Đoạn trích từ thời báo Evening Shout.
Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin bà Westholme, thượng nghị sĩ ... đã từ trần do một tai nạn thảm khốc. Bà Westholme là một người ưa thích đi du lịch nước ngoài và luôn luôn mang theo mình một khẩu súng lục nhỏ. Bà Westholme đã chết trong khi đang lau chùi khẩu súng thì bỗng dưng bị cướp cò. Bà Westholme chết ngay lập tức. Chúng tôi xin gửi những lời chia buồn sâu sắc nhất tới ngài quận công Westholme, vân ..vân... vân... vân ...
Vào một buổi chiều tháng Sáu ấm áp, năm năm sau sự kiện đó, Sarah Boynton và chồng mình đang ngồi trong một phòng nhỏ của nhà hát London. Họ đang xem vở kịch Hamlet. Sarah nắm chặt lấy tay chồng khi nhân vật Ophelia cất tiếng hát từ phía sân khấu:
Làm sao em biết được tình yêu đích thực của anh.
Một ngưòi khác sẽ nói với em, có thể?
Bằng chiếc mũ nhăn nheo và cây gậy ba toong
Và bằng đôi dép mà anh ta đi nữa
Hỡi em yêu, anh ta đã chết và đã biến mất,
Anh ta đã ra đi chẳng để lại chút gì;
Chỉ có cỏ trên đầu anh ta xanh mướt;và bia đá dưới chân lặng thầm
Ô, hô!
Sarah cảm thấy một cái gì đó dâng nghẹn ngào trong cổ họng mình. Vẻ đẹp thanh tú nhưng lơ đãng ấy, cái nụ cười thanh kiết đẹp như thiên thần của một người đã phải trải qua biết bao buồn đau, sầu thảm để tới được một nơi mà chỉ có ảo ảnh mong manh là sự thật...
Sarah tự nhủ với mình:
- "Cô ấy đáng yêu quá, đáng yêu quá ..."
Giọng hát du dương mượt mà và luôn luôn bay bổng trong từng nốt nhạc ngày xưa ấy nay đã được chỉnh nắn, được chau chuốt và trở thành một âm thanh tuyệt hảo.
Khi hồi kịch đã kết thúc và cánh màn nhung đã khép lại, Sarah quả quyết nói:
- Jinny là một ca sĩ tài ba, một nữ ca sĩ xuất sắc, rất xuất sắc.
Cuối cùng thì họ cùng ngồi với nhau xung quanh cái bàn ăn ở nhà hàng Savoy. Ginevra, trên môi nở nụ cười xa vắng quay sang người đàn ông có hàm râu rậm bên cạnh mình nói:
- Em diễn rất hay phải không Theodore?
- Ma chérie ( em yêu cũa anh) Em đúng là tuyệt vời,.
Một nụ cười mãn nguyện nở trên môi cô gái.
Cô nói khẽ :
- Anh luôn luôn tin tưởng em . Anh luôn biết rằng em có thể làm được những chuyện lớn lao, cuốn hút được mọi người ...
Ở một cái bàn cách đó không xa, anh chàng đóng vai Hamlet ban nãy đang ủ dột nói :
- Ôi cái kiểu cách của cô ta ! tất nhiên thì lúc đầu mọi người tỏ ra thích thú đấy, nhưng điều tôi muốn nói ở đây là đó không phải là Shakespeare. Các vị có thấy cô ta làm hỏng cả cái cảnh mà tôi phải chết ở đó không ? ...
Nadine ngồi đối diện với Ginevra lên tiếng :
- Được có mặt ở đây, ở London này thật vui biết bao, được xem Jinny đóng vai Ophelia và trở nên rất nổi tiếng !
Ginavra nhẹ nhàng nói :
- Chị thật tử tế vì đã đến đây.
- Toàn là những người thân quen trong gia đình, - Nadine nói và mỉm cười khi nhìn ra xung quanh. Sau đó chị quay sang phía Lennox : - Em nghĩ là nên cho bọn trẻ đi xem buổi chiều biểu diễn này, anh có nghĩ thế không ? Chúng đã đủ khôn lớn rồi và chúng cũng rất mong muốn được xem dì Jinny trên sân khấu.
- Lennox đưa tay gỡ kính mắt ra, một anh chàng Lennox trông thật điềm tĩnh, hạnh phúc với đôi mắt ánh lên vẻ hài hước ;
- Xin chúc mừng đôi uyên uơng là ông và bà Cope.
Jefferson Cope và Carol nhận lời chúc.
- Thật là một người tình không trung thực ! Carol nói và phá ra cười. - Jeff, anh nên uống rượu chúc mừng với tình yêu đầu tiên của anh đi, chị ấy đang ngồi đối diện với anh đấy.
Raymond vui vẻ nói chen vào :
- Jeff đang đỏ mặt lên rồi kìa. Anh ấy không thích nhắc lại chuyện cũ đâu.
Nói rồi nhưng vẻ mặt của Raymond vẫn thoáng trở nên u ám.
Sarah đưa tay nắm lấy tay chồng và đám mây u ám lập tức biến mất. Raymond nhìn cô và mỉm cười.
- Giống như là một cơn ác mộng vậy !
Một nhân vật bảnh bao dừng lại ở bàn của họ. Hercule Poirot ăn bận đẹp đẽ, chải chuốt, bộ ria mép được tỉa tót cẩn thận đang cúi đầu chào họ.
- Thưa quý cô, - ông nói với Ginevra, - Mes hommages - tôi xin bày tỏ lòng kính trọng của mình. Cô thật là tuyệt vời !
Mọi người thân ái đáp lại lời chào của ông, họ thu xếp cho ông một chỗ bên cạnh sarah.
Ông tham gia nói chuyện cùng mọi người, và khi tất cả còn đang mãi tán gẫu ông quay sang phía Sarah và nói khẽ :
- Eh bien - thế nào, xem ra mọi chuyện đều tốt đẹp cả với gia đình Boynton đấy chứ ?
- Tất cả đều là công của ông đấy ! Sarah trả lời.
- Chồng cô, anh ta tỏ ra rất xuất sắc. Ngày hôm nay tôi đã đọc một bài phê bình rất hay về cuốn sách mới nhất của chồng cô.
- Dù sao thì tôi thấy ... nó cũng tạm được thôi ! Ông có biết là Carol và Jefferson Cope cuối cùng cũng đã lấy nhau chưa ? Còn Lennox và Nadine đã có hai con. Hai đứa trẻ xinh đẹp nhất trên đời này. Raymond bảo chúng rất thông minh. Còn Jinny, tôi cho cô ấy là một thiên tài đấy.
Cô nhìn qua bàn kế bên tới một khuôn mặt rất đáng yêu với những cuộc tóc màu hung hung, bỗng dưng khuôn mặt cô tỏ vẻ đau đớn.
Trong một thoáng khuôn mặt Sarah tỏ ra trang nghiêm. Cô từ từ nâng ly rượu lên môi.
- Bà ta uống chúc mừng sao ? - Poirot hỏi.
Sarah chậm rãi trả lời ông :
- Bỗng dưng ...tôi lại nghĩ ... tới Bà Ta. Nhìn khuôn mặt Jinny ... lần đầu tiên tôi nhận ra sự giống nhau đó. Cùng một vẻ ...chỉ có điều Jinny đang ngập tràn trong ánh sáng còn Bà ta thì chỉ có bóng tối mà thôi ...
Từ phía bàn đối diện bên kia, Ginevra bất ngờ lên tiếng :
- Mẹ thật tội nghiệp ... bà ấy thật kỳ quặc ... Còn bây giờ, khi tất cả chúng ta ở đây đều hạnh phúc em lại thấy tội nghiệp cho mẹ. Bà đã không đạt được những điều bà mong muốn trong suốt cuộc đời . Điều đó chắc hẳn phải rất dằn vặt bà.
Và cô cất tiếng hát du dương, nhẹ nhàng một đoạn trong vở Cymbeline, những người khác ngồi nghe chăm chú như bị mê đi bởi giai điệu của lời hát :
Chẳng sợ gì nữa hơi nóng mặt trời,
Cả giận của mùa đông khắc nghiệt ;
Ta đã xong công việc ở trần gian
Trở về nhà với bao nhiêu niềm vui đang chờ đợi ...
Hết