Cánh Thiên Thần
Chương 8:Đối đầu số phận(phần 5)
_Aaaaaaaa.....ui da...ui da cái mông của tôi....
Nhất Hàn bị búng văng xuống trần gian,anh bị ngã thẳng mông xuống đất,đau điếng nhảy lên tưng tưng.
_Đây là đâu vậy?....ơ không phải là nhân giới sao?
Nhất Hàn nhìn ngó xung quanh thì thấy mình đang ở trong một rừng cây,ánh mặt trời đã ngã bóng ,khắp nơi vắng vẻ.
_Mặt trời đã lặn phân nửa rồi,bây giờ là hoàng hôn sao?Cố Thiên đâu rồi?sao mình lại trong rừng thế này....bầu trời ở đây vẫn sáng có lẽ vẫn chưa bị Cố Thiên nuốt vào lốc xoáy...hừm...phải bay lên cao mới nhìn bao quát cái nơi này được.
Nói xong Nhất Hàn dùng niệm lực tung cánh ,thế nhưng anh không xoè được cánh.
_Gì thế này?cánh của mình đâu rồi?hừ có lẽ mình vẫn chưa khôi phục linh lực,khi đánh trả Cố Thiên linh lực đó là do hồn châu của Rio phát ra rồi....tức chết mình mà không sử dụng được linh lực mình có khác gì người thường đâu chứ...hơ...ra khỏi đây trước đã...
Nhất Hàn đành đi bộ tìm đường ra khỏi khu rừng,chợt anh nghe đâu đó tiếng của một bé gái.
_Cứu với...có ai không....cứu tôi với...hu hu...các bạn ơi mở trói cho mình đi ,mình xin các bạn,hu hu hu...cứu với....
Nhất Hàn ngạc nhiên nhưng cũng lần tìm theo tiếng kêu cứu,anh thấy có một bé gái mặc bộ đồng phục nữ sinh bị trói chật vào một gốc cây,bên cạnh cô bé lại có hai hồn ma nữ ,nhìn thấy Nhất Hàn hai hồn ma này sợ hãi biến đi.
_Cháu gái,cháu bị sao vậy?
Cô bé mừng rỡ vừa khóc vừa cầu xin Nhất Hàn.
_Chú ơi cứu cháu với,hu hu hu....
_Đừng sợ,đừng sợ chú cởi trói cho cháu đây...đừng khóc nữa.
Sau khi cô bé được cởi trói thì không dám đứng gần Nhất Hàn ,cô bé vẫn sợ sệt.
_Chú ơi...chú là ma hả?
_Ma?bộ mặt chú giống ma lắm à?
_Chú,mặt của chú nhìn đẹp lắm...nhưng toàn thân của chú lại phát sáng kìa...
Nhất Hàn ngạc nhiên khi mà cô bé này lại nhìn thấy Thiên Thần như anh mà không nhìn thấy hai oán hồn ma nữ ở bên cạnh mình.
_Chú là Thiên Thần.
_Thiên Thần ạ?nhưng sao chú biết cháu ở đây mà đến cứu ạ.?
_À,ừm..là ta nghe cháu cầu nguyện nên mới đến đây .
_Vậy ạ?thế sau này cháu có gặp nạn,chỉ cần cháu cầu nguyện chú sẽ đến cứu cháu hả?
_Ừm...mà cháu là ai sao bị trói trong rừng thế này,nhà cháu ở đâu để chú đưa cháu về,trời sắp tối rồi.
_Cháu tên Thái Tiểu Vũ,cháu là học sinh lớp sáu trường Hoa Xuyên,khu phố An Sinh ở thành phố Đại Hùng.
_Thành phố Đại Hùng?...nó,nó không phải đã bị ....
_Chú sao vậy ạ?
_Ừm....không chú cũng ở thành phố Đại Hùng ...sao cháu lại bị trói ở đây?
_Cháu bị bạn hiểu nhầm,bọn họ cho rằng cháu là ma xui xẻo mang đến vận xấu khiến cho đội bóng của lớp bị thua nên trói cháu lại đây không cho về cùng lớp.
Nhìn thấy Tiểu Vũ buồn bã,Nhất Hàn liên tưởng đến hình ảnh của mình lúc xưa cũng bị bạn bè xa lánh bắt nạt cho rằng mình chính là ma xui xẻo mang vận xấu.
_Tiểu Vũ này,dù ai có nói gì đi chăng nữa thì bản thân của cháu cũng phải tự yêu quý mình,cháu hãy nhớ mỗi một người sinh ra trên cõi đời này đều có sự hữu dụng ,rồi cháu sẽ thấy được những thứ tốt đẹp hơn trong tương lai.
Tiểu Vũ mỉm cười
_Dạ...
Tiểu Vũ bước đi bên Nhất Hàn cảm thấy được sự quan tâm của anh đối với mình là chân thật,cái thứ mà cô bé đã không còn từ lúc bố mẹ bị tai nạn giao thông qua đời.
"_Từ nay mình đã có chú Thiên Thần bảo vệ rồi,mình không sợ nữa....."
Nhất Hàn và Tiểu Vũ ra khỏi khu rừng,thì ra nó chỉ là một thửa đất trồng cây thử nghiệm của trường Hoa Xuyên,nó ở cách sau lưng trường khoảng ba kilomet .
Nhất Hàn rất đỗi ngạc nhiên khi nhà cửa xe cộ nơi này có chút hoài cổ,những địa điểm vui chơi giải trí ,hay trung tâm mua sắm cũng không còn ,mà thời trang của người trên phố lại quá lỗi thời.
_Đúng là thành phố Đại Hùng ,cái tượng đài biểu trưng cho thành phố vẫn còn nhưng sao cảnh vật đổi khác quá,mà cả thành phố Đại Hùng không phải đã bị Cố Thiên hút vào lốc xoáy rồi sao.?
_Chú à cháu tự về được rồi,nhà cháu ở cuối con hẻm này...cám ơn chú nhé...tạm biệt chú....
_Ừm....tạm biệt...
Tiểu Vũ hớn hở chạy vào con hẻm,Nhất Hàn mỉm cười.
_Con bé thật lạ ,ở bên cạnh nó mình có cảm giác rất thân thuộc...ừm...mình phải đi tìm Cố Thiên đã....nhưng bây giờ mình không có linh lực làm sao tìm được hắn đây?...à...các Hắc Thần...bọn chúng vẫn không ngừng thu thập hồn châu mà...mình nên đến nơi có linh hồn thoát xác...phải rồi bệnh viện...
Nhất Hàn liền chạy đến bệnh viện trung tâm
_Hộc,hộc...ôi mệt chết được ...không có cánh bay,không có linh lực dịch chuyển...mình thật đã trở nên vô dụng rồi...ối a...cái,cái bệnh viện...sao lại nhỏ thế này,sao chỉ có ba tầng vậy nè...
Nhất Hàn ngó đông ,ngó tây không thể tin vào mắt mình vì sự thay đổi của cả thành phố ,ngay cả cái bệnh viện nơi mà anh thân thuộc nhất cũng thay đổi.
_Chuyện gì thế này tôi đang ở đâu vậy hả?aaaaaa....
_Này cậu kia...cậu phát điên rồi à?
Nhất Hàn nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền quay lại nhìn,anh mừng rỡ khi thấy Thiên Thần An xuất hiện ,anh chạy đến ôm lấy ông.
_A,Tiền Bối...Tiền Bối gặp lại tiền bối em mừng quá,là Thượng Đế đã phái tiền bối xuống giúp em đúng không?
Nhưng Thiên Thần An lại xô anh ra
_Cậu là ai vậy hả?tôi đâu có biết cậu?
_Tiền bối nói gì vậy hả?em là Nhất Hàn là Thiên Thần do Tiền bối quản sự mà....ngày 13/02/2020 năm nay em được phong Thần làm Thiên Thần tập sự đấy...là Tiền bối quản sự em mà....hay...tiền bối đang đùa với em hả.?
Thiên Thần An quan sát Nhất Hàn
_Quả thật là Thiên Thần...nhưng ,nhưng khi nãy cậu nói gì hả?năm 2020 á?đây là năm 1968 mà...
_Hước...gì,gì ..ạ.. ₫ây là.. là...năm 1968 á?
Nhất Hàn xụi lơ ủ rũ.
_Ôi Thượng Đế Người đang đùa con hả?
_Này...cậu đừng nói với tôi là cậu xé chiều không gian từ tương lai về đây nhá,đó là phạm luật trời cậu sẽ bị tước bỏ Thần vị còn bị đoạ Địa ngục đó.
_Hic...em cũng đâu có muốn...đây là do ý của Thượng Đế...hic...hic.em phải làm gì đây....aaaa....
....Cùng lúc đó ở chiều không gian tầng thứ chín...
_Ắt xì...
_Thượng Đế ,Người không sao chứ?
_Hừm,tên nhóc này hắn khéo đổ lỗi cho ta quá nhỉ...hừm ta kể tới đâu rồi...?
_Dạ ,đến đoạn...mà hình như trong đầu của tiểu thần lại nhớ ra vài điều liên quan đến Nhất Hàn mà sao tự dưng lại nhớ ra thế nhỉ?
_Hừ...rồi ngươi sẽ còn nhớ thêm nhiều việc nữa...
...năm 1968...
Nhất Hàn đem tất cả sự việc kể lại cho Thiên Thần An ở năm 1968 nghe.
_Cậu đúng là kỳ dị...nhưng theo đúng như lời cậu nói thì Cố Thiên vẫn chưa được sinh ra.
_Tiền bối nói đùa sao...hắn là ác linh hơn hai ngàn năm nếu tính đến thời điểm này đã làm quỷ hơn một ngàn chín trăm mấy mươi năm rồi...
_Ý của tôi là Cố Thiên của tập đoàn Cố Gia Thị vẫn chưa ra đời...hiện tại là Cố Doãn đang làm chủ tịch ông ấy đã chín mươi tuổi rồi,có con trai tên Cố Điền vẫn chưa kết hôn.
_Hả...vậy ...Cố Thiên đang ở đâu chứ?
_Ta không biết nhưng các Hắc Thần thì vẫn xuất hiện tranh giành linh hồn con người...
_Hắc Thần á...không biết Rio đã xuất hiện chưa?
_Cậu nói gì hả?
_Dạ không có gì?
_Ừm...vậy bây giờ trong lúc tìm tung tích của Cố Thiên cậu cũng nên tìm chỗ trú ngụ đi...
_Em sẽ ở lại đây...
_Hừ cậu không có linh lực nếu chạm phải Hắc Thần sẽ bị đánh cho tan biến đấy...đi theo tôi..
_Đi đâu ạ...?
Thiên Thần An dẫn Nhất Hàn đến một ngôi nhà ,chủ của ngôi nhà này là một bà lão đơn độc nuôi rất nhiều mèo .
_Hả?không phải lại làm mèo nữa chứ?
_Ai bảo cậu làm mèo,cậu nhìn bên gốc cây kìa.
Nhất Hàn thấy một con chó lông trắng đang nằm ngủ.
_Gì ạ,em phải làm chó á.
_Ừm,ma quỷ dù sao cũng sợ chó hơn là mèo,vào đi...khi nào tìm được tin tức của Cố Thiên tôi sẽ báo cho cậu biết.
_Dạ...
Nhất Hàn ở lại nhà bà lão ngoan ngoãn làm một con chó canh cửa giữ nhà,đuổi trộm,lại hằng ngày theo bà lão đi dạo phố,dạo công viên,dù là trong lớp chó nhưng Nhất Hàn vẫn rất trượng nghĩa,giúp đưa người mù sang đường,tìm ví rơi,đuổi bắt cướp,không bao lâu cũng trở thành con chó nổi tiếng ở khu phố .
Một hôm chó Nhất Hàn đang nằm lim dim thì nghe thấy tiếng của Tiểu Vũ khóc lóc kêu cứu.
_Chú ơi,chú Thiên Thần ơi cứu cháu với....
_Tiểu Vũ sao?
Nhất Hàn liền thoát khỏi xác con chó chạy đi tìm Tiểu Vũ,anh chạy theo tiếng gọi đã đi đến một khu công nghiệp ,tại một khoảng đất trống anh nhìn thấy Tiểu Vũ ngồi trong hố sâu ,cô bé đã bị thương ở chân,toàn thân thì trầy xước .
_Tiểu Vũ cháu không sao chứ?
_Chú ơi,cứu cháu với hic hic....
_Đừng sợ chú xuống đó cứu cháu lên...
Nhất Hàn trèo xuống hố thì biết chân của Tiểu Vũ đã bị gãy .
_Chú ơi chân cháu đau quá,hu hu hu ...cháu không trèo lên được...hic...
_Đừng sợ có chú ở đây rồi,để chú chữa chân cho cháu đã...
Nhất Hàn tuy không còn linh lực nhưng khả năng chữa lành vẫn không mất đi,anh vuốt vào nơi gãy của Tiểu Vũ lập tức các mãnh xương liền hồi phục,nhưng do Tiểu Vũ vẫn còn hoảng sợ nên cô bé vẫn không đứng lên được,cứ co cụm run rẩy.
_Lên lưng chú,chú cõng cháu trèo lên,đừng sợ...
_Dạ,hic....
Nhất Hàn cõng Tiểu Vũ trèo lên khỏi hố,rồi cõng cô bé về nhà.
_Cháu tại sao lại rơi vào hố sâu như thế hả?
_Hồi trưa bạn Nhân và các bạn khác bàn nhau trốn học,tình cờ cháu đi ngang qua bọn họ đe doạ cháu không được nói với ai,nhưng bọn họ lại bị thầy giám thị bắt gặp ,bị phạt quỳ còn phải mời phụ huynh đến,bọn họ cho rằng cháu đã đi báo với thầy nên khi vừa tan học đã kéo cháu đến đây đánh cháu ,cháu sợ quá bỏ chạy thì bị té xuống hố.
_Hừm...ở bậc tiểu học mà vẫn có bạo lực học đường hay sao,sao cháu không nói với bố mẹ,để họ báo với hiệu trưởng về việc cháu bị bắt nạt.
_Bố mẹ cháu mất cả rồi ạ....cháu ở với dì và dượng,nhưng họ bận lắm,họ không muốn bị kéo đến trường...
Nhất Hàn bất chợt thương cảm cho Tiểu Vũ giống như mình cũng bị mất bố mẹ từ nhỏ,nhưng may mắn là anh vẫn còn có bà nội che chở,yêu thương.
_Cháu đừng buồn nữa,sau này bọn bạn đó còn ức hiếp cháu hãy gửi lời cầu nguyện cho chú,chú sẽ đến giúp cháu.
_Thật nhé chú,sau này cháu có bị bắt nạt chú sẽ đến giúp cháu nhé.
_Ừm ,nhất định.
_Vậy chúng tay đập tay lập lời hứa đi.
_Ừm...chú hứa.
_Chú ơi cháu có thể biết tên của chú không ạ?
_Chú tên là Thẫm Nhất Hàn.
Tiểu Vũ ngã đầu dựa vào lưng của Nhất Hàn
_Thẫm Nhất Hàn cháu sẽ mãi nhớ cái tên này...
Cánh Thiên Thần
Chương 8:Đối đầu số phận(phần 6)
Từ khi hứa sẽ bảo vệ cho Tiểu Vũ ,Nhất Hàn luôn theo sát Tiểu Vũ,bởi vì chẳng có ai nhìn thấy Nhất Hàn nên anh không gặp trở ngại nào khi ở bên cạnh cô bé,có những lúc cô bé bị các bạn trong lớp ức hiếp, anh dùng hoá thân con chó doạ cho bọn trẻ sợ bỏ chạy,có khi lại giúp cho Tiểu Vũ làm việc nhà để cô bé có thời gian rỗi mà học bài,qua đó Nhất Hàn cũng hiểu rõ hơn về hoàn cảnh của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ lúc sinh ra rất đáng yêu nhưng lại bị một thầy tướng số gieo quẻ bảo rằng cô bé là tai tinh của cả dòng họ nên đã bị ông bà nội ghét bỏ,nhưng bố mẹ của Tiểu Vũ không tin vào chuyện bói toán ,họ vẫn yêu thương cô bé .Đến năm cô bé được năm tuổi trong lúc cả họ hàng tựu về ăn giỗ của tổ tiên thì bị một trận hoả hoạn ,người trong dòng họ có người bị chết cháy,có người bị bỏng nặng,họ đổ lỗi cho cô bé mang điềm xui đến hại người thân,Tiểu Vũ và bố mẹ bị ông bà nội từ mặt đuổi đi.Mẹ của Tiểu Vũ quyết định đưa cả nhà về bên ngoại nương nhờ,thế nhưng trên đường đi lại bị tai nạn giao thông,người gây ra tai nạn bỏ mặc bố mẹ của Tiểu Vũ không cứu,nên họ đã qua đời ,Tiểu Vũ may mắn chỉ bị thương nhẹ nên vẫn sống sót.Tiểu Vũ được bà ngoại đón về nhà nuôi dưỡng nhưng đến năm cô bé mười tuổi bà của Tiểu Vũ bị té ngã qua đời,trước khi chết bà để đi nguyện cho Tiểu Vũ căn nhà đang ở,nếu dì của Tiểu Vũ muốn ở lại phải nuôi dưỡng Tiểu Vũ.
Dì của Tiểu Vũ rất ghét cô bé vì cho rằng cô bé là khắc tinh của dòng họ,hại chết bố mẹ và bà ngoại,nên không quan tâm đến cô bé,còn bắt Tiểu Vũ làm việc nhà,không đóng học phí cho cô bé đi học,ngược lại Dượng của Tiểu Vũ rất thương cô bé bởi vì bố mẹ của Tiểu Vũ là bạn thân của ông,nhưng do nghèo khổ ông cũng vất vả đi làm nuôi vợ và hai con nhỏ nên cũng không lo được gì cho cô bé,Tiểu Vũ rất hiểu chuyện ,cô bé đã đi làm thêm kiếm tiền trong những lúc rỗi ,còn nhận xếp hộp giấy dành dụm tiền tự đóng học phí.
Dù không có bạn bè chơi cùng nhưng Tiểu Vũ cũng không buồn vì bây giờ cô bé đã có Nhất Hàn bầu bạn,cô bé cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
_Chú à gần tới khoá học mùa đông rồi cháu phải đến thôn Thủy Bình ở lại khoảng hai tuần ,không thể tiếp tục làm hộp giấy,nhưng nếu không nhận hộp về làm cháu sẽ bị mất việc đó.
_Cháu muốn chú làm giúp có đúng không?
_Hi hi...chú thật hiểu cháu...
_Ừm,chú sẽ đến đây mỗi ngày làm hộp giấy cho cháu,rồi âm thầm giao cho bà chủ ,cháu yên tâm mà học hành đi nhé...
_Dạ,,cảm ơn chú....hi hi...
Khi Tiểu Vũ rời thành phố thì Thiên Thần An cũng tìm đến Nhất Hàn .
_Tôi đã tìm ra Cố Thiên rồi,hắn chính là Cố Doãn.
_Cố Doãn?
_Phải,Cố Thiên từ hai ngàn năm nay đã dùng tài sản của tổ tiên là một vị quan họ Cố để lại mà tồn tại trong thế giới con người.Dòng tộc họ Cố làm quan cho đến khi Đông Quốc suy tàn thì chuyển sang kinh doanh cho đến ngày nay.Bên ngoài là cơ nghiệp cha truyền con nối nhưng thực chất bên trong chỉ là do một mình Cố Thiên nắm giữ qua bao đời .
_Cố Thiên có quyền năng rất lớn,ngay cả Thượng Đế cũng không làm gì được hắn,em thật không biết mình phải làm gì đây,nếu để hắn tồn tại đến năm 2020 thì con người sẽ nguy hại.
_Muốn ngăn hắn trở thành quỷ chỉ có thể trở về quá khứ ngay thời điểm mà hắn biến hoá,nhưng làm thay đổi lịch sử là phạm luật trời sẽ bị báo ứng tan biến,mà tôi lại không có khả năng xé chiều không gian.
_Tại sao Thượng Đế lại không đưa mình đến ngay thời điểm Cố Thiên trở thành quỷ chứ...?
_Nếu hắn là quỷ thì hiển nhiên sẽ có điểm yếu,cậu có nghĩ ra được gì không?
_Em cũng không biết nữa...
_Hừ,cậu làm Thiên Thần kiểu gì mà hỏi đến cái gì cũng không biết là sao vậy hả?
_Ơ...em chỉ là Thiên Thần cấp thấp thôi mà đâu biết gì nhiều...hay em đến chỗ của hắn ở mà điều tra vậy.
_Chuyện này nguy hiểm lắm,hắn là ác linh hơn ngàn năm rất có khả năng nhìn rõ cậu là ai.
_Lúc ở năm 2020 Kiều và Phụng đã bị chú ẩn chân thân yểm vào người nên Cố Thiên không nhận ra,hay là Tiền bối giúp em ẩn chân thân đi..
_Ờ...chuyện này...thôi cũng được...dù sao cũng là một cơ hội điều tra Cố Thiên...tôi cũng không muốn đến năm đó lại nhìn thấy cảnh sinh linh đồ thán.
Nói xong Thiên Thần An liền thi triển pháp thuật giúp Nhất Hàn ẩn chân thân.
...Tầng mây thứ chín....
_Ớ,tiểu thần nhớ ra tại sao Nhất Hàn lại có hồn châu của Thiên Thần rồi,là do tiểu thần dùng thuật ẩn chân thân lên người cậu ta...mà tại sao lại đột nhiên nhớ ra vậy nhỉ?
_Hừm...tên nhóc đó bắt đầu can dự chuyện dòng chảy của lịch sử rồi...phải đưa hắn đi chỗ khác rồi....
....năm 1968...
Nhất Hàn dùng hoá thân con chó lẻn vào nơi ở của nhà họ Cố,nơi đây anh thấy Hắc Thần dùng hoá thân con người để làm giúp việc cho Cố Doãn.Nhất Hàn nhìn thấy Kan vẫn còn tồn tại,hắn đi vào trong nhà,Nhất Hàn cũng chạy theo sau.Đến phòng của Cố Doãn thì anh nghe lén họ nói chuyện,xung quanh chuyện tăng cường việc thu hồn châu và tìm kiếm Nguyệt Thiên.
_Í...con chó này ở đâu ra vậy?
Bị phát hiện Nhất Hàn nhanh chóng bỏ chạy,nhưng Kan đã biến hình đuổi theo,gián xuống mấy luồn sét đánh vào Nhất Hàn.
_Ầm,ầm...
_Véo..ầm..
Thiên Thần An xuất hiện tung linh lực cứu Nhất Hàn,anh thoát xác chạy đi,nhưng lại bị các Hắc Thần khác bao vây.
_Tiền bối cứu em...
_Nhất Hàn.
_Á..aaaaaa...
Trong lúc nguy hiểm bổng dưng chiều không gian bị xé toạc Nhất Hàn bị hút vào bên trong biến mất trước sự ngạc nhiên của Hắc Thần và Thiên Thần An,ông thấy thế cũng biến đi.
_Á....aaaa...ui da...
Nhất Hàn bị văng đến một con hẻm ,anh đứng lên phủi bụi bám trên quần áo ,xem xét các vết trầy thì có ba người phụ nữ xuất hiện.
_Nó đó,chính là nó,đánh nó đi...
Nhất Hàn chưa hiểu ra chuyện gì đã bị ba người phụ nữ nhào đến đánh đấm túi bụi.
_Á...chuyện gì....mấy bà làm gì vậy sao lại đánh tôi...aaa...đau..đau...
_Còn hét hả,các chị em bịt miệng nó lại...dám ăn hiếp Tống Hy ,mày đã tới số rồi.
_Đúng đó cái tên quản lý quèn...dám đụng đến thần tượng của các bà đây thì mày nhập viện đi là vừa...dám bắt nạt Tống Hy này...cho mày ăn liên hoàn tát nè...yaaa...
_Tống Hy là báu vật của bọn tao ,mày dám khiến anh ấy hoảng sợ,tao sẽ cho mày thấy thế nào móng vuốt của fan cuồng,yaaaa...
Nhất Hàn nhìn kỹ lại thì nhận ra đó chính là ba bà Tứ,Lương,Trân,fan cuồng chính hiệu của Tống Hy.
_Là..ụm...ưm ưm...
Nhất Hàn chưa kịp nhận họ hàng đã bị họ nhét giẻ vào miệng,hết kêu la được gì.
_Dừng tay,các người làm gì vậy?
Có một người đàn ông từ cửa sau của căn hộ đi ra,ông thấy Nhất Hàn bị đánh nên lên tiếng.
_Lại là ba bà thím này nữa hả,sao lại đánh người ta.?
_Nó là quản lý của ca sĩ Tống Hy,hôm qua dám quát mắng Tống Hy ở buổi họp fan,đáng bị đánh.
_Ba bà nhầm rồi,người đó đã bị giám đốc đuổi việc rồi.
_Hả,nhầm á....bà bà Lương bà nhận tin vịt sao hả?
_Tin vịt đâu mà vịt....tôi hỏi bảo vệ nhà hát là tên quản lý của ca sĩ Tống Hy đâu rồi,ông ta nói hắn đã đi ra hẻm sau nhà hát rồi,hắn mặc áo trắng ,quần trắng,đi giày trắng,đó nhìn đi tên này y chang.
_Hả,bà chỉ nghe tả hình dáng chứ không biết mặt hắn hả?
_Hôm qua hắn đứng xa quá đâu nhìn rõ mặt chứ.
_Trời...
_Á,chạy mau chị em...nhầm người rồi...
_Chạy,chạy...
Người đàn ông đó chống hay tay lên hông nhìn theo ba bà
_Hừ, ba bà thím fan cuồng này cứ hay gây chuyện cho Tống Hy.....cậu không sao chứ?
_Ôi đau quá....ui da...
Lại có người đi ra
_Anh Hồ à,đã gặp người ứng tuyển chưa vậy?Ủa chuyện gì vậy?
_À Tống Hy hả?cậu đừng đi ra đây kẻo fan mà thấy lại vây quanh làm phiền,người đó hôm nay không đến.
Nhất Hàn nhìn thấy Tống Hy thì ngẩn người ra.
_Rio?
_Rio là ai?tôi là ca sĩ Tống Hy xin chào anh,có chuyện gì mà anh ấy bị thương như vậy thế anh Hồ?
_Là do fan cuồng của cậu đánh anh ta đấy,ba bà thím hay náo loạn đó...họ nhầm anh ta là quản lý của cậu nên đánh anh ta trả thù cho cậu.
_Ôi thế thì lỗi tại tôi mà ra rồi,tôi thay họ xin lỗi anh,để tôi cho anh Hồ lái xe đưa anh đi bác sĩ nha .
Nhất Hàn suy nghĩ
_"Tống Hy thật lịch sự,cư xử nhã nhặn, giọng nói cũng thanh thoát,không như Rio lạnh lùng,cư xử cứng nhắc,giọng nói lại trầm buồn...nhưng mình vẫn muốn được ở bên Rio hơn."
_À,không sao đâu chỉ là trầy ngoài da...
_Anh là ai sao anh lại ở đây?
_Tôi chính là người đến ứng tuyển làm nhân viên của nhà hát .
_Vậy à,còn tôi đang tuyển một trợ lý,giúp việc vặt,nhưng vẫn chưa có.
_Hay anh tuyển tôi đi,tôi có võ nè,làm việc nhà cũng OK lắm.
_Anh,anh hả...ừm cũng được...anh tên gì?
_Tôi tên Thẫm Nhất Hàn ở chung cư Lợi Lợi khu A Đại Hùng.
_À...thế anh có vướng bận việc nhà hay con nhỏ gì không?bởi tôi cần một trợ lý có thể làm việc cùng tôi 24/24 vì lịch trình làm việc của tôi rất nhiều.
_Tôi chưa lập gia đình,anh bao ăn bao ở càng tốt ,tôi hứa mãi mãi trung thành.
_Ha ha ha...anh thật vui tính...ừm nhà tôi cũng có phòng trống...thêm anh vào ở cũng chẳng sao...nào đi theo tôi...tôi giới thiệu anh với giám đốc để nhận việc...
_Dạ,dạ....
Gặp được Tống Hy như gặp được Rio khiến cho Nhất Hàn quên mất mình là ai,vì sao mọi người có thể trông thấy mình,anh cứ vui vẻ sống bên Tống Hy làm trợ lý kiêm luôn vệ sĩ mà chẳng còn nhớ mục đích mình đến quá khứ là tìm cách tiêu diệt Cố Thiên.
Biết được đây là năm 1990, khi đó bản thân của Nhất Hàn là một cậu bé mười tuổi đã rời thôn Thủy Ninh đến ở với bà nội trong chung cư Lợi Lợi,cho nên Nhất Hàn tránh gặp mặt Nhất Hàn bé,vì sợ luật bù trừ của không gian ,một chiều không gian không thể tồn tại song trùng ,nếu một trong hai mang năng lượng mạnh hơn thì phiên bản còn lại sẽ bị tan biến,phiên bản tồn tại được cũng bị xoá ký ức vĩnh viễn ,nhưng anh lại muốn thân thiết với bà nội,nên lợi dụng lòng mến mộ của bà mà tiếp cận kết bạn,còn dạy cho bà cách dùng sức mạnh fan club mà bảo vệ Tống Hy thoát khỏi quy tắt ngầm trong giới nghệ sĩ.Vì là người của tương lai nên Nhất Hàn biết Tống Hy sẽ bị tai nạn giao thông chết vào năm ba mươi tuổi nên anh rất lo lắng.
_Tống Hy tốt như vậy tại sao lại có số mạng ngắn như thế,Thượng Đế thật không công bằng,nhưng mình không thể thay đổi vận mệnh của Tống Hy,nếu không sẽ phạm vào luật trời.Có khi nào...Tống Hy sau khi chết đã biến thành Rio không?Mình không để Tống Hy thành Hắc Thần được...từ nay không cho Tống Hy ngồi xe nữa,mà...công ty đâu đủ chi phí cho Tống Hy đi trực thăng chứ...thật là khó khăn mà...
_Này đang nghĩ gì vậy?hiếm khi có ngày nghỉ ngơi ngày mai tôi không có lịch trình ,anh nên ngủ sớm đi.
Tống Hy xuất hiện với mỗi chiếc khăn tắm quấn ngang eo che phần nhạy cảm,những đường cong cơ bắp săn chắc cộng thêm mái tóc ướt nửa mùa đã làm cho anh càng tăng độ quyến rũ khiến Nhất Hàn sững sờ đỏ mặt.
_Anh,anh tắm xong rồi à...?
_Ừm...anh cũng đi tắm đi....
_À..à...
Nhất Hàn đi vội mà không chú ý sàn nhà đã bị nước trên người Tống Hy làm ướt,anh trượt chân ngã ra sau ,Tống Hy nhanh tay ôm lấy anh,nhưng sức của Tống Hy không giữ được Nhất Hàn làm cả hai té nằm xếp lên nhau.
_Cẩn thận...
_Á...
Nhất Hàn nhìn Tống Hy không chớp mắt,anh lại nhớ Rio.
_Rio.
_Hừm,Rio gì chứ?anh đứng lên đi...
_Xin ,xin lỗi...
_Anh đi vào đi...để tôi lau sàn cho...
_Ừm...
Nhất Hàn đứng dưới vòi sen mặc cho nước chảy trên đầu xuống ,anh cũng không vuốt mặt.
_Mình đang làm gì ở đây?Tống Hy chỉ là người của quá khứ,cũng như mộng tâm ảo cảnh mãi mãi cũng không trở thành Rio...mình là Thiên Thần,phải mình chính là Thiên Thần không được để dục tâm giữ lại nơi này...
_Soạt....
Cánh của Nhất Hàn bổng xoè ra.
_Nhất Hàn à...tôi có việc phải đi ra ngoài một chút.
_Gì?anh đi đâu hả...không được nếu bị cánh nhà báo hay fan phát hiện sẽ vây lấy anh...
Nhất Hàn biến mất cánh mở cửa nhà tắm đi ra.
Tống Hy nhìn anh mà ngớ người
_Woa...to thật...
_Hả,cái gì to....?Á....xin.lỗi ,xin lỗi...
Nhất Hàn giấu đi đôi cánh nhưng quên chưa mặc đồ đã đi ra,anh lúng túng dùng cái dĩa trên bàn che chắn.
_Tôi đã cải trang rồi nè còn có anh Hồ đưa đi,tôi chỉ đến nhà bạn thôi không có đi lung tung,anh đừng lo không sao đâu,vào tắm tiếp đi...bye.
_Này ,này chờ đã....
Khi Nhất Hàn ăn mặc chỉnh chủ thì Tống Hy đã đi rồi,anh liền biến hình bay đi tìm kiếm.
_Véo...ầm...
Một tia sét tấn công Nhất Hàn,anh hoảng hốt né tránh.
_Kan?
_Hừm...mày là cái thứ gì vậy hả?sao lại mang một cánh trắng một cánh đen?
_Hừm...tao là Thiên Thần...yaaa...
Nhất Hàn liền đánh trả Kan,linh lực của Nhất Hàn đã hồi phục anh vừa mang linh lực Thiên Thần bậc trung vừa mang linh lực Hắc Thần của Rio ,nên Kan không thể đánh lại Nhất Hàn.
_Grừ...đồ quái dị...hãy chờ đó..
Kan biến mất bỏ chạy.
Lúc này trên phố có tiếng va chạm lớn
_Rầm...
_Á có tai nạn rồi....xe con đụng với xe khách rồi....
_Cứu người đi...
_Báo cảnh sát đi...
_Ối đó chính là Tống Hy....là ca sĩ Tống Hy...
Nhất Hàn nhìn thấy các Hắc Thần xuất hiện tập trung lại nơi xảy ra vụ tai nạn ,đoán biết là bọn chúng đến giết linh hồn cướp hồn châu,nên đã bay đến đó ngăn cản.
Anh kinh ngạc khi thấy Tống Hy đã chết ngồi trong xe ,đầu anh ấy đầy máu ngã vào kính cửa xe .
_Tống Hy...sao lại như vậy Tống Hy....
Một luồn ánh sáng trắng dẫn dắt linh hồn xuất hiện chiếu lên người của Tống Hy,anh ta xuất hồn bay lên.Các Thiên Thần cũng đã xuất hiện tiếp dẫn linh hồn.
_Nhất Hàn?anh là...Thiên Thần...
_Tống Hy...
_Véo...
Một lưỡi hái bay đến làm Nhất Hàn chợt tỉnh né tránh,anh quay lại thì thấy một Hắc Thần trẻ em .
_Ngươi,ngươi là....
Một Hắc Thần lên tiếng
_Rio...giết hắn đi hắn là Thiên Thần không phải ác linh đâu.
Nhất Hàn há miệng kinh ngạc nhìn cô bé Hắc Thần
_Rio?ngươi là Rio?Sao,sao ngươi ,sao ngươi trông quen mặt quá, Tiểu Vũ?ngươi là Tiểu Vũ.
Thế nhưng cô bé không trả lời Nhất Hàn mà lại tung lưỡi hái tấn công tới tấp.
_Yaaaa....ta là Rio....
Lúc này Nhất Hàn lại bị một lực hút kéo đi.
_Áaaaaaa....khoan đã...chờ một chút đi....khoan đã....
Nhất Hàn trong cơn giằng co đã tận mắt nhìn thấy cô bé Hắc Thần hoá thân thành Tống Hy.
_Rio?Tiểu Vũ là Rio....aaaaa....
Nhất Hàn hiện ra trước mặt Thượng Đế và ngã ngay bên cạnh Thiên Thần An.
Cánh Thiên Thần
Chương 8:Đối đầu số phận(phần 7)
Nhất Hàn nhìn thấy mình đã trở lại không gian tầng thứ chín thì vẻ mặt lo lắng mất hết bình tĩnh,anh quỳ dập đầu lạy Thượng Đế liên tục.
_Thượng Đế xin Người hãy đưa tiểu thần về lại thời điểm khi nãy,tiểu thần vẫn còn chuyện chưa làm xong,tiểu thần xin Người,tiểu thần xin Người...
_Nhất Hàn việc quay về quá khứ là điều cấm kỵ của giới Thần Tiên ,thay đổi dòng chảy của lịch sử là mang trọng tội,dù ngươi có trở lại thêm mấy vạn lần thì số mệnh của Tiểu Vũ cũng không thay đổi được,ngược lại ngươi sẽ còn khiến cho mọi chuyện ở hiện tại bị xáo trộn.
_Thượng Đế ,cô bé Tiểu Vũ rất đáng thương sao lại phải trở thành Hắc Thần như vậy ,Thượng Đế xin Người mở lòng từ bi mà cứu Tiểu Vũ,tiểu thần xin Người.....
Lúc này Thiên Thần An lên tiếng
_Bẩm Thượng Đế ,cô bé Tiểu Vũ trong tiền kiếp là một ác phụ đã hại chết hai người vợ lẽ của chồng khi họ đang mang thai,nhưng nhờ lúc sống còn biết bố thí cúng dường tích được chút công đức nên được chuyển kiếp làm người,Thần Chết Địa Đế đã cho phép hai oán hồn của hai người vợ lẽ theo đòi mạng,kiếp này đã là kiếp thứ ba ,đáng lẽ Tiểu Vũ còn một kiếp trả mạng nữa nhưng đã trở thành Hắc Thần thoát khỏi luân hồi.
_Theo ý của ngươi là ta nên can thiệp vào chuyện này để Tiểu Vũ trở lại luân hồi trả tiếp một mạng cho hai oán hồn kia à?
_Dạ ,quả thật là Tiểu Thần đã nghĩ như thế...
Thượng Đế chống cằm suy nghĩ một lúc rồi nói
_Hừm...cũng được ,Nhất Hàn ta sẽ đưa ngươi về thời điểm mà Tiểu Vũ biến thành Rio ,nhưng ngươi không được dùng linh lực,càng không được xen vào sự sống chết của người khác,khi mặt trời lặn hoàn toàn ta sẽ đưa ngươi trở lại,còn có cứu được Tiểu Vũ hay không thì hãy xem ngươi có thể thay đổi số phận của cô bé hay không,đi đi....
_Dạ,...áaaaaa...
Nhất Hàn chưa kịp tạ ơn thì đã bị Thượng Đế phẩy tay khiến anh bay đi.
_Aaaaa...
Nhất Hàn rơi xuống bên cạnh con chó mà anh đã nhập vào,lúc này Thiên Thần An của năm 1968 cũng xuất hiện.
_Nhất Hàn tôi đã tìm được Cố Thiên rồi là....nè cậu chạy đi đâu thế hả...
_Xin lỗi Tiền Bối em đang vội lắm....
_Này,cậu không muốn tìm Cố Thiên hay sao?...
Nhất Hàn vừa chạy vừa nói..
_Tiểu Vũ quan trọng hơn....
_Hả,Tiểu Vũ?là ai nữa đây?...
Nhất Hàn chạy đến nhà của Tiểu Vũ thì cửa đã khóa và chẳng còn ai ở nhà,anh nghĩ đến cô bé có lẽ đã đi giao hộp giấy liền chạy đến tiệm bánh hỏi bà chủ ở đó.
_Tiểu Vũ hả?con bé sáng sớm đã đến đây giao số hộp xếp đêm qua cho tôi để lấy tiền công đóng học phí khoá học mùa đông ở trường,còn lãnh thêm rất nhiều hộp mang về cho cái chú nào đó làm giúp khi con bé đi vắng,bây giờ có lẽ đã lên xe đi thôn Thủy Bình rồi,trường Hoa Xuyên có một trại sinh hoạt ngoại khoá ở đó.
_Dạ,cám ơn cô....
Thôn Thủy Bình cách thành phố hơn bảy mươi kilomet ,mà Nhất Hàn bây giờ giống như người thường không thể bay không thể dùng niệm lực dịch chuyển,nên anh đành phải đến trạm xe buýt nhưng anh lại không có tiền ,cho dù van xin nài nỉ như thế nào Nhất Hàn vẫn bị tài xế đuổi xuống xe.Hết cách anh đành chạy bộ ,nhưng tốc độ của Nhất Hàn không chạy kịp thời gian ,thoáng chốc trời đã ngã bóng chiều,mà anh vẫn còn chưa đi đến nửa quãng đường,đường ngoại ô vắng vẻ,xe chạy lướt qua với tốc độ cực nhanh anh không thể nhờ được họ giúp đỡ,vừa mệt vừa lo,chân của Nhất Hàn gần như ngã khụy ,nhưng anh vẫn cố lê đi ,có lúc té ngã,có lúc choáng váng hoa mắt không nhìn rõ đường để bước tiếp,đầu gối của anh quỳ trên đường nhiều lần cũng trầy xước ,rớm máu ,ngón chân của Nhất Hàn cũng tím ngắt bật máu ,trời mùa đông gió lạnh mà mồ hôi của anh đổ ra ướt đẫm cả chiếc áo trắng Thiên Thần,khiến cho nó trở nên dơ bẩn nhàu nhĩ.
_Mình không được dừng,mình phải cứu Tiểu Vũ,mình phải cứu Tiểu Vũ....mình không thể để Rio mang oán hận vì mình....hộc...hộc....
Nhất Hàn lại tiếp tục đi trên con đường vắng ngắt giữa hai bên đồng cỏ mênh mông vô tận.
_Tin,tin....
Có tiếng kèn xe phía sau lưng Nhất Hàn vang lên,một ông lão lái chiếc xe bán tải chở đầy hàng hoá đang cho xe đi chậm lại đến gần bên Nhất Hàn.
_Cậu đi đâu đấy,lên xe đi tôi cho cậu quá giang một đoạn...
Như người sắp chết đuối bắt được phao,Nhất Hàn mừng rỡ mở cửa xe ra lên ngồi trên ghế phụ.
_Cám ơn bác....cháu đến thôn Thủy Bình...
_Ồ đúng lúc quá tôi cũng vào thôn Thủy Bình...
Khi xe vào đến thôn thì trời chuyển sang hoàng hôn,không khí lạnh buốt lại có tuyết rơi làm cho Nhất Hàn thêm luống cuống ,anh hỏi ngay đường đến trại sinh hoạt ngoại khoá của trường Hoa Xuyên.Thế nhưng khi anh đến đó thì chẳng có ai cả.
_Sao lại như vậy...Tiểu Vũ,Tiểu Vũ cháu ở đâu...?
Thời may có một người đi rừng về ngang qua thấy Nhất Hàn lanh quanh trong sân trại kêu la nên đã nói
_Khi nãy có một vụ sập nhà thờ trên đồi cỏ ,cảnh sát và phụ huynh của học sinh đã đưa con mình về thành phố hết rồi,nhà trường cũng hủy hoạt động mùa đông năm nay luôn,bây giờ chẳng còn ai ở đây đâu,cậu về đi trời sắp tối rồi .
Nhất Hàn im lặng suy nghĩ.
_"Tiểu Vũ hôm nay sẽ biến hình ,vậy cô bé đang ở đâu ? Nhớ lại đi nhớ lại đi Rio đã từng nói gì....đúng rồi một nơi vừa hẹp,vừa tối ,vừa lạnh ...còn gì nữa ,còn gì nữa...phải rồi là nhà thờ...khi Rio đến dùng cơm ở nhà mình đã chất vấn ông cậu về nhà thờ..."
Nhất Hàn liền hỏi
_Vậy anh cho hỏi cái nhà thờ đó nằm ở đâu ạ?
_Ở phía bên đó trên đồi cỏ...mà nó đã sập rồi...ơ anh đi đến đó chi vậy....
Rio chạy lên đồi cỏ thì thấy nhà thờ chỉ còn là một đống đổ nát ,anh lại gọi tên Tiểu Vũ.
_Tiểu Vũ...cháu ở đâu...Tiểu Vũ...trả lời chú đi....Tiểu Vũ...
Không gian vẫn vắng lặng không một tiếng động,khiến Nhất Hàn thêm lo sợ tiệt vọng..
_Làm gì đây ,mình phải làm gì đây ....mặt trời đã lặng rồi,mình không cứu được Tiểu Vũ sao....không....không...aaaaa...Tiểu Vũ trả lời chú đi,cháu ở đâu Tiểu Vũ à.....
Lúc này Tiểu Vũ đang trong trạng thái trôi nổi ,và Cố Thiên đang đọc nội tâm của cô bé trong chiều không gian ác niệm ,nghe được tiếng của Nhất Hàn ,Tiểu Vũ phản ứng.
_Là chú sao?
Nhất Hàn ở chiều không gian con người cũng cảm nhận được Tiểu Vũ.
_Dưới đống đổ nát....Tiểu Vũ ở bên dưới...aaaa....
Nhất Hàn dùng tay bới gạch đá lên mong tìm thấy được Tiểu Vũ vẫn còn sống,nhưng những tảng gạch đá dù mục nát vẫn rất nặng đối với Nhất Hàn bây giờ,mặc cho anh có khiêng có vác thế nào cũng không lấy được hết số gạch đá đã đè lên nắp hầm,Nhất Hàn đào bới đến hai bàn tay đẫm ướt máu vẫn không nhìn thấy được nắp hầm đã nhốt Tiểu Vũ.
_Hức,hức....Tiểu Vũ...cháu có nghe chú nói không...cháu đừng ký khế ước quỷ....hức hức,xin cháu đừng ký khế ước....đừng oán hận chú....hức hức...TiểuVũ...aaaa.. .Rio....hức...hức...
Tiểu Vũ bổng mở mắt ra
_Chú Nhất Hàn...
Tức thì cái cây trong tâm hồn của Tiểu Vũ sáng rực lên và trổ đầy lá ,nó lan ánh sáng sang những cây còn lại khiến cả rừng cây sống bừng lên,làm cho Cố Thiên kinh ngạc.
_Sức mạnh của sự tin tưởng...hừm hắn là ai mà khiến cho ngươi tin tưởng đến thế chứ?...không thu phục ngươi được thì lấy hồn châu của ngươi vậy.
Cố Thiên vận linh lực định giết linh hồn của Tiểu Vũ thế nhưng một luồn ánh sáng trắng đánh từ Thiên Giới xuống không gian ác niệm ,khiến Cố Thiên đánh trả lại.
_Hừ,Thượng Nhân Thiên Đế ngươi đã can dự vào chuyện của ta....
_Ngươi không phải muốn truy tìm Nguyệt Thiên hay sao?sao lại phí thời gian ở đây...ngươi không còn lại bao năm nữa đâu.
_Hừ...
Cố Thiên thu lại chiều không gian ác niệm và biến mất .
Nhất Hàn quỳ khóc trên đống đổ nát,mặc cho tuyết đã rơi đầy trên người anh.
_Hức,hức....Tiểu Vũ....
_Chú ơi!
Nhất Hàn sững sờ quay lại khi nghe tiếng của Tiểu Vũ.
_Tiểu Vũ....linh,linh thần?
Tiểu Vũ đã trở thành một linh thần,toàn thân cô bé phát ra ánh sáng màu vàng,cô bé mỉm cười khi thấy Nhất Hàn.
_Chú đúng là giữ lời,chú đã đến.
_Chú xin lỗi...chú đã đến quá muộn rồi...chú không thể cứu cháu.
_Không sao đâu ạ,vì cháu biết chú vẫn luôn quan tâm đến cháu,như thế đối với cháu đã quá đủ rồi...
_Tiểu Vũ à...
_Bố,mẹ.
Hai linh thần khác đã xuất hiện họ là bố mẹ của Tiểu Vũ.
_Đi thôi con.
_Dạ.
Tiểu Vũ nắm lấy tay của bố và mẹ mình bước đi trong vui vẻ,cô bé ngoái đầu nhìn Nhất Hàn mỉm cười.
_Tạm biệt chú Nhất Hàn,hi hi hi....
Sau đó cả ba người biến đi,Nhất Hàn mỉm cười trong nước mắt.
_Vậy là anh không có tồn tại sao...Rio?
Thượng Đế lại kéo Nhất Hàn trở về.
_Thẫm Nhất Hàn dù cho ngươi không can dự dòng chảy của lịch sử,nhưng những sự việc sau khi Tiểu Vũ nhập luân hồi cũng đã thay đổi,vì thế cái giá mà ngươi phải trả cho chuyện đó chính là bị đày xuống nhân gian thay thế cho Tiểu Vũ gánh hết mọi oán nghiệp mà Tiểu Vũ đã gây ra,khi nào hoá giải hết ân oán nghiệp báo thì quay lại đây....đi đi.
_Áaaaaa....
Nhất Hàn lại bị búng xuống nhân gian.
Thiên Thần An lên tiếng hỏi
_Thưa Thượng Đế,vậy chuyện của Khúc Vân Đế thì sao ạ?tam giới bây giờ vẫn bị hút vào lốc xoáy.
_Hắn thích quậy phá thì cứ quậy phá cho đã đi dù sao vẫn còn ba chiều không gian bất khả xâm phạm,khi hắn tỉnh lại rồi thì ta lại viết ra một thế giới mới,ta đã viết đi viết lại cả triệu lần rồi.
_Hả?tiểu thần vẫn chưa hiểu lắm...
_Hừm...ngươi cũng nên tu tập nhiều hơn đi...
_Dạ...vậy Người có thể cho tiểu thần biết thêm một chuyện nhỏ nữa được không ạ....Rio thật sự không tồn tại sao ạ?
_Ngươi muốn biết à?hãy chờ cho Nhất Hàn quay lại Thiên Giới rồi sẽ rõ.
_Dạ....
_Lui ra đi...ta cần tập trung viết lại số phận của nhân loại...
_Dạ,tiểu thần cáo lui...