Cánh Thiên Thần
Chương 2:Thiên Thần tập sự(phần 7)
Nhất Hàn chỉ bị mãnh vỡ thuỷ tinh cứa vào vai gây thương tích nhẹ ,nhưng do Hắc Thần và Thiên Thần đánh nhau đã làm linh lực văng trúng anh ,khiến cho một phần hồn trong người anh bay đi ,nên dù đã nhập viện hai ngày nhưng anh vẫn chưa tỉnh.Bà Tứ nhìn sắc mặt là biết ngay cháu mình bị lạc mất một hồn phách,nên đã lập đàn cầu cứu tổ tiên mình tìm giúp hồn phách của Nhất Hàn.
Người đưa đò chính là cụ tổ của Nhất Hàn và là ông nội của bà Tứ,người đưa đò địa phủ có nhiệm vụ đưa những thần thức của con người bị đi lạc lối xuống âm giới trong lúc ngủ về lại trần thế.
_Ông nội Nhất Hàn là cháu chắt của ông ông phải cứu nó....
_Hừm ...ta biết nên đã bảo nó đứng đợi trên đò rồi....đừng có lúc nào cũng làm phiền ta...đưa đò thêm vài năm nữa là ta chuyển kiếp rồi nhé...
_Dạ A Tứ đã hiểu....
Nhưng khi ông tổ của Nhất Hàn quay lại thì không thấy Nhất Hàn đâu chỉ còn thấy con đò đã tự quay lại bến.
_Nó đi đâu rồi?nhóc con ơi.... hê lô ....ooooo....
Ông kêu vang dội cả dòng sông nhưng chẳng nghe ai đáp lại gì cả
_Híc.....số kiếp mà.....
Cẩm Mai đang ghi chép tính phí khám cho bệnh nhân thì thấy một con mèo lông trắng đang ở trước cửa phòng khám,hành động kỳ lạ của nó khiến cho cô nhìn không chớp mắt.Nhã Chi mở cửa phòng của Rio đi ra thì thấy Cẩm Mai không chú ý làm việc nên đã đến hỏi
_Số 37 vào khám....ơ...Nhã Chi cô nhìn gì mà ngây người ra vậy?
_Cô nhìn con mèo ngoài cửa kìa?
_Ô sao có con mèo trắng nằm ở đó vậy,trông xinh quá...
_Hồi nãy nó đứng bằng hai chân sau,còn nhảy hip hop nữa,còn đưa hai chân trước ôm lấy mặt lắc lắc cái đầu như thế này nữa nè...
_Ha ha ha ...cô nói đùa vui thật...để tôi ra bế nó vô...
_Ê đừng....
Cẩm Mai đi ra bế con mèo vô trong phòng khám
_Ôi nó ngủ rồi...đáng yêu quá...không có vòng đeo cổ chắc là mèo hoang rồi...
_Mèo hoang hay mang bệnh dại lắm đó...hồi nãy nó nhảy múa chắc bị bệnh hành xác đấy....
_Hừm cô đừng đùa nữa không vui đâu....để tôi để nó trong cái làn đựng trái cây....lát sau tan làm tôi sẽ nựng tiếp...
_Ơ....đừng mà Cẩm Mai...mình ghét mèo lắm,thả nó đi đi...
_Không...thả....mèo ngoan nằm yên nhé....
...một lúc sau...
Nhất Hàn tỉnh lại,vươn vai ngoắt đuôi
_Méooooo....ngủ ngon quá...
_Ôi bé cưng thức rồi hả...uống sữa nha....
_Rột rột....ọc ọc...
Bụng của Nhất Hàn réo lên ,anh đã đói meo rồi
_Ừm...mình đang ở bệnh viện sao?ôi đói quá...hic mình vẫn là con mèo hic hic....
Thấy cô gái mang cho khay sữa tươi Nhất Hàn theo bản năng liền liếm láp sữa trong khay
Rio đi ra khỏi phòng
_Trễ rồi hai cô về đi...
Nhất Hàn nghe tiếng Rio liền ngẩng đầu xem
_Méo...sao lại là hắn....đây là...đây là phòng khám của hắn à...méo....
_Ôi bé con em sợ bác sĩ sao?
Trong mắt của con người thì Nhất Hàn là một con mèo bình thường nhưng với Hắc Thần như Rio thì đã nhìn ra Nhất Hàn,Nhất Hàn bây giờ giống như những em bé mặc đồ hình thú nhồi bông ,trùm mũ có lỗ tai mèo để lộ gương mặt bầu bĩnh.
_Hừ...nhìn chẳng ra làm sao...
_Bác sĩ à phiền anh giúp em trông giúp con mèo này một đêm nhé...ba của em dị ứng lông mèo nên không mang nó về nhà được...mai em sẽ mang nó đến hội yêu động vật ...nha anh....em về....chào anh...
_Em ghét mèo...hẹn mai gặp anh....bye....
Rio đưa ánh mắt sắc bén nhìn mèo Nhất Hàn đang thộn mặt ra.
_Hừm...chỉ là một thần thức...không có hồn châu...nếu không một nhát chém chết hắn cho xong....
_Hừ...phải ở qua đêm với tên này sao...hứ....sáng mai mình sẽ tự tìm đường về nhà....
Rio chẳng những nhìn thấy Nhất Hàn mà còn nghe hiểu luôn tiếng mèo của anh
_Hừm...có hắn ở đây sao dùng niệm lực dịch chuyển đây?
Rio đành đi xuống tầng hầm,nơi đây anh có để một chiếc xe,ít khi dùng tới,chỉ để đối phó những người tộc mạch soi mói đời tư của anh.
_Này đi đâu đó...méo meo meo không được để tôi lại một mình trong phòng khám này...hic...tôi sợ ma mà....hic...đợi tôi,anh đi đâu vậy hả? Meo meo....
Nhất Hàn theo sát chân của Rio,thấy anh vừa mở cửa xe là phóng vào ngồi ở ghế cạnh Rio ngay,Rio lái xe về thôn Thuỷ Bình ,chạy theo lối mòn đi vô rừng .
_Đúng là bác sĩ lập dị....nơi đông người nhộn nhịp không ở đi lánh vô rừng vắng ngắt tăm tối mà ở...méo meo....
Rio thở mạnh nén giận
_Sống lập dị như vậy nên hơn ba mươi tuổi vẫn còn độc thân là đúng rồi ...ơ....hình như mình cũng giống như vậy.nhỉ...meo meo....
_Xoẹt...xoẹt....
_Rầm....
_Méo.
Có thứ gì đó rơi trên nóc xe của Rio ,anh nheo mắt nghiến răng
_Lúc nào không đến lại đến ngay lúc này...
Một gương mặt máu me ,mắt lồi cả ra ngoài trườn xuống kính xe phía trước,tóc nó dài bung xoã che hết tầm nhìn của tài xế trong xe.Rio vẫn vờ như không thấy gì, vẫn lái xe bình thường,nhưng Nhất Hàn thì sợ xanh mặt mèo ,phóng tọt vào lòng của Rio mà ngồi run lập cập
_Ma có ma....sợ quá hu hu hu....méo méo...
Rio nghĩ thầm
_Đúng rõ vô dụng mà...đã là thần thức nhập xác mèo mà vẫn sợ ma sao....la hét cái gì chứ...hừ...tức điên mình mà...
Rio. Một tay lái xe một tay ôm mèo Nhất Hàn vào lòng
_Đừng kêu nữa ...sắp về đến nhà rồi....
_Hic hic....meo..meo meo...
Nhất Hàn vùi đầu vô ngực của Rio ,thân mèo của anh run lẩy bẩy ,do anh sợ quá nên chẳng nhận ra Rio không có nhịp đập trái tim,không có thân nhiệt.
Rio cũng quên mất điều này ,anh chỉ muốn dỗ mèo Nhất Hàn im mồm một chút đừng kêu chói tai của mình nữa .
Về đến nhà ,mèo Nhất Hàn được nằm ngủ trên sofa,được Rio đắp cho cái khăn ấm ,không còn sợ run lẩy bẩy nữa.
Rio đứng nhìn mèo Nhất Hàn ngủ rất lâu anh suy nghĩ
_Hắn không phải kẻ có mắt âm dương bình thường,hồn châu hắn mang là màu trắng,chỉ có Thiên Thần mới có hồn châu màu trắng,hắn là con người mà....
Cố Thiên đi vào tâm thức của Lý Hoàng biết hắn là người mang ác niệm tham lam chiếm hữu,nên khi hắn mang tài liệu nghiên cứu thuốc hồi sinh người chết đến bán cho mình đã gieo thêm ác niệm vào đầu hắn ta,khiến hắn điên loạn trở thành kẻ khủng bố trường Vân Nam,gây ra chết chóc cho nhiều người,nhân đó sai Hắc Thần đến thu thập hồn châu mang về cho mình.
Một Hắc Thần đứng bên cạnh có linh lực hơn ngàn năm tên là Kan ,thuộc hạ thân tín của Cố Thiên nói
_Ông chủ lần này giao chiến ở trường Vân Nam Rio không tham dự....
_Ừm....
_Hắn hoá thân thành con người sống lâu như vậy,có khi nào hắn đã khơi lại tiềm thức con người ẩn trong thần thức của hắn?
_Linh hồn con người đó ta đã giữ trong tay,hắn không tìm lại được đâu....nhưng đúng là dạo này hắn mang về rất ít hồn châu....hừm đại nghiệp xoá sổ tam giới đã kéo dài quá lâu rồi....ngươi hãy đi nhiễu loạn nhân giới đi,khiến cho con người ngày càng tăng ác niệm lên ,thì không gian ác niệm mới thêm lan rộng mới có thể nuốt chửng nhân giới....
_Dạ....
Cánh Thiên Thần
Chương 2:Thiên Thần Tập Sự(phần 8)
Rio là ác linh không ăn không ngủ,nhưng vì có con mèo Nhất Hàn ở trong nhà nên Rio phải dùng niệm lực mang tất cả đồ dùng trong bếp kể cả cái tủ lạnh chứa đầy thức ăn mang về bày ra ở nhà bếp.
_Tại sao mình phải làm như vậy chứ,nếu như hắn phát hiện thì cứ giết hắn là xong thôi mà....ừm hồn châu của hắn có linh lực...nếu mình lấy được hẳn sẽ tăng thêm linh lực đáng kể ....có thể tạo ra thêm một lưỡi hái....nhưng bây giờ hắn mất đi một hồn phách linh lực của hồn châu chắc cũng yếu đi rồi...thôi thì đợi hồn phách của hắn nhập lại thân thể ,mình sẽ tăng ác niệm cho hắn khiến hắn bị chết đi một cách tự nhiên nhất....như vậy hồn châu mới còn nguyên vẹn....
Nhất Hàn ngủ say thì thần thức bị ai đó gọi đi khiến cho hồn của anh thoát ra khỏi con mèo,bay lướt lên lơ lửng trong nhà của Rio.
_Khò,khò...ửm...gì vậy...ai gọi tôi vậy.....á...má ơi.....gì vậy nè ...
Nhất Hàn hoảng hốt khi thấy mình biết bay,còn lơ lửng không thể đều khiển thân thể của mình theo ý muốn được.Con mèo mà Nhất Hàn nhập vào bây giờ tỉnh lại,nó hình như trông thấy Nhất Hàn,hai mắt nó hằn hộc nhìn anh,giơ móng vuốt cào vào anh.
_Méo...eo....eo.....
_Á...sợ quá đi hic hic....
Nhất Hàn không bị con mèo cào trúng vì chân nó lướt xuyên qua anh,nhưng lại khiến cho hồn của Nhất Hàn dao động,muốn bay đi theo hướng mà chân con mèo sượt qua.
Rio dùng niệm lực cảm nhận thấy hết mọi chuyện liền đi xuống phòng khách,con mèo nhìn ra gương mặt thật của Rio ,hoảng loạn chạy nhảy ra cửa sổ chạy vào rừng .Rio biết đó chỉ là con mèo bình thường nên không đuổi theo,anh thấy hồn của Nhất Hàn vừa khóc vừa bay ra khỏi nhà .
_Hừm...hình như có ai đang lập đàn gọi hồn hắn về...
Rio đi theo sau quan sát Nhất Hàn ,nhưng Nhất Hàn vẫn bay theo tiếng gọi không hay biết mình bị theo dõi.
Anh bay ra khỏi lãnh địa của Rio thì ngay lập tức bị mấy con ma lang thang khác bay đến ức hiếp.
_Ha ha ha một tên ngáo ọp....đến chân cũng không hiện ra được....chết nè....bay nè ha ha ha...
_A,aa,a ....
Bọn ma xúm lại túm lấy Nhất Hàn quăng quật qua lại như một trái banh,con này đá một cái,con kia tán một cái ,khiến cho Nhất Hàn xay xẩm,la hét,rồi lúc ẩn lúc hiện gần như tan biến ,Rio lập tức phóng lưỡi hái giết chết bọn ma đó thu thập hồn châu,thấy Nhất Hàn đã không còn nhận thức nữa ,gục đầu sang một bên ,trôi lơ lửng vô định Rio đưa tay thu Nhất Hàn vào lòng bàn tay.
_Nếu không đưa hồn phách này nhập lại xác ,hai hồn còn lại của hắn cũng sẽ mãi mãi tan biến.
Rio bay đi tìm tế đàn đã gọi hồn của Nhất Hàn
Bà Tứ do được tổ tiên chỉ bảo nên biết hồn của Nhất Hàn đã quay lại trần thế ,có thể đang lang thang đâu đó nên cùng Tưởng Kiều lập đàn gọi hồn về.
_Sao vẫn chưa thấy anh Nhất Hàn quay về vậy bà nội?
_Ừm...có lẽ trên đường về gặp phải cảng trở...nên về hơi lâu...
Cánh Thiên Thần
Chương 2:Thiên Thần tập sự(phần 9)
Rio mang theo hồn phách của Nhất Hàn đến chung cư nơi Nhất Hàn sinh sống,Rio vừa dùng niệm lực xem xét tìm ra nơi lập đàn thì đã bị Tưởng Kiều cảm nhận được
_Có ác linh.
_Hừm...
Tưởng Kiều vừa phóng lá bùa thu phục xuyên qua vách tường đi về hướng Rio thì Rio liền thả hồn phách của Nhất Hàn bay lên tầng mười hai vào nhà,sau đó dùng niệm lực dịch chuyển biến mất.Bà Tứ cảm nhận được hồn của Nhất Hàn bay về nên nhắc Kiều không được phân tâm.
_Thằng Hàn về rồi,Kiều cháu đừng phân tâm.
_Dạ....
Hồn của Nhất Hàn vừa bay vào nhà thì bị hút vào một ngọn đèn hình hoa sen.
_Mau mang vào bệnh viện cho nó nhập xác ...
_Dạ...
Nhất Hàn trong giấc mộng đã mơ thấy người đưa đò
_Á...sao lại là ông nữa?tôi lại chết nữa sao?
_Hừm...ngu ngốc nè....
_Bốp!
_Ui da ,mẹ ơi....đau.
Ông đưa đò lấy cây sào gõ vào đầu Nhất Hàn một cái đau điếng
_Hừ...ta chính là tổ tiên của cháu đó....thấy cháu bị lạc hồn phách nên ta đưa về trần thế ,vậy mà cháu dám chèo đò của ta bỏ trốn ,cũng may là còn về được xác trong vòng ba ngày,nếu không hồn phách của cháu đã bị tan biến đấy...lúc đó thân xác sẽ không tỉnh lại nữa,nếu chẳng may bị các hồn ma khác nhập thể ,cháu sẽ dở điên dở khùng hết kiếp....
_Ơ...cháu xin lỗi...cháu không biết ông là tổ tiên của cháu...thế còn bây giờ thì sao ạ,cháu lại bị lạc hồn nữa sao ạ?
_Không ...là ta đi vào mộng của cháu...
_Ông có gì dạy bảo cháu ạ?
_Ừm...nhớ cho kỹ này...hãy nhìn vào những thứ mà cháu muốn biết đừng nhìn vào những thứ mà người khác an bày cho cháu thấy....
Một làn khói lan toả khắp nơi khiến Nhất Hàn không còn thấy được gì nữa.
_Tổ tiên...ông ở đâu....tổ tiên....
Bà Tứ ngồi bên giường thấy Nhất Hàn tỉnh lại thì mừng rỡ ,rơi nước mắt
_Cháu tỉnh lại rồi,tổ tiên phù hộ ,tổ tiên phù hộ....hic hic.....
__Ơ...bà nội....có Kiều.nữa sao ...
_Anh đó...bị hôn mê suốt ba ngày rồi....làm bà lo lắm đó....nhờ bà lập đàn trục hồn anh về ,nếu không là anh khỏi ngồi dậy luôn.
_À...Ờ...cám ơn nội....mà chuyện ở Đại học Vân Nam sao rồi,sao cháu lại ở bệnh viện thế này?
_Hừm ...mới tỉnh lại đã lo công việc rồi...bà không biết đâu...chỉ biết đồng nghiệp của cháu điện thoại báo cho bà là cháu bị thương nhập viện thôi.
_Chuyện này em biết nè...em nghe đài truyền hình nói cái tên khủng bố bị cảnh sát bắn chết tại chỗ luôn,nghe nói là giảng viên của trường đó,dùng chất kích thích nên trở thành điên loạn...hại chết hơn cả trăm người,chưa kể những người bị chất hoá học làm tan thành nước luôn đó....
_Tan thành nước sao?
_Ừm...vụ này cảnh sát vẫn đang điều tra...
_Thế em có nghe hắn tên là gì không?
_Có...là Lý Hoàng.
_Cái gì?
...Sở cảnh sát....
_Cậu làm ơn đi vừa mới xuất viện thì lo đi nghỉ ngơi đi ,sao cứ làm phiền tôi hoài vậy?
_Anh Cảnh em chỉ xem có một chút thôi mà...em muốn biết tại sao Lý Hoàng lại như vậy?
_Ê Nhất Hàn hả?
_A sư huynh,lâu quá mới gặp...
_Cậu chi viện anh dũng quá,cứu được con gái của đại phú hào Hà Đệ ,nên ông ta đã đích thân đến sở cám ơn,sếp vui lắm nên có ý định phục chức cho cậu đó..
_Vậy hả sư huynh....
_Ừm...về nhà nghỉ ngơi đi ...
_Dạ nhưng em muốn biết về vụ án của Lý Hoàng...
_Cậu ta nãy giờ cứ phiền tôi...
_Cậu cứ để cậu ấy xem vụ này đi dù sao cậu ta cũng sẽ được bổ vào đội trọng án thôi.
_Ừm.
Nhất Hàn đi ra khỏi sở cảnh sát,vừa đi vừa suy nghĩ.
_Lý Hoàng ,Lưu Mỹ Ngọc,Hứa Huệ,Trần Minh,Dương Chi Bảo cùng học chung một lớp...
_Méo...éo....
_Á má ơi...
Một con mèo từ bên bụi cây chạy ra làm Nhất Hàn giật bấn người.
_Hừm..đồ mèo quỷ làm tao sợ mất cả hồn...mèo....ừm....tên đó...mình ghét nhất mang ơn người lạ ,phải đi đến đó một chuyến vậy....
Nhất Hàn đi đến phòng khám của Rio ,anh không bốc số mà ngồi chờ đến chiều tối ,Cẩm Mai và Nhã Chi xầm xì
_Anh ấy là ai thế nhỉ trông đẹp trai quá,cứ như diễn viên điện ảnh ấy.
_Chắc là bạn của bác sĩ...
Rio khám xong cho bệnh nhân sau cùng rồi thì đi ra ngoài
_Muộn rồi hai cô về đi.
_Dạ...bác sĩ có bạn anh đến tìm kìa...
_Bạn?
_Dạ,ảnh ngủ gục rồi...hi.hi...chào bác sĩ...
_Dạ em chào bác sĩ....bạn của anh đẹp trai quá...hi hi....bye...
Rio nhìn Nhất Hàn ngủ ngồi trên ghế sofa
_Hừm...tên này đến đây để làm gì...nhìn xem hồn châu trong người hắn ta đúng là màu trắng,nếu bây giờ khiến hắn ta chết đi thì mình mới chiếm lấy nó được...hừm...chẳng thấy ác niệm nào trong đầu của hắn ta cả....
_Woa...ngoáp...ơ bác sĩ...anh tan làm rồi hả?
_Hừ....anh đến đây làm gì?
_À ...tôi đến để cám ơn anh...
_Về chuyện gì?
_Ơ....
Nhất Hàn chợt nhớ Rio chỉ giúp đỡ con mèo lông trắng mà thôi,chứ đâu phải giúp cho anh.
"_Tự dưng đường đột như vậy thật ngại quá đi....hắn đâu biết mình là con mèo trắng đó chứ ,bây giờ nói ra chắc hắn tưởng mình bị khùng ."
_À...về chuyện anh là bác sĩ ...cứu chữa cho nhân dân...hi hi...
_Đồ điên.
_Gì chứ?...hừm..Nhất Hàn này rất ghét mang ơn người lạ...cầm lấy...
_Gì đây?
_Số điện thoại của tôi...sau này anh có bị mất chó,lạc mèo,trộm viếng nhà,nghẹt bồn cầu.....cứ gọi cho tôi,tôi sẽ giúp anh...
_Không cần.
_Hừ...cứ giữ lấy đi rồi sẽ cần,tôi đi....hừm...
Nhất Hàn đi rồi Rio cũng vo tờ giấy ghi số điện thoại vứt đi
_Tốt nhất là anh nên chết cho sớm đi...hừm.
Còn Nhất Hàn thì vừa đi vừa lẩm bẩm
_Hừ...mặt lạnh,lòng lạnh,vô cảm xúc...mà đi làm bác sĩ gì chứ...làm pháp y đi ,mổ xác chết hợp với anh hơn...lập dị...
Tưởng Kiều bày xong bàn hương án thì quay sang hỏi Nhất Hàn,anh đang đứng kế bên tay lần chuỗi hạt miệng thì niệm Phật.
_Anh sợ như vậy mà còn đòi triệu hồn Hứa Huệ làm gì,cô ta mà xuất hiện chắc anh sợ vỡ mật luôn quá.
Nhất Hàn lắp bắp,run lẩy bẩy
_Anh..anh..có..có..chuyện muốn hỏi..hỏi..cô..ta...em..em.cứ...gọi hồn cô...ta...đi...anh chịu...nổi mà....
_Anh cứ niệm Phật như vậy,thì ma nào dám đến hả?
_Vậy anh...không niệm nữa...hic...
_Vậy em bắt đầu đấy ..
_Ừm....
_Thiên linh linh,địa linh linh,tổ sư hiển linh,cho phép đệ tử gọi hồn ma nữ Hứa Huệ....yaaaa....
Một làn khói trắng bốc lên từ mặt đất,một hình ảnh mờ mờ ảo ảo .xuất hiện...đó là hồn ma của Hứa Huệ,lúc chết cô ấy đập đầu tự sát cho nên bây giờ đầu nát bấy,máu tuông ướt cả gương mặt,tóc tai rũ rượi,khiến Nhất Hàn sợ chết khiếp,trốn sau lưng Tưởng Kiều.
_Ma..ma...có...ma..xỉu..anh xỉu...
_Anh không được xỉu....anh muốn hỏi gì hỏi cho lẹ đi....cô ta là hồn ma có oán khí đó,triệu hồi lâu sẽ hoá quỷ đấy....mau...
Nhất Hàn nheo nheo mắt cố kiềm chế cơn xỉu lại,ngã nghiêng ngã ngữa,như người say rượu,hễ cứ mở mắt ra là hoảng vía,niểng đầu muốn xỉu,rồi lại cố mở mắt,tỉnh lại,người run cầm cập hỏi.
_Hứa Huệ.