiện qua cái nhìn giận dữ của bà ta giống như nọc của một con rắn độc. Bà Boynton có thể là già cả, yếu đuối và xám ngoét vì bệnh tật, nhưng con người bà ta thể hiện sức mạnh của quyền lực. Bà ta hiểu ý nghĩa của quyền lực, đã trải qua những quãng thời gian được thể hiện cái quyền lực đó, bà ta chưa bao giờ phải mảy may hoài nghi về sức mạnh thực sự của mình. Có lần tiến sĩ Gerard được xem một nữ nghệ sĩ chuyên biểu diễn những màn xiếc gay cấn và nguy hiểm với bầy hổ. Những con thú to lớn hung dữ phải cam chịu bò vào vi trí của mình, phải biểu diễn những trò mua vui làm thấp giá trị của chúng. Những con hổ thể hiện sự căm ghét - sự căm ghét hòa trộn với cay đắng qua ánh mắt và những tiếng gầm gừ khe khẽ. Nhưng chúng buộc phải tuân lời, buộc phải khúm núm. Người phụ nữ trẻ kia cũng vậy. Cô có vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy nhưng những gì thể hiện trong đôi mắt cô là sự căm thù giống như của loài hổ vậy.

"Une dompteuse - cô ấy có khả năng biến đổi mọi việc", tiến sĩ gerard tự nhủ.

Và bây giờ thì ông đã hiểu ý nghĩa của những lần hội thoại tuởng như vô tội vạ của gia đình Boynton. Đó là lòng căm ghét, một dòng xoáy của sự thù hận sâu sắc.

Ông tự nhủ:

"Mọi người sẽ nghĩ mình bị dở hơi và ngớ ngẩn. Đây chỉ là một gia đình người Mỹ hết sức bình thường, đi du lịch tới, Palestine và mình đã thêu dệt lên những chuyện vớ vẩn chunh quanh họ!

Ông thích thú theo dõi người phụ nữ trẻ điềm đạm tên là Nadine. Tay trái cô đeo nhẫn cưới, và khi đang nhìn cô, ông nhận thấy cô liếc nhanh về phía người thanh niên tóc sáng, vẻ yếu ớt. Đó là Lennox. Ông biết. Nhưng sao ...

Họ là một cặp vợ chồng. Nhưng những gì ông thấy trong ánh mắt của Nadine với chồng là sự quan tâm, lo lắng như của bà mẹ đối với đứa con thương yêu của mình. Và ông còn biết thêm một điều này nữa: không giống như những thành viên khác trong gia đình. Nadine Boynton không bị ảnh hưởng bởi quyền lực của bà mẹ chồng. Cô có thể không thích bà mẹ chồng của mình, nhưng cô không sợ bà ta. Quyền lực của bà ta không thể chạm tới cô.

Cô không hạnh phúc, lúc nào cũng lo lắng cho chồng mình, nhưng cô rõ ràng là một ngưòi hoàn toàn tự do.

Tiến sĩ Gerard tự nhủ:

" Tất cả những chuyện này thật là thú vị."