Khí trời đang dần trở lạnh, năm nay tôi sẽ trải qua mùa đông tại ngôi nhà mới.
Nghe mọi người nói ở bãi đất trống có cây đào rất lớn, không biết mùa đông sẽ ra sao, có lẽ nên đi xem thử.
...
Hôm nay, ngày đầu tiên tuyết rơi. Cũng hôm nay, tôi đến xem gốc đào kia.
Đến nơi, thứ tôi thấy đầu tiên chẳng phải gốc đào thật lớn kia mà là một cậu con trai mặc một bộ đồ trắng xóa nằm trên cành cây.
Có lẽ cảm thấy tôi đang nhìn, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi rồi nhảy xuống khỏi cành cây.
Lúc này đây, tôi thấy rõ được người trước mặt, cậu ta rất đẹp. Cậu ta có mái tóc màu xám khói, làn da cũng rất trắng, toàn thân lại mặc nguyên bộ đồ trắng, nếu cậu ta mà đứng trong tuyết có khi tôi còn không thấy cậu ta.
"Cậu có thể thấy tôi?"
Trong lúc không để ý, cậu ấy đã đến gần tôi từ lúc nào, nhìn tôi bằng đôi mắt màu lam.
"Ừm." Sau câu trả lời, tôi nhận được một nụ cười của cậu ấy. Thật đẹp!
"Cậu tên gì vậy?"
"Tôi á? Tôi là Phong Minh, 20 tuổi. Còn cậu thì sao?"
"Tôi không nhớ rõ tên mình, chỉ biết mọi người gọi tôi là Tuyết. Tôi hình như 23 tuổi."
...
Suốt mùa đông đó, mỗi ngày tôi đều đến đo tìm cậu ấy, cùng cậu ấy đi dạo, đi chơi. Hình như ngoài tôi ra, cậu ấy không giao tiếp với ai nữa cả. Người khác dường như không chú ý lắm đến sự hiện diện của cậu ấy.
Tôi ban đầu cứ ngỡ cậu ấy không phải người, ngoài tôi ra sẽ không ai thấy cậu ấy nhưng tôi đã lầm. Bình thường người khác gần như không thấy cậu nhưng nếu chú ý chút, sẽ thấy.
Do toàn thân cậu đều là màu trắng, hòa lẫn với tuyết sao?
Chắc là vậy rồi.
...
Cái lạnh giá đang vơi dần, tuyết cũng đang tan dần.
"Tôi phải đi rồi, tạm biệt." Đó là câu cuối cùng cậu nói với tôi.
Ngày hôm sau, tuyết đã tan hết. Sau đó tôi cũng không gặp cậu nữa.
---
Tôi vẫn luôn hy vọng sẽ gặp lại cậu ấy nhưng lần nào tôi đến cũng không thấy cậu đâu cả. Có lẽ không thể gặp lại rồi.
Trời lại bắt đầu lạnh rồi, không biết cậu ấy giờ thế nào.
Tuyết lại bắt đầu rơi, không hiểu sao tôi lại có cảm giác hôm nay cậu ấy sẽ đến.
Quả thật, tôi gặp lại cậu rồi.
"Cậu nhìn thấy tôi à?" Cậu ấy lại hỏi tôi câu đó. Cậu không nhớ gì về tôi sao?
Sau đó, tôi phải làm quen lại với cậu, tôi cũng có chút ngạc nhiên khi cậu nói cậu 23 tuổi. Cậu vẫn 23 tuổi sao?
Chẳng lẽ cậu thật sự không phải người, tay cậu rất lạnh. Lẽ nào cậu là hiện thân của tuyết?
Chắc là vậy rồi. Nếu thật vậy, có lẽ tôi sẽ lại gặp được cậu vào mùa đông năm sau.
Lại một năm trôi qua, tuyết sắp tan rồi, có lẽ cậu sắp phải đi rồi, như năm trước vậy.
Thật không sai, cậu lại tạm biệt tôi.
"Tuyết, hẹn gặp anh vào mùa đông năm sau!" Tôi hy vọng điều tôi nghĩ là đúng.
---
Mùa đông lại đến rồi, tôi rất chờ mong được thấy tuyết rơi. Có thể tôi sẽ gặp lại anh.
Tôi đã không sai, tôi thật sự đã gặp lại anh vào mùa đông năm nay. Tôi chỉ tiếc rằng anh không còn nhớ kỉ niệm của chúng tôi.
Tôi làm quen với anh một lần nữa vậy.
---
Năm nay tôi đã 25 rồi, tôi đã gặp em được 5 năm rồi, năm nay sẽ là năm thứ 6.
Sau 5 năm qua, tôi có lẽ nhận ra một điều: Tôi yêu em mất rồi.
Tuyết, tôi muốn em nhớ ra tôi.
Sau đó, tôi đã mua một cặp nhẫn, tôi muốn tặng em. Không biết năm sau em có nhớ được người đã tặng em chiếc nhẫn không nhỉ.
Năm nay em vẫn không nhớ tôi là ai. Không sao, có lẽ năm sau em ấy sẽ nhớ ra tôi thôi mà.
Ngày thứ 3 sau khi em đến, tôi nói tôi thích em, tôi đã tặng em chiếc nhẫn mình đã mua, em khóc.
Em đừng khóc. Anh rất đau lòng đó. Có lẽ tôi không nên thổ lộ sớm như vậy.
Thế nhưng tôi đã lầm, em đã ôm chặt lấy tôi, em nói em rất vui.
Tuy em rất lạnh, khi em ôm tôi đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương nhưng mà lòng tôi lại ấm lạ thường.
Em cũng thích tôi sao?
---
Mười năm sau đó, tôi thật sự rất hạnh phúc. Không thể ngờ được, em lại nhớ ra tôi trong suốt thời gian đó.
Nhưng mà, tôi thì dần quên đi những ngày ở bên em.
Tôi không muốn quên em. Thật sự không muốn.
Mùa đông ở tuổi 36, tôi đã đến một gốc đào lớn, tôi cảm giác mình đã đánh mất gì đó.
Tôi luôn đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út, nhưng mà tôi nhớ tôi đã yêu ai đâu, thậm chí vì sao chiếc nhẫn lại ở đó.
Tôi có cảm giác nơi đây có liên quan đến chiếc nhẫn này nhưng mà... đó là gì chứ. Tôi dường như đã quên mất một điều rất quan trọng.
Trái tim tôi cứ nhói đau, tôi không muốn quên điều đó.
---
79 tuổi, cái tuổi gần đất xa trời, tôi vẫn muốn tìm kiếm điều tôi đã đánh mất suốt bấy nhiêu năm qua. Năm nào cũng thế, cứ mùa đông đến là tôi lại bất giác đến nhìn gốc đào lớn kia như một thói quen. Nhưng năm nay... không biết tôi có đến được không nữa.
"Chú Minh! Chú Minh, chú sao vậy? Chú, cố gắng lên, con đưa chú đến bệnh viện."
Ngày tôi xuất viện về nhà, sắp sang đông rồi. Tôi muốn đến nơi đó.
Năm nay không được rồi, đến xuống giường còn không thể thì làm sao tôi đến được chứ.
...
Đêm thứ năm từ khi tuyết rơi, một ông cụ nằm trên giường bệnh nhìn ra cửa sổ rồi từ từ khép đôi mắt lại. Hơi thở ông yêu dần.
...
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng trên nền tuyết, trước mắt tôi là một gốc hoa đào.
Tôi đã thấy một người, một thân ảnh quen thuộc đang nhắm mắt dựa vào gốc đào đó
Trái tim tôi lại rộn lên.
Khoảnh khắc đó, tôi biết tôi đã đánh mất điều gì suốt mấy chục năm qua. Tôi đã đánh mất hình bóng em.
Tôi chạy thật nhanh về đó, em cũng mở mắt ra nhìn tôi, khoé mắt em dường như đỏ lên.
Đưa tay lên muốn chạm vào em, muốn bảo em đừng khóc, muốn nói "Anh đã về!", tôi thấy hình như tay tôi hơi khác.
Tôi đã chết. Tôi trở về sống với tuổi 25. Khi 25 tuổi, đó là khoảng thời gian đẹp nhất. Đó là lúc tôi nói với em tình cảm của mình.
"Anh đến rồi đây, Tuyết! Lần này, anh sẽ mãi ở bên em."
…
Hôm sau, cháu của Phong Minh đến thì phát hiện Phong Minh đã ngừng thở. Ông ấy đã đi rất thanh thản, trên khoé môi ông vẫn còn lưu lại nụ cười rất hạnh phúc.
---
Tôi 25 tuổi, em 23 tuổi, ta sẽ luôn bên nhau.
---