Chương 12: Chương 12

"Anh biết là," Tôi nói khi Wyatt lái xe đưa tôi về nơi ở của anh sau khi đã dừng lại để mua thuốc cho tôi, "gã đó đã thấy xe của anh, và cái chữ "cảnh sát" thì được viết rõ ở đó. Làm gì có ai khác đi Crown Vic nữa chứ - ý em là, làm gì có ai dưới 60 tuổi đi một chiếc Crown Vic nữa ngoại trừ cảnh sát ra?"

"Thì sao?"

"Anh đã hôn em ở chỗ bãi đậu xe đó, nhớ không? Vì thế hẳn ta hẳn đã đoán ra giữa chúng ta có gì đó, anh là cảnh sát, và cứ thế dò ra thôi. Có gì khó khăn đâu"

"Bọn anh có 200 người ở Sở, giới hạn đám đó lại xem anh là ai cũng rất mất thời gian. Rồi sau đó hắn ta phải tìm ra anh. Số điện thoại nhà anh cũng không có trong danh bạ, và chắc chắn như quỷ là không ai ở Sở có thể tiết lộ thông tin về anh hay về bất cứ nhân viên nào khác. Nếu có ai muốn liên lạc công việc với anh, họ sẽ gọi cái này" anh nói, gõ gõ vào cái di động. "Và nó được đăng kí mã thành phố"

"Được rồi," Tôi thừa nhận. "em an toàn hơn khi ở chỗ anh. Không tuyệt đối an toàn, nhưng đỡ hơn." Một ai đó đang cố giết tôi Mặc cho những nỗ lực ghê gớm của bản thân để chưa nghĩ về điều đó vội, cái sự thật khủng khiếp ấy vẫn đang đập thẳng vào tôi. Tôi biết tôi sẽ phải đương đầu với nó sớm thôi - có lẽ, đâu đó ngày mai. Tôi phần nào đã nghĩ đến điều ấy... không hẳn, nhưng khả năng đó vẫn nằm sâu trong tâm trí tôi... nhưng tôi không hình dung đến chuyện thật sự bị bắn. Nó hoàn toàn bất ngờ.

Kiểu như là -bùm!- cuộc đời tôi trở lên mất kiểm soát. Tôi không thể về nhà, không thể đem theo quần áo, tôi đang bị đau, cảm thấy người mình yếu đi, run rẩy, và rồi Chúa biết điều gì sẽ xảy ra với công việc làm ăn của tôi. Tôi cần phải khiến mọi thứ được kiểm soát trở lại.

Tôi nhìn sang Wyatt. Anh đang lái xe ra khỏi khu vực thành phố; chúng tôi đã để lại tất cả ánh đèn đường phía sau, vì thế khuôn mặt anh chỉ được hắt sáng lên bởi một chút ánh đèn sáng phản lại, và tôi khẽ run lên khi thấy trông anh cứng cỏi biết bao. Toàn bộ những chuyện này với anh cũng là ngoài tầm kiểm soát. Tôi đã cố hết sức kiềm chế tất cả lại, và thay vì vậy bây giờ tôi ở đây, đang đi về nhà với anh. Anh đã nhìn thấy một cơ hội, và tóm lấy nó, ý nghĩ ấy làm tôi thực sự ngạc nhiên, tự hỏi anh đã bực mình thế nào khi thấy cái danh sách của tôi.

Ai mà biết được những cái nhỏ tí như thế có thể chọc tức anh nhiều đến vậy? chọc tức, chọc tức. Và giờ tôi ở đây, hoàn toàn phụ thuộc vào anh. Không có bất kì ai nữa xung quanh -

Tôi có một ý nghĩ kinh khủng. "Anh làm chuyện tóc tai thế nào?"

"Cái gì?" anh hỏi lại, cứ như thể tôi vừa mới nói tiếng nước ngoài.

"Tóc ý. Anh sẽ phải sửa soạn tóc cho em."

Anh liếc nhìn nhanh vào tóc của tôi. "Hôm tối thứ sáu em buộc kiểu đuôi ngựa. Anh có thể làm thế."

Okay, thế cũng có thể chấp nhận được, và có thể thế là tốt nhất cho tới tận khi chân tay tôi vận động được nhiều hơn. "Vậy thì được. Dù sao thì em thậm chí đã không cầm theo cả máy sấy tóc. Nó vẫn ở trong xe em."

"Anh đã lấy túi của em. Nó đang ở đằng sau với đống đồ của anh."

Tôi đáng ra phải nên hôn anh một cái, tôi quá nhẹ nhõm. Hầu hết quần áo trong đó cần phải giặt rồi, tất nhiên, nhưng tôi đã dự phòng mang dư đồ khi ra biển. Tôi có đồ lót, một cái gì đó mặc đi ngủ, và thậm chí là đồ trang điểm nếu tôi có hứng làm điệu một chút. Tôi cầm cả thuốc ngừa thai, tạ ơn Chúa, mặc dù tôi đoán là ít nhất đêm nay mình được an toàn khỏi anh. Nhìn chung, đó là những thứ cần thiết. Tới tận khi Siana có thể gói gém thêm quần áo cho tôi ngày mai, và mang chúng tới cho Wyatt, tôi đã có đủ để xoay sở.

Chúng tôi đã lái xe hàng dặm, và bây giờ chẳng có cái gì xung quanh ngoại trừ những căn nhà thưa thớt, nhưng chúng cũng cách nhau rất xa. Tôi đã mất hết cả kiên nhẫn với chuyến đi và nhìn xem chuyện này sẽ tiếp diễn đến đâu. "Anh sống ở chỗ quỷ tha ma bắt nào thế?"

"Chúng ta gần như đã đến nơi rồi. Anh đang muốn chắc chẳn không có ai bám đuôi chúng ta, vì thế đã rẽ thêm vài vòng nữa. Anh chỉ sống trong nội thành thôi mà."

Tôi đang chết dần chết mòn để nhìn thấy ngôi nhà của anh. Tôi không biết mình muốn thấy gì, một phần trong tôi chắc chắn đó là hang ổ điển hình của một gã chưa vợ; anh cũng đã kiếm được chút tiền nhờ chơi bóng chuyên nghiệp; anh có thể đã xây bất cứ cái gì, từ một kiểu nhà nghỉ toàn bằng gỗ tới kiểu phiên bản lâu đài.

"Em ngạc nhiên vì anh đã không sống với mẹ" Tôi nói, và tôi cảm thấy thế thật. Bà Bloodsworth là một bà già đáng mến với óc hài hước tinh quái, và Chúa biết bà đã có đủ không gian để cất cái khối đó trong tòa dinh thự Victorian cổ mà bà yêu quý.

"Vì sao? Em cũng không sống với mẹ mình mà," anh chỉ ra.

"Với phụ nữ thì khác."

"Khác như thế nào?"

"Bọn em không cần ai nấu ăn cho, chạy theo dọn dẹp, hay giặt giũ cả"

"Tin đặc biệt, em yêu: Anh cũng không cần."

"Anh tự giặt quần áo à?"

"Nó không cần phải chính xác như việc vận hành tên lửa, đúng không? Anh có thể đọc nhãn hướng dẫn và điều khiển cái mấy cái nút của máy giặt."

"Và nấu ăn? Anh thực sự có thể nấu à?" Tôi đang trở lên hào hứng.

"Không quá tuyệt vời, nhưng yeah, anh có thể xoay sở được." Anh liếc sang tôi "Thì sao chứ?"

"Nghĩ đi, Trung úy. Anh có nhớ đã có lúc nào để ăn trong khoảng" - Tôi kiểm tra giờ trên bảng đồng hồ-"năm giờ đồng hồ vừa rồi không? Em đang chết đói."

"Anh nghe nói là em có ăn bánh quy."

"Fig Newton. Em ăn có bốn miếng, và đó là trường hợp khẩn cấp. Cái đó không tính là ăn uống."

"Bốn miếng là nhiều hơn những gì anh đã được ăn, vì thế với anh, nó được tính."

"Chuyện đó không tính nữa. Cho em ăn là nhiệm vụ của anh."

Đôi môi anh giật giật "Nhiệm vụ? Sao em lại cho là như thế?"

"Anh cưỡng ép lôi em về đây, đúng không?"

"Một vài người sẽ nghĩ nó là cách nói dài dòng của việc cứu cuộc đời em nhiều hơn đấy."

"Chi tiết đi. Mẹ em có thể cho em ăn cực kì tuyệt vời. Anh giật em ra khỏi tay mẹ, vì thế bây giờ anh phải làm thêm mấy cái đĩa thức ăn thôi."

"Một người phụ nữ thú vị, mẹ em ấy. Em thực sự phải có thái độ đó đúng ko ? (lili cái câu này sao tối nghĩa quá, nó chả ăn nhập j cả - Chubby Đây là cái thái độ mỗi khi Blair sợ , mà Daddy của B đã tiết lộ cho W ở phía sau đấy ạ )

"Thái độ gì?" Tôi hoang mang hỏi lại.

Anh với qua và đập nhẹ vào đầu gối tôi. "Đó không phải vấn đề. Bố em đã nói cho anh biết bí mật để xoay sở với em rồi."

"Bố không thế" tôi kinh hoàng. Bố sẽ không đứng về phía kẻ thù, phải không? Dĩ nhiên, ông không biết Wyatt là phe địch. Với tất cả những gì mà tôi biết, Wyatt hẳn đã bảo ông rằng chúng tôi đã đính hôn hay cái gì đó và đó là lý do tại sao Bố không thèm chớp mắt về việc Wyatt mang tôi về nhà anh.

"Tất nhiên là ông có. Đàn ông bọn anh phải tương trợ lẫn nhau, em biết đấy"

"Bố em sẽ không làm thế! Ông chưa bao tiết lộ cho Jason bất cứ bí mật nào cả. Chẳng có bí mật nào hết. Anh chỉ là đang nói dối mà thôi."

"Không hề."

Tôi mò lấy cái di động của mình, và điên tiết bấm số của Bố và Mẹ. Wyatt với qua tôi, và tịch thu ngon ơ cái điện thoại, nhấn nút end, rồi thả nó vào túi của anh.

"Đưa nó cho em!" tôi hoàn toàn bị vướng bởi cánh tay bị thương, vì anh ta ngồi bên trái tôi. Tôi cố gắng quay người trên ghế, nhưng chẳng thể di chuyển cánh tay một chút ít nào và kiểu như thế đấy, tôi va mạnh vai mình vào lưng ghế. Trong một khoảnh khắc, tôi nhìn thấy toàn sao là sao.

" Thoải mái đi nào, em yêu, thoải mái đi ." cái giọng ngâm nga nho nhỏ của Wyatt chạm vào tôi xuyên qua từng đợt sóng đau đớn, nhưng nó lại đến từ bên phải, điều cực kì sai phương hướng.

Tôi hít vào vài hơi thở sâu và mở mắt, và phát hiện ra đúng là giọng anh đến từ bên phải vì anh đang nghiêng người vào trong xe từ bên cửa hành khách đang mở. Chiếc xe đã dừng trên một lối vào, động cơ xe vẫn chạy, và một ngôi nhà tối hiện lù lù đằng trước chúng tôi.

"Em định sẽ bất tỉnh luôn trong lòng anh hả?" anh hỏi khi nhẹ nhàng trở thẳng người tôi trên ghế.

"Không, nhưng em có thể nôn mửa trong lòng anh đấy" Tôi thành thật trả lời, và để đầu mình rơi ngửa ra sau trong khi lại nhắm mắt lại lần nữa. Cơn buồn nôn và sự đau đớn giảm dần đi với cùng một tốc độ.

"Cố gắng đừng làm thế."

"Đó chỉ là một câu dọa vô nghĩa thôi mà. Em đã ăn gì đâu, nhớ chứ?"

"Ngoại trừ bốn miếng Fig Newtons."

"Chúng biến đi lâu rồi. Anh an toàn."

Anh xoa bàn tay lên trán tôi "Cừ đấy." Anh đóng cửa xe lại, và rồi đi quay vòng trở lại, ngồi sau tay lái.

"Đây không phải nhà anh à?" Tôi hỏi, thấy rối loạn. Chẳng lẽ anh đã chui ngay vào một cái lối vào đầu tiên mà anh thấy?

"Chắc chắn là nó rồi, nhưng anh sẽ đỗ xe trong garage." Anh ấn nút trên cái điều khiển cửa garage cuốn lại tấm chắn ánh sáng mặt trời, đồng thời một tia sáng bên ngoài cũng lọt vào và cánh cửa đôi của garage ở cạnh ngôi nhà bắt đầu trượt lên trên. Anh gài số xe và kéo về phía trước, sau đó sang phải và tài tình nhét xe vào chỗ của nó. Anh ấn nút lần nữa, và cánh cửa ấy lại hạ xuống sau lưng chúng tôi.

Garage của anh sạch gọn rất ấn tượng với tôi. Những cái garage thường có xu hướng trở thành nhà chứa đồ, bị làm cho tắc nghẽn bởi mọi thứ, ngoại trừ những chiếc xe, những đồ đáng ra phải được cất trong kho. Không phải với garage của Wyatt. Bên phải tôi là bàn dụng cụ chứa đồ, với một trong số những cái giá dụng cụ đa năng to lớn màu đỏ như kiểu của mấy người thợ cơ khí. Một giàn toàn búa, cưa và những vật dụng khác treo gọn gàng ở trên bức tường đục lỗ. Tôi nhìn chằm chằm vào chúng, tự hỏi liệu anh có biết tất cả những gì có thể làm được với những thứ đó không. Đàn ông và những thứ đồ chơi của họ.Huh.

"Em cũng có một cái búa," Tôi thông báo với anh

"Anh cá là em có."

Tôi ghét bị ra vẻ kẻ cả. Bạn có thể nói rằng anh đang nghĩ cái búa của tôi không có phần trong sân chơi với cái bộ sưu tập này của anh ta. "Nó màu hồng."

Anh sững lại trong tư thế đang ra khỏi xe, chằm chằm vào tôi với kiểu nhìn kinh hãi "Cái đấy thật kỳ quái. Nó không đúng kiểu"

"Ôi, làm ơn. Chẳng có luật nào quy định rằng mấy đồ dụng cụ thì phải trông thật thô kệch cả."

"Dụng cụ không thô kệch. Chúng mạnh mẽ và đầy công dụng. Chúng có vẻ ngoài đúng là chúng trong công việc. Chúng không phải màu hồng."

"Của em là thế, và nó cũng vẫn tốt như của anh. Nó không to bằng, nhưng cũng làm được việc. Em cá anh cũng là loại người phản đối việc nữ giới gia nhập lực lượng cảnh sát, đúng không?"

"Tất nhiên là không. Làm được gì với một cái búa ngớ ngẩn màu hồng chứ?"

"Hầu hết phụ nữ đẹp hơn nam giới và hầu hết cũng không to lớn bằng, nhưng thế không có nghĩa là họ không thể hoàn thành công việc, đúng không?"

"Chúng ta đang nói về những cái búa, không phải người! Anh ra khỏi xe và đóng sầm cái cửa, rồi bước hiên ngang vòng qua phía tôi.

Tôi mở cửa và nâng tông giọng của mình lên để anh ta có thể nghe thấy. "Em nghĩ sự ác cảm của anh về một dụng cụ ưa nhìn và đầy công năng - mmmph." Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta qua bàn tay đang bịt chặt lấy miệng mình.

"Để nó nghỉ đi. Chúng ta sẽ tranh cãi về những cái búa sau, khi mà em không trông như thể sắp ngã lăn ra thế này" Anh nhướng lông mày dò hỏi, chờ đợi tôi đồng ý, và vẫn giữ nguyên bàn tay chặn miệng tôi trong khi đang đợi.

Bực tức, tôi gật đầu, và anh nhấc tay ra, rồi cởi đai an toàn, nhẹ nhàng bế tôi ra khỏi xe. Trong suốt lúc đó anh đã không nghĩ về điều này, vì nếu đã nghĩ trước, anh sẽ mở khoá cửa vào nhà trước khi anh bế tôi lên, nhưng anh đã xoay sở nó chỉ với một cái giật nhẹ. Tôi không thể giúp anh bởi cánh tay phải bị mắc lại giữa cơ thể của tôi và anh, còn cánh tay trái thì vô dụng. Ngày mai có lẽ tôi có thể cử động đôi chút, nhưng theo kinh nghiệm tôi biết thì ngay sau chấn thương chỗ cơ bắp bị đau sẽ chưa chịu hoạt động trở lại ngay đâu.

Anh đưa tôi vào trong, bật công tắc đèn bằng khuỷu tay, và đặt tôi vào một cái ghế trong chỗ xó bếp để ăn sáng. "Đừng cố ngồi dậy vì bất cứ lý do gì. Anh sẽ ra lấy túi của em ở xe, rồi sẽ bế em đi bất cứ chỗ nào em muốn."

Anh biến mất sau lối hành lang ngắn dẫn đến garage, và tôi tự hỏi liệu bác sĩ có bảo anh cái gì đó về tình trang của tôi mà chưa dám thông báo cho tôi không, bởi vì tôi hoàn toàn có khả năng đi lại. Ừ thì tôi đã trải qua tất cả cái cơn chóng mặt buồn nôn trong xe, nhưng đó là bởi vì tôi bị đập tay. Ngoại trừ việc có một chút run rẩy - và cánh tay tôi đau rát như quỷ ý - thì tôi ổn. Cảm giác run rẩy sẽ mất đi vào ngày mai, bởi vì tôi vẫn luôn bị thế khi tôi đi hiến máu. Nó thậm chí chẳng phải là một cơn run rẩy tệ hại, chỉ hơi lập cập một chút thôi. Vì thế làm gì đến mức "Đừng cố ngồi dậy vì bất cứ lý do gì"?

Hah! Cái điện thoại.

Tôi nhìn quanh và thấy một cái điện thoại dây thực sự treo trên tường, với một cái dây thật sự dài, có thể với đến bất kì đâu trong cái bếp này. Làm ơn đi. Tại sao không chỉ dùng một cái không dây chứ? Những cái ấy thực sự hấp dẫn hơn nhiều.

Tôi đã quay số xong và điện thoại đang đổ chuông khi Wyatt, mang theo cả hai cái túi vào, xuất hiện trở lại ở phía cuối đường hành lang ngắn ngủn. Tôi tặng anh một nụ cười tự mãn-đừng-có-mà-lừa-tôi, và anh đảo mắt nhìn.

"Daddy," Tôi gọi khi bố trả lời điện thoại. Tôi gọi ông là Daddy khi có việc gì đó, kiểu như là gọi đầy đủ tên họ ai đó vậy. "bố nói những gì với Wyatt mà anh ấy nghĩ đó là bí mật để thao túng con? Sao bố có thể làm thế?" Tôi thét luôn một tràng phẫn nộ cho tới hết câu.

Bố bật cười "Ổn mà, baby." Bố gọi tất cả chúng tôi là baby bởi vì, ừ thì, chúng tôi đều đã từng là những baby của ông. Dù vậy ông chưa bao giờ gọi mẹ như thế. Uh-uh. Ông biết thế là tốt hơn. "Chẳng có cái gì hủy hoại con đâu; nó chỉ là những thứ mà cậu ta cần phải biết ngay bây giờ."

"Như cái gì?"

"Cậu ta sẽ nói cho con hay."

"Có thể là không. Anh ấy rất cứng đầu về chuyện này."

"Không, cậu ấy sẽ nói cho con về chuyện đó. Bố hứa đấy"

"Bố sẽ đập cho anh ta một trận nếu anh ấy không làm thể hả?" Đó là một trò đùa cũ của bố, rằng ông sẽ nện bất kì gã nào làm bất kì người con gái nào của ông buồn. Đó là lý do tại sao tôi không kể cho ông nghe về vụ Jason hôn Jenni, bởi vì tôi đoán trong trường hợp ấy ông sẽ thật sự làm điều đó.

"Không, nhưng bố sẽ đánh nó nhừ tử nếu nó làm con tổn thương."

Được đoan chắc lại lần nữa, tôi tạm biệt bố và quay lại thấy Wyatt đang dựa vào cái tủ đồ với cánh tay khoanh trước ngực, nhìn tôi với một sự thích thú "Ông không nói gì với em, phải không?"

"Bố bảo rằng anh sẽ nói, và rằng ông sẽ đập anh một trận nếu anh không nói." Tôi chỉ thêm thắt vào sự thật một chút. Wyatt không thể nghe được những điều bố tôi thực sự nói.

"Chẳng có cái gì tệ hại cả." Anh đứng thẳng lên, tiến đến chỗ cái tủ lạnh. "Một chút đồ ăn sáng nhẹ thì thế nào? Đó là những đồ ăn nhanh nhất mà anh có thể làm. Trứng, thịt xông khói, bánh mì nướng."

"Nghe thật tuyệt. Em có thể giúp gì không?"

"Với cánh tay đó ư, không nhiều. Ngồi xuống và đừng làm vướng víu. Đó sẽ là một sự giúp đỡ tuyệt vời rồi."

Tôi ngồi và nhìn quanh cái góc ăn sáng và nhà bếp trong khi anh lấy ra những gì anh cần và bắt đầu chế biến thịt với lò vi sóng. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy căn bếp trông có vẻ đầy đủ cổ kính. Những đồ dùng là loại hạng nhất và còn khá mới, lại còn có cả một cái quầy nấu ăn riêng biệt nằm ở giữa bếp nữa, nhưng bản thân căn phòng thôi cũng đủ mang lại cảm giác đó rồi.

"Ngôi nhà này bao nhiêu tuổi rồi?"

"Trong vòng khoảng một thế kỉ. Từ thế kỉ trước. Vì thế nó khoảng trên trăm năm tuổi. Nó là một nông trại, và đã được sửa lại đôi lần. Khi anh mua nó anh đã tu sửa phần chính, phá bỏ một vài bức tường phía bên trong, cơi rộng ra để trông cho hiện đại, thêm một vài phòng tắm. Có 3 phòng tắm trên lầu, và một phòng nhỏ ở dưới này. Một kích cỡ hợp lý cho ngôi nhà, trên 3000 feet vuông một chút. Anh sẽ chỉ em xem vào ngày mai."

"Bao nhiêu phòng ngủ?"

"Bốn. Đã từng có 6 phòng ngủ nhỏ, và chỉ một phòng tắm, vì thế anh đã bố trí lại để làm những phòng tắm khác và mở rộng phòng ngủ với lại tủ. Như thế dễ bán hơn nếu anh quyết định chuyển đi"

"Sao anh phải làm vậy?" Nó quá rộng để chỉ cho một người ở, nhưng với những gì tôi nhìn thấy, nó vẫn có rất tuyệt và có không khí gia đình. Tủ bếp có màu dát vàng ấm áp, mặt bàn đá là granite ngả xanh lục bảo, và sàn nhà là gỗ thông bóng loáng với những tấm thàm đầy màu sắc phủ lên. Nó không phải là một căn bếp lý tưởng, dù có đá granite, nhưng được sắp xếp rất đẹp và tiện nghi.

Anh nhún vai. "Thị trấn này là nơi anh sinh ra và anh cảm thấy thoải mái ở đây, thêm nữa gia đình của anh cũng ở đây, nhưng có thể sẽ có một công việc tốt hơn ở một nơi nào đó khác. Em không bao giờ biết được. Anh có thể dành cả phần đời còn lại của anh ở đây, hoặc có thể không."

Đó là một quan điểm hợp lý, và bản thân tôi cũng có suy nghĩ như vậy thôi. Tôi yêu nhà mình, nhưng ai biết được điều gì sẽ xảy ra nào? Một người thông minh là phải biết linh hoạt.

Một lát sau anh đã có những cái đĩa đầy trứng bác, thịt xông khói, và bánh mì nướng ở trên bàn, với những cốc sữa được đổ đầy cho cả hai chúng tôi. Anh cũng mở lọ thuốc kháng sinh, và đặt hai viên bên cạnh đĩa của tôi, thêm một viên giảm đau nữa.

Tôi không rối rít nhặng xị lên về việc uống thuốc giảm đau. Tôi không đần độn. Tôi muốn nó hết hẳn đau.

Cho tới khi tôi ăn xong, tôi bắt đầu ngáp. Wyatt tráng qua những cái đĩa, và để chúng vào máy rửa bát, rồi kéo tôi ra khỏi ghế và tự mình ngồi vào đó, với tôi ở trong lòng anh.

"Gì?" Tôi hỏi, ngạc nhiên vì vị trí cao của mình. Tôi không quen ngồi trong lòng đàn ông - nó làm tôi thấy lóng ngóng - nhưng Wyatt cao đủ để mặt chúng tôi ngang nhau và cánh tay anh vòng qua lưng tôi đỡ lấy một cách cực kì khéo léo.

"Bố em nói rằng khi em sợ, em trở lên lắm lời. Mức độ lắm lời và những đòi hỏi của em chỉ ra trực tiếp cái mức độ xem em sợ như thế nào" cánh tay to lớn của anh xoa nhè nhẹ tren lưng tôi "Ông nói rằng đó là cách em đương đầu với nó cho tới khi em không còn sợ nữa."

Điều đó chẳng có gì là bí mật trong gia đình tôi cả, chắc chắn đấy. Tôi dựa người vào anh. "Em đã điếng hết cả người."

"Cả người, trừ miệng em." Anh khúc khích . "Em thấy đấy, trong khi đang chỉ huy một cuộc tìm kiếm tên giết người có vũ khí, thì anh nghe thấy em ở đằng sau chiếc xe ầm ĩ đòi bánh quy."

"Em không ầm ĩ."

"Em ầm ĩ. Anh cho là anh phải đá vào mông mấy đồng nghiệp của anh để bắt họ ngưng cười khúc khích."

"Thật khó để nhét vào đầu sự thật rằng có ai đó đang cố giết em. Điều ấy là không thể. Những thứ như thế không thể xảy ra. Em sống một cuộc đời tĩnh lặng, tốt đẹp, và chỉ trong vài ngày, mọi thứ đã bị đảo ngược lộn. Em muốn cuộc đời tĩnh lặng, tốt đẹp của em quay trở lại. Em muốn anh bắt gã đó, và làm điều ấy ngay bây giờ"

"Bọn anh sẽ làm thế. Bọn anh sẽ tóm được gã. MacInnes và Forester đang làm việc cả cuối tuần, lần theo các dấu vết. Họ có một vài manh mối khả quan."

"Đó có phải là bạn trai của Nicole không?"

"Anh chưa thể nói gì."

"Anh không biết, hay anh thực sự không thể nói?"

"Anh thực sự không thể nói về một cuộc điều tra đang được thực hiện." Anh xoa dịu cơn nóng nảy của tôi. "Chúng ta hãy mang em lên lầu và cuộn mình vào giường nào."

Một điều tuyệt vời là tôi hoàn toàn mong đợi anh sẽ mang tôi lên phòng ngủ của anh thay vì một trong những căn phòng dành cho khách, và đó chính xác là những gì anh đã làm. Tôi đáng ra có thể đi lại, thâmh chí tự đi lên cầu thang, nhưng dường như là anh muốn bế tôi đi loanh quang và, hey, sao lại không nhỉ? Anh đặt tôi xuống trong căn phòng tắm hoàn toàn rộng rãi với phần gương trang điểm đôi, bồn tắm liền tường, và vòi sen cỡ bự. "Anh sẽ đi lấy túi của em. Khăn mặt và đồ tắm đều ở đó" anh nói và chỉ về phía cánh cửa tủ tường.

Tôi lấy một chiếc khăn và đồ tắm, rồi xoay sở để tháo dây buộc ở cổ mà bệnh viện quàng vào bằng tay phải của tôi. Dù vậy cũng chẳng thể cởi được nút buộc thứ hai, nó ở chỗ nửa ngang lưng. Chẳng thành vấn đề. Tôi để cái thứ to lớn đó rơi tuột xuống dưới mình, và chỉ việc bước ra khỏi cái vòng vải đó.

Tôi kiểm tra phần nửa thân trần của mình ở trên gương. Ugh. Tay trái tôi hầu như thành màu cam vì Betadine, nhưng vẫn có những vệt máu khô ở lưng và bên dưới cánh tay. Tôi thấm ướt cái khăn và lau tất cả những vết máu mà tôi có thể với tới cho đến tận khi Wyatt quay trở lại. Anh lấy cái khăn từ tay tôi và làm nốt việc đó, sau đó giúp tôi cởi nốt chỗ quần áo còn lại. Điều tốt đẹp là tôi đã quen việc mình từng không mặc gì trước anh, không thì tôi sẽ lúng túng mất. Tôi nhìn một cách mong mỏi vào cái vòi sen, nhưng nó bị cấm dùng. Dù thế, bồn tắm cũng là một ý tưởng "Em có thể tắm bồn," Tôi nói với một sự hy vọng rõ mồn một.

Anh thậm chí còn không tranh cãi. Thay vào đó, anh vặn nước, và giúp tôi vào trong bồn. Trong khi tôi đang dầm mình hạnh phúc, anh cởi quần áo và tắm qua bằng vòi sen.

Tôi tựa mình vào thành bồn tắm và nhìn anh bước ra, lau khô người. Một Wyatt Bloodsworth trần truồng thật là một cảnh tượng hay ho, vai rộng, hông hẹp với đôi chân dài, săn chắc và thực sự tráng kiện. Thậm chí còn tuyệt hơn, anh biết sử dụng cái sự tráng kiện đó như thế nào.

"Em đã thơ thẩn xong chưa?" anh hỏi.

Tôi có thể nghỉ ngơi tốt nhất với mấy cái đó, nhưng tôi đã tắm xong, vì thế tôi gật đầu và anh giúp tôi đứng lên, và giữ cho tôi vững để chắc rằng tôi không bị trượt khi bước chân ra khỏi cái bồn to lớn đó. Tôi có thể tự lau khô bằng một tay, có lẽ hơi ngượng ngịu một chút, nhưng anh đã lấy cái khăn tắm vào dịu dàng lau sạch xuống người tôi và sau đó lấy những đồ cá nhân ra khỏi túi hành lý để tôi có thể tẩy trang và bôi kem dưỡng ẩm. Chăm sóc da rất quan trọng, thậm chí ngay cả khi một có tên giết người đang theo sau đuôi bạn.

Tôi có một chiếc áo phông mặc đi ngủ, nhưng khi bới nó ra, tôi nhận thấy chẳng có cách nào có thể để nó vừa với cái khổ to lớn của phần băng gạc vĩ đại của tôi cả, đấy là còn chưa nói đến việc dù sao thì tôi cũng chẳng chui được tay để mặc nó vào.

"Anh sẽ lấy cho em một cái áo của anh," Wyatt nói, và biến mất sau những sải chân dài đến chỗ tủ được mở cuối căn phòng ngủ. Anh quay lại với một chiếc áo trắng có cúc, nhẹ nhàng tròng cái tay áo qua vai tôi. Chiếc áo phủ đến nửa đùi, và phần vai áo dường như rơi hẳn xuống cánh tay tôi. Anh phải sắn gấu tay áo ba lần trước khi tay tôi chui vừa qua. Tôi quay trước gương và kiểm tra độ vừa vặn. Tôi thực sự yêu cái hình ảnh người phụ nữ trong những cái áo sơ mi của đàn ông.

"Tuyệt, em trông rất quyến rũ," anh mỉm cười nói. Anh trượt bàn tay xuống bên dưới cái áo và ôm lấy cặp mông trần của tôi "Nếu em ngoan ngoãn trong phần còn lại của đêm nay, ngày mai anh sẽ hôn vào cổ em và làm em hạnh phúc."

"Không hôn cổ. Nhớ thỏa thuận của chúng ta. Chúng ta không làm tình lại nữa."

"Đó là thỏa thuận của em, không phải của anh." Rồi anh nhấc tôi lên và mang tôi vào giường. Anh đặt tôi xuống giữa đống chăn đệm của chiếc giường cỡ đại (king-size bed, 2m x 2m ), tôi lăn sang bên phải, và nào Lights Out, Blair