Chương 21: Chương 21

Sáng thứ sáu ngày lễ khánh thành nơi sinh trời khô lạnh và rực rỡ với ánh nắng trong lành của đầu tháng Mười. Nhà trường đã cho nghỉ cả ngày để mừng lễ khai mạc Heavenfest, và bãi cỏ nhỏ phía trước chật ních với những người già và trẻ. Mọi người trong thị trấn đã được yêu cầu mặc y phục thời xưa cho cuối tuần. Nhiều đàn ông đã để thêm râu và ria mép, trong khi phụ nữ với những chiếc váy dài bay phất phới trong gió. Các thanh niên tụ tập quanh những chiếc xe đậu trên đường, chịu nhân nhượng trong những bộ trang phục vùng biên giới, như của Bobby Tom, với quần jean và mũ cao bồi.

“... và vì thế trong buổi sáng tháng Mười tuyệt đẹp này, chúng ta tụ họp ở đây dưới bóng râm những cây hồ đào già để công bố...”

Khi Luther đều đều nói, Bobby Tom nghiên cứu đám đông từ một vị trí thuận lợi trên bục nhỏ được dựng phía trước gara. Mẹ anh ngồi cạnh một bên và Gracie ở bên còn lại. Grade đã phản đối việc ngồi với những nhà chức sắc, nhưng anh cố nài ép. Cô trông đáng yêu như một nụ hoa trong bộ đầm dài kẻ sọc màu vàng, chiếc mũ dây buộc thời xưa, và cặp kính mát thật mốt.

Ủy ban Heavenfest ban đầu dự kiến buổi khánh thành sẽ là tối thứ Sáu, nhưng Bobby Tom không đồng ý. Các cầu thủ chơi trong giải đấu golf ngày mai sẽ bắt đầu đến khoảng giữa trưa hôm nay, và anh muốn toàn bộ tình trạng xấu hổ này kết thúc trước khi bất cứ ai trong số họ đến Telarosa, dù anh phải thừa nhận mình không cảm thấy hoàn toàn tiêu cực về dự án nơi sinh từ khi Gracie đề ra ý tưởng biến ngôi nhà thành trung tâm hội người cao tuổi. Cô gần như là, anh quyết định, người phụ nữ làm những việc không tưởng nhất anh từng biết.

Khi Luther đều đều nói, ánh nhìn của Bobby Tom trôi về phía mẹ mình. Anh ước gì mình biết được đã có chuyện gì với bà. Trong mười ngày qua, anh đã cố nói chuyện với bà mấy lần về những việc đã xảy ra, nhưng bà cứ đánh lạc hướng mọi cuộc nói chuyện bằng cách chỉ cho anh những loại cây mới trong vườn hoặc những tờ quảng cáo du lịch trên tàu từ đại lý công ty du lịch của bà.

Luther vẫy tay và hét vào micro khi ông đi đến phần cuối cùng quan trọng. “Và giờ tôi xin giới thiệu với mọi người người đứng đầu Heaven, Texas! Một người đàn ông với hai chiếc nhẫn Siêu Cúp... một người đàn ông đã dâng hiến hết mình cho thị trấn này, bang lớn của Texas, và Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ này! Cầu thủ wide receiver vĩ đại nhất trong lịch sử bóng bầu dục chuyên nghiệp... con trai đáng mến của chúng ta... Bobby Tom Demon!”

Bobby Tom thong thả bước đi trong tiếng hoan hô của đám đông và tới gần bục, chống lại ham muốn bẻ gãy những ngón tay của Luther khi anh bắt tay ông ta. Micro ré lên, nhưng nó không làm anh bận tâm. Anh đã đọc diễn văn trước những người này từ hồi trung học, và anh biết chính xác cần nói những gì.

“Chắc chắn thật tuyệt khi được trở về nhà lần nữa!”

Tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo ầm ĩ.

“Tại sao, một nửa những người tôi thấy đang đứng đây hôm nay đã giúp mẹ và bố tôi nuôi dạy tôi, và các bạn đừng nghĩ tôi đã quên điều đó.”

Nhiều tiếng hoan hô hơn.

Anh tiếp tục bài diễn văn của mình, khiến nó đủ ngắn để anh không tự làm mình buồn đến chết, nhưng đủ dài để thỏa mãn mọi người rằng anh rất quan tâm đến nó. Khi kết thúc, anh trao mẹ mình cây kéo để cắt dãi băng rôn giăng trước cửa. Với nhiều tiếng vỗ tay hơn, Nơi Sinh Bobby Tom Denton và Trung Tâm Hội Người Cao Tuổi tương lai chính thức được khánh thành.

Khi mẹ anh quay đi để chào hỏi bạn bè của bà, anh quàng tay lên vai Gracie. Với những hoạt động Heavenfest của cô cùng lịch quay phim dã man của anh, họ hầu như không có nhiều thời gian bên nhau như anh muốn. Thỉnh thoảng, gần đây, anh nhận thấy mình không thích thú với một câu chuyện cười chỉ vì không có cô ở bên để chia sẻ. Một điều về Gracie—Cô hiểu được sự hài hước của cuộc sống hàng ngày theo những khía cạnh mà người khác không biết.

Anh hếch đầu lên để có thể thì thầm vào tai cô. “Em nghĩ sao nếu hai ta lẻn đi vài giờ và làm rối tung xung quanh?

Cô nhìn lên anh với vẻ hối tiếc chân thành, một điều khác mà anh thích về cô. Cô không bao giờ cố che giấu sự thích thú của mình trong mối quan hệ thể xác giữa họ hoặc giữ bất cứ thứ gì lại. “Em chỉ ước chúng ta có thể, nhưng anh biết mình phải trở lại đoàn. Họ sẽ mang anh đi vào ngày mai rồi. Bên cạnh đó, em cần ghé qua khách sạn và làm mấy gói quà chào đón cho bạn bè anh. Nhớ là anh phải ở câu lạc bộ thể thao ngoài trời sáu giờ tối nay để có thể chào hỏi riêng mọi người đấy.”

Anh thở dài. Cô chưa biết, nhưng khi bộ phim này kết thúc, hai người họ sẽ trải qua vài ngày trần truồng trên một hòn đảo hẻo lánh nơi không có bất kỳ cái điện thoại nào và bất cứ ai nói tiếng Anh. “Được rồi, em yêu. Nhưng anh không thích cái ý tưởng em tự lái xe đến câu lạc bộ tối nay. Anh sẽ đề nghị Buddy đón em.”

“Làm ơn đừng mà. Em không chắc mình sẽ vướng vào cái gì chiều nay, và sẽ tốt hơn nếu chúng ta đi hai xe.”

Anh miễn cưỡng đồng ý và bắt đầu lên đường trở lại làm việc.

Khi Gracie nhìn anh rời đi, ánh mặt trời như lung linh quanh anh và cô gần như có thể thấy những chong chóng tia sáng bạc đang xoay tròn từ những đinh thúc ngựa vô hình mà anh dường như luôn mang. Đoàn làm phim sẽ rời Telerosa đến Los Angeles sớm thôi, và Willow đã không nói gì về việc mang cô đi cùng. Gracie không thể tin nó sẽ kết thúc sớm đến vậy.

Mấy ngày qua, cô thấy mình đang chơi đùa với ý nghĩ mị người rằng Bobby Tom có thể sẽ yêu cô, và má cô đỏ bừng khi cô trở lại xe. Thậm chí dù cô cố bảo mình đó là loại suy nghĩ nguy hiểm, cô cũng không thể hoàn toàn tống khứ nó. Sao anh có thể nhìn chằm chằm vào cô dịu dàng đến vậy nếu anh không quan tâm? Anh rất cởi mở trong cảm xúc, rất nồng nhiệt trong việc làm tình. Chắc chắn anh không thể như thế với tất cả phụ nữ trong quá khứ của mình chứ? Chắc chắn anh cảm thấy điều gì đó đặc biệt với cô chứ?

Đôi khi cô ngước lên khỏi công việc đang làm và thấy anh đang nhìn cô như thể cô rất quan trọng với anh. Đó là lúc cô bắt đầu nghĩ về tương lai và mường tượng tới những đứa trẻ tròn trĩnh và một ngôi nhà đầy ắp tiếng cười của anh. Có phải điều đó là không thể? Có thể nào anh bắt đầu cảm thấy về cô giống như cách cô cảm thấy về anh? Chỉ nghĩ tới nó da cô đã nóng lên và như bị kim châm. Phải chăng tương lai có thể giữ cho cô nhiều hơn những kỷ niệm?

Những ngày còn lại, cô cố lao vào công việc nhằm tránh mơ mộng. Ngay sau khi làm xong mấy gói quà chào đón để nhân viên phát ở khách sạn Cattleman thì một rắc rối về bố trí chỗ ngồi bất ngờ xảy ra ở câu lạc bộ thể thao ngoài trời. Khi cô phóng tới đó, cô băng qua bên dưới một trong những băng rôn chào mừng treo khắp con đường Main Street. Như mọi thứ khác trong thị trấn từ những miếng đề can xe đến áo thun, đều ghi HEAVEN, TEXAS! NƠI TRONG TRÁI TIM.

Cô trải qua hầu hết buổi chiều ở câu lạc bộ, thu xếp những rắc rối về việc bố trí bàn ghế. Khi cô xong, đã gần năm giờ, và cô nhận ra mình chưa lãnh tiền lương. Vì chỉ còn đúng bốn đôla trong ví, cô nhanh chóng lao trở lại phòng của Windmill trên tầng thượng khách sạn, hy vọng đến đó trước khi người phụ nữ phụ trách bảng lương rời đi.

Thất vọng thay, Willow đã đóng cửa và đang bước khỏi thang máy. Gracie nhanh chóng đuổi theo. “Tôi xin lỗi vì đã trễ, nhưng thật là một ngày điên cuồng. Phiền cô có thể cho tôi nhận tiền lương của mình không?”

Willow nhún vai và mở cửa. “Tôi cho là không.”

Gracie theo cô ta vào trong. Thậm chí dù cô cố trở nên có ích với Willow hết mức có thể, thì mối quan hệ của họ vẫn cứ căng thẳng, và Gracie ngờ nó là vì Willow đã có kế hoạch dấn vào chuyện tình cảm với Bobby Tom. Cô không muốn nghĩ nhà sản xuất này sẽ giận dữ đến thế nào nếu cô ta khám phá ra việc đính hôn là giả mạo.

“Tôi biết cô không hài lòng vì tôi vắng mặt ở đoàn quá nhiều, nhưng cô đã bảo tôi có nhiệm vụ làm theo chỉ thị của Bobby Tom, và anh ta muốn tôi lo cho những chi tiết tổ chức giải goft.”

“Ổn mà, Gracie. Dù thế nào đi nữa.”

Willow là một người giao việc cứng rắn, và Gracie không thể tưởng tượng cô ta lại trở nên khoan dung đến vậy với bất kỳ ai khác. Lúc này, trong khi họ ở một mình, dường như là thời điểm tốt hơn bao giờ hết để mở ra chủ đề về tương lai. “Tôi tự hỏi kế hoạch của cô với tôi là gì.”

“Kế hoạch á?”

“Đến L.A. Dù cô có muốn tôi đến đó hay không.”

“Tôi nghĩ cô nên hỏi Bobby Tom.” Cô ta bắt đầu lật nhanh trang giấy một trong những hồ sơ trên đầu kệ sách. “Tôi nghe nói một cặp của Lakers sẽ đến tham dự giải đấu goft. Tôi đã theo đội đó trong nhiều năm, và tôi mong mình có cơ hội gặp họ trong bữa ăn tối nay.”

“Tôi chắc Bobby Tom sẽ vui mừng giới thiệu cô.” Cô ngập ngừng, cẩn thận lựa lời. “Willow, tôi không muốn mối quan hệ cá nhân của tôi với Bobby Tom ảnh hưởng tới tương lai nghề nghiệp của mình. Dù cho tôi có thực hiện mệnh lệnh của ai, cô mới là chủ của tôi, và tôi nghĩ mình sẽ thấy tốt hơn nếu tôi biết được cô đang nghĩ gì trong đầu.”

“Tôi rất tiếc, Gracie, nhưng tôi không thể nói với cô bất cứ gì hơn ngay bây giờ.” Cô ta có vẻ gặp khó khăn trong việc tìm tờ chi phiếu, và cô ta bắt đầu lật nhanh tập hồ sơ lần nữa, chỉ để dừng lại. “Ồ, phải rồi. Tờ chi phiếu của cô nằm riêng.”

Một cơn rùng mình ớn lạnh xuyên qua Gracie khi cô nhìn Willow di chuyển qua bàn làm việc, mở ngăn kéo giữa, và lôi ra một phong bì dài.

Giọng của cô nghe trống rỗng đến yếu ớt. “Sao lại thế? Sao chi phiếu của tôi lại ở chỗ khác những người khác?”

Willow ngập ngừng trong một phần quá lâu. “Ai mà biết sao kế toán lại làm thế chứ?”

“Cô biết,” cô buộc ra. “Cô là nhà sản xuất.”

“Nghe này, Gracie, có lẽ tốt hơn cô nên nói chuyện với Bobby Tom về việc này. Tôi thực sự rất vội.” Cô ta ấn tờ chi phiếu vào những ngón tay cứng ngắt của Gracie.

Gracie cảm thấy cái gì đó lạnh lẽo dọc sống lưng mình, và cô chỉ có thể tìm vừa đủ không khí để nói khi cảm nhận được một điều gì đó chắc chắn khủng khiếp. “Bobby Tom đã trả lương cho tôi ngay từ đầu, phải không? Anh ta là chủ của tôi, không phải Windmill.”

Willow nhặt ví cô ta lên và đi tới cửa. “Tôi thực sự không muốn dính vào chuyện này.”

“Cô đã dính vào rồi.”

“Nghe này, Gracie, một điều cô nên học nhanh nếu muốn tiếp tục tồn tại trong ngành này đó là không chọc giận ngôi sao. Cô hiểu tôi đang cố nói gì chứ?”

Gracie hiểu quá rõ. Bobby Tom trả cho lương của cô ngay từ đầu, và anh đã bảo Willow giữ bí mật.

Đầu gối cô mềm nhũn khi cô theo Willow rời khỏi căn phòng. Cô cảm thấy như thể cái gì đó mong manh vỡ tan trong cô. Đây là một sự phản bội mà cô không bao giờ trông đợi. Khi thang máy đi xuống, tất cả những mộng tưởng của cô đã tan biến. Điều này đã rất quan trọng với cô. Rất cần thiết. Chỉ sáng nay thôi, cô còn nhử mình với ý nghĩ rằng anh có lẽ yêu cô, nhưng giờ cô biết anh không hề thấy cô có bất cứ gì khác so với tất cả những kẻ ăn bám khác săn đuổi anh.

Cô rời khách sạn và lặng lẽ đi tới xe. Ngay từ đầu, cô đã không là gì với anh hơn một trong những trường hợp từ thiện của anh. Cô không thể cầm được nước mắt. Cô chịu ơn anh vì mọi thứ: nóc nhà trên đầu cô, thức ăn của cô, mọi thứ cô mua từ dầu gội tới băng vệ sinh. Cô co rúm người khi nghĩ tới việc mình đã tự hào thế nào lúc bỏ lại tiền trong ngăn kéo bàn anh để trả tiền thuê nhà và chiếc đầm dạ tiệc của mình. Anh hẳn đã cười biết bao khi nhìn số tiền anh cho cô lúc đầu giờ trở về với anh. Cười nhạo cô sau lưng dường như là một đặc tính của anh. Cô siết chặt vô lăng, nhưng không thể ngừng rơi nước mắt. Sao cô không đoán ra nó sớm hơn? Anh không hề yêu cô. Anh cảm thấy tiếc cho cô, thế nên anh đã tạo ra một công việc cho cô vì lòng thương hại giống như cách anh lập quỹ cho những đứa trẻ không phải của mình và ghi chi phiếu cho những người bạn đang gặp xui. Không bao giờ có đủ việc để giữ cô bận rộn, và cô thậm chí không thể có chút cảm giác thỏa mãn nào như thể cô đã kiếm được tiền. Anh đã biết từ trước mình không cần một nhân viên toàn thời gian, nhưng anh không muốn cô bị sa thải vì lương tâm của anh. Bobby Tom thích đóng vai Chúa.

Cô nhìn vô định về phía trước. Bằng cách không nói với cô sự thật từ lúc bắt đầu, anh đã lừa dối cô theo một cách cô không bao giờ có thể tha thứ. Cô đã giải thích với anh việc trả theo cách của riêng mình là khẩn thiết đến thế nào với cô. Anh biết rõ! Nhưng điều đó cũng không quan trọng với anh vì cô không quan trọng với anh. Nếu anh quan tâm cô, anh sẽ không tước đi lòng tự trọng đó của cô. Tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì từ anh, Bobby Tom. Tôi chỉ muốn cho. Thật là một trò cười. Một trò cười đau đớn, kinh khủng.

Vài người đàn ông không hợp với bộ áo tuxedo, nhưng Bobby Tom trông như thể anh được sinh với nó. Anh đã thêm vào vài chi tiết nhỏ của riêng mình, đương nhiên: một cái áo sơ mi xếp nếp màu hoa oải hương với những chiếc cúc kim cương, mũ Stetson đen, và một đôi bốt cao bồi da rắn anh chỉ mang với quần áo trang trọng. Trụ sở câu lạc bộ đã được đánh bóng từ phòng thay đồ đến phòng ăn vì sự kiện lớn nhất trong lịch sử của nó. Vé bán cho trận đấu ngày mai đã vượt quá mong đợi của mọi người, và thậm chí nhà khí tượng cũng hợp tác bằng việc hứa hẹn một ngày đầy nắng, với nhiệt độ thấp cỡ hàng bảy mươi.

Các vận động viên vừa mới bắt đầu đến cho buổi tiệc cocktail trước bữa tối khi một trong những bồi bàn nói nhỏ với Bobby Tom có ai đó muốn gặp anh dưới lầu. Khi băng qua tiền sảnh, anh liếc về phía lối vào một cách tức tối. Gracie ở đâu cơ chứ? Anh mong cô ở đây lúc này. Rất nhiều gã bị đá văng ra khỏi cô, và anh muốn bắt đầu giới thiệu cô với xung quanh. Graice là người phụ nữ dốt thể thao nhất anh từng gặp, và anh biết đường lối kiến thức của cô chắc chắn sẽ đưa cô vào rắc rối đêm nay, cung cấp cho anh một trò giải trí buổi tối hoàn toàn đáng giá.

Anh tiến đến cầu thang trải thảm đi xuống tầng thấp hơn, nơi những căn phòng thay đồ bỏ trống cho buổi tối. Cánh cửa kính dẫn vào cửa hàng dụng cụ thể thao đã khóa, nhưng giờ nó đang khép hờ, và anh bước vào trong. Chỉ một nguồn sáng duy nhất trên quầy bán hàng, và anh không thể nhìn thấy người đàn ông đứng ở góc xa của căn phòng cho đến khi Way Sawyer đi tới.

“Denton.”

Bobby Tom biết anh phải đương đầu với Sawyer sớm thôi, nhưng anh sẽ không chọn tối nay để làm. Dù vậy, anh đã thấy tên của Sawyer trên danh sách khách mời, vì thế cũng không hẳn là một sự ngạc nhiên, và anh không có ý định rút lui. Vì vài lý do nào đó người đàn ông này liên quan tới sự buồn bã của mẹ anh, và anh muốn biết tại sao.

Sawyer đang kiểm tra một trong những cái bạt đánh golf ngoại cỡ đang được trưng bày,và khi đi tới ông đang cầm lơi nó trên tay. Y phục trang trọng cũng không che được ông trông hốc hác đến thế nào, như thể ông đã không có giấc ngủ ngon trong một thời gian. Bobby Tom đấu tranh cố kiềm chế mối ác cảm của mình. Bất chấp thông báo của Sawyer về Rosatech, anh sẽ chẳng bao giờ thích nổi người đàn ông này. Ông ta là một tên khốn lạnh lùng, nhẫn tâm kẻ sẽ lừa cả bà của mình nếu thấy cần.

Anh gạt sang một bên cảm giác thoáng qua Sawyer ngay lúc này trông mệt mỏi hơn độc ác.

“Tôi có thể làm gì cho ông?” anh lạnh lùng nói.

“Ta muốn nói chuyện với cậu về mẹ cậu.”

Đó chính xác là chủ đề họ cần thảo luận, nhưng Bobby Tom cảm thấy mình đang phẫn nộ. “Không có gì để nói cả. Ông hãy tránh xa bà ấy ra, và mọi thứ sẽ ổn.”

“Ta đang tránh xa bà ấy đây. Điều đó có làm mọi thứ tốt hơn không? Bà ấy có vui vẻ không?”

“Ông rất đúng bà ấy hạnh phúc. Hạnh phúc như tôi từng thấy ở bà.”

“Cậu đang nói dối.”

Bất chấp lời nói của ông, Bobby Tom nghe thấy vẻ không chắc chắn trong giọng nói của Sawyer và tận dụng nó. “Lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện, bà rất hứng thú với việc thực hiện một chuyến du ngoạn trên tàu và nhập thêm một số cây mới cho khu vườn của mình. Bà bận rộn với bạn bè và những kế hoạch đến nỗi thật khó để chúng tôi tìm được thời gian ở cùng nhau.”

Vai Sawyer sụm xuống gần như không thể nhận thấy, và những ngón tay lơi dần đi trên cây gậy ông đang cầm, nhưng Bobby Tom không bớt gay gắt. Bằng cách nào đó người đàn ông này đã tổn thương mẹ anh, và anh phải đảm bào nó không xảy ra lần nữa. “Theo như tôi có thể nói, bà không có lấy một mối lo lắng trên thế giới.”

“Ta hiểu.” Sawyer hắng giọng. “Bà ấy nhớ cha cậu rất nhiều.”

“Ông nghĩ tôi không biết điều đó?”

Sawyer chống đầu gậy lên thảm. “Cậu trông giống y ông ấy, cậu biết không. Lần cuối cùng ta gặp ông ta ông ta chỉ mới mười tám hay mười chín, nhưng điểm giống nhau là vẫn mạnh mẽ.”

“Đó là những gì người ta thường hay nói.”

“Ta ghét sự gan góc của ông ấy .”

“Tôi cũng không tưởng tượng ông ấy quá thích ông.”

“Thật khó để nói. Nếu ông ấy không ưa ta, ông ấy chẳng bao giờ thể hiện, thậm chí dù ta chắc chắn cho ông ấy lý do. Ông ấy quá tử tế với mọi người.”

“Vậy tại sao ông ghét ông ấy?” Câu hỏi bật ra bất chấp ý định muốn giữ khách quan của anh.

Sawyer vuốt dọc theo đường rãnh cây gậy. “Mẹ ta đã quét dọn cho nhà bà cậu trong một thời gian, cậu biết điều đó chứ? Việc này là trước khi bà ấy từ bỏ cuộc sống và tìm cách khác kiếm sống.” Ông dừng lại, và Bobby Tom nghĩ tới câu chuyện anh kể với nhiều phụ nữ trong những năm qua về việc mẹ mình là một gái điếm. Tất cả chỉ là một trò đùa với anh, nhưng nó không là trò đùa với Sawyer, và dù chẳng ưa người đàn ông này, anh vẫn cảm thấy hổ thẹn .

Sawyer tiếp tục. “Cha cậu và ta cùng tuổi, nhưng ông ta to con hơn, và khi chúng tôi lên lớp sáu, bảy, bà của cậu thường ẹ ta tất cả quần áo cũ của ông ấy. Ta đã phải đến trường trong những bộ đồ khín của cha cậu, và ta rất ghen tỵ với ông ấy, đôi khi ta nghĩ mình sắp nghẹt thở vì nó. Mỗi ngày ông ấy nhìn thấy ta đến trường trong những bộ đồ bỏ đi của mình, và ông ấy chẳng bao giờ nói một lời về nó. Không một lời. Không với ta, không với bất cứ ai. Nhưng, những đứa trẻ khác chú ý, và chúng chế nhạo ta về điều đó. ‘Này, Sawyer, đấy không phải là áo sơmi cũ của Hoyt mà mày mặc đó chứ.’ Nếu cha cậu ở quanh đấy, ông ấy sẽ chỉ lắc đầu và nói , quỷ ạ, không, đó không phải áo của ông ấy; ông ấy chưa bao giờ thấy cái thứ đáng tởm này trước đó. Jesus, ta ghét ông ta vì điều đó. Giá như ông ấy cứ nói thẳng vào mặt ta, ta có thể đánh nhau với ông ấy. Nhưng ông ta không bao giờ làm thế, và giờ nhìn lại, ta không nghĩ nó nằm trong bản tính của ông ấy. Trong nhiều mặt, ta tin ông ấy có lẽ là người đàn ông tốt nhất ta từng biết.”

Bobby Tom nhận thấy một cảm giác hãnh diện lấn át ngoài mong đợi. Và rồi, gần như ngay lập tức, một cảm giác mất mát tàn phá. Anh cứng rắn lại để không thể hiện cảm xúc nào. “Nhưng ông vẫn ghét ông ấy.”

“Đố kỵ sẽ khiến cậu làm thế. Hồi trung học đã một lần ta bẻ khóa tủ và lấy cắp áo khoác trường của ông ấy. Ta không nghĩ ông ấy có bao giờ đoán ra là ta. Ta không thể mặc thứ quái quỷ đó, đương nhiên; thậm chí cũng chẳng muốn. Nhưng ta đã mang nó ra đường ray xe lửa và đốt, để ông ấy không bao giờ có thể mặc nó nữa. Có lẽ ta nghĩ tống khứ nó sẽ xóa bỏ tất cả những thành tích của ông ta, hoặc có lẽ ta chỉ không thể đứng nhìn ông ấy khoác nó lên vai mẹ cậu khi họ cùng đi bộ về nhà. Thứ đáng nguyền rủa đó thường dài đến đầu gối bà ấy.”

Hình ảnh cha mẹ anh như những đứa trẻ thời trung học làm Bobby Tom cảm thấy lúng túng kỳ lạ. “Đó mới là lý do, phải không? Mẹ tôi.”

“Ta đoán nó luôn là vậy.” Mắt ông mơ màng, như thể những suy nghĩ của ông đang ở một nơi xa xôi. “Bà ấy rất đẹp. Bà ấy không nghĩ thế bởi bà ấy đã niềng răng cho đến cuối năm hai đại học và đó là tất cả những gì bà ấy nhớ, nhưng với ta bà ấy đẹp như một bức tranh, răng niềng và mọi thứ. Và bà thích cha cậu, tốt ọi người.” Ông cười với sự thích thú thực sự. “Mọi người trừ ta. Có một ngày bà ấy đụng mặt ta trên hành lang khi không có ai xung quanh. Bà ấy đang mang một thứ gì đó tới văn phòng cho giáo viên, ta đoán thế, và ta đang bùng học. Ta nhanh chóng lật cổ áo lên và thõng người dựa vào một trong những cái tủ khóa như một tên lười biếng vô tích sự. Ta tặng cho bà một cái liếc mắt đê tiện nhất và nhìn bà từ trên xuống dưới, có lẽ khiến bà sợ gần chết. Ta nhớ đôi tay bà ấy bắt đầu run rẩy quanh chồng giấy bà đang ôm, nhưng bà ấy vẫn nhìn ta chằm chằm đầy dứt khoát. ‘Wayland Sawyer, nếu anh không muốn kết thúc như một kẻ vô công rồi nghề trên đường, anh tốt hơn nên tới lớp ngay bây giờ.’ Một phụ nữ can đảm, mẹ của cậu.”

Thật khó để giữ ác cảm trên mặt với một người không ngừng thành thật đến như vậy, nhưng Bobby Tom tự nhắc mình rằng Sawyer đã không còn là một thiếu niên du côn nữa và thời điểm này mối đe dọa ông đặt ra ẹ anh là thật.

“Đó là trò của một đứa trẻ muốn dọa bà,” anh bình thản nói. “Còn trò của một người đàn ông trưởng thành. Nói cho tôi biết ông đã làm gì bà.”

Bobby Tom không thật sự mong ông trả lời, và anh không ngạc nhiên khi Sawyer quay đi không lời đáp và tiến lại gần giá gỗ. Khi ông đặt cây gậy đánh golf vào chỗ, ông dựa vào quầy bán hàng, nhưng có vẻ như anh sắp sửa ném trúng đích bất chấp dáng điệu hờ hững của ông, cơ thể ông căng cứng. Bobby Tom cảm thấy mình càng thêm báo động, như thể anh sắp sửa ném trúng đích.

Sawyer nhìn chăm chăm lên trần nhà và nuốt xuống khó nhọc. “Ta đã để bà ấy tin rằng ta sẽ đóng cửa Rosatech trử phi bà ấy trở thành tình nhân của ta.”

Bobby Tom bùng nổ. Anh lao qua phòng , tay kéo ra sau, sẵn sàng giết kẻ khốn nạn này, chỉ dừng lại trước lúc đến chỗ ông khi cảm xúc lạnh lùng và ý muốn giết người thế chỗ cho cơn thịnh nộ. Anh tóm lấy cổ áo ông. “Bà ấy tốt hơn nên bảo ông cút xuống địa ngục.”

Sawyer hắng giọng. “Không. Không, bà ấy đã không.”

“Tôi sẽ giết ông.” Tay Bobby Tom run lên trên áo khoác, và anh đẩy Sawyer dựa vào quầy.

Sawyer chộp lấy cổ tay anh. “Chỉ hãy nghe ta nói. Cậu có thể làm điều đó sau.”

Bobby Tom cần biết phần còn lại, và anh buộc mình buông ra, dù không lùi lại. Giọng anh thấp và đầy chết chóc. “Bắt đầu nói đi.”

“Ta chưa bao giờ nói thế với bà ấy, nhưng đó là những gì bà ấy nghĩ ta có ý, và ta đã chờ quá lâu để có thể nói với bà ấy sự thật. Tin hay không tùy cậu, thế giới bên ngoài Telarosa nghĩ ta là một gã hoàn toàn đứng đắn, và ta nghĩ nếu chúng tôi có thời gian với nhau, bà ấy sẽ hiểu điều đó. Nhưng mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát.”

“Ông cưỡng bức bà.”

“Không!” Lần đầu tiên cơn giận của Sawyer bùng lên, và mắt của ông thu hẹp lại. “Cậu có thể tin nhiều điều về ta, Denton, nhưng đừng bao giờ tin vào điều đó. Những gì xảy ra giữa chúng tôi không phải là việc chết tiệt của cậu, nhưng ta sẽ với cậu điều này—không có bất cứ ép buộc kèm theo nào cả.”

Bobby Tom cảm thấy muốn bệnh. Anh không muốn nghĩ về mẹ mình theo cách đó dưới bất kì hoàn cảnh nào. Nhưng tệ hơn nữa, anh không thể chịu đựng cái ý bà đã tự nguyện nạp mình cho Sawyer, không phải khi bà đã cưới cha anh, không trong khi những kí ức về Hoyt Denton vẫn còn.

Đột ngột như khi xuất hiện, cơn giận của Sawyer dường như biến dần. “Không có bất kỳ sự ép buộc đi kèm nào, nhưng nó còn quá sớm với bà, và ta biết thế. Bà ấy vẫn còn yêu cha cậu rất nhiều; ông ta là kẻ không thể chịu được, và ta không thể đổ lỗi cho bà ấy về điều đó. Nhưng ông ấy đã không còn ở đây nữa, và ta ở đây. Bà ấy cô đơn. Bà ấy muốn quan tâm đến ta, trừ phi bà sẽ không cho phép mình , và ta nghĩ chính là vì cậu .”

“Ông không biết điều đó.”

“Cậu là người quan trọng nhất trong đời bà ấy, và bà ấy thà chặt đứt tay mình còn hơn làm cậu tổn thương.”

“Tôi muốn ông tránh xa bà ấy.”

Sawyer nhìn anh chăm chăm với vẻ thù địch rõ ràng. “Ta hy vọng cậu hiểu ta không phải trút hết ruột gan với cậu bởi vì ta là hạng người thông dâm. Ta không ưa cậu chút nào—theo như ta có thể nói, cậu là đồ con hoang ích kỷ—nhưng ta hy vọng mình sai. Ta mong cậu thừa hưởng từ cha mình nhiều hơn ta có thể thấy ngay lúc này. Ta thành thật với cậu bởi vì ta đang cầu xin một phép lạ ở đây. Không có sự chấp thuận của cậu, bà ấy và ta sẽ không có cơ hội.”

“Sẽ không có phép lạ nào cả.”

Ông là một người đàn ông cao ngạo, và không có sự nài xin trong giọng nói của ông. “Tất cả những gì ta muốn là một sân chơi bình đẳng, Bobby Tom. Ta chỉ muốn một cơ hội công bằng.”

“ Ông muốn sự chúc phúc cái cóc khô của tôi ấy!”

“Cậu là người duy nhất có thể xóa bỏ mặc cảm tội lỗi của bà ấy.”

“Trong trường hợp đó, thật là tệ, vì tôi sẽ không làm thế!” Anh ấn mạnh ngón tay lên ngực Sawyer. “Tôi cảnh cáo ông. Để mẹ tôi yên, ngay cả nhìn vào đường đi của mẹ tôi, ông cũng sẽ hối tiếc.”

Sawyer nhìn chằm chằm vào anh với cặp mắt cương quyết, không nao núng .

Bobby Tom quay gót và lao ra khỏi phòng , hít thở khó khăn anh phải dừng lại và trấn tỉnh bản thân ở đầu cầu thang. Ông ấy đúng về việc này; anh biết thế. Sawyer đã làm tổn thương mẹ anh và, bất kể thế nào, anh phải giữ cho chuyện đó không xảy ra lần nữa.

Một trong số những đồng đội cũ gọi anh, và anh thấy mình bị kéo trở lại với đám đông tụ tập quanh quầy bar. Anh đi từ nhóm này sang nhóm khác, vỗ lưng và tham gia những câu chuyện cạnh tranh kinh doanh như thể anh không có mối quan tâm tới thế giới, nhưng khi anh chào hỏi những bạn bè cũ, anh vẫn liếc về phía cửa cố bắt lấy hình ảnh của Gracie, cần cô giúp anh bình tâm sau cuộc chạm trán với Sawyer. Cái quái gì đã giữ cô thế? Anh kiềm chế cơn thôi thúc điên cuồng muốn chạy ra bãi đỗ xe và kiếm cô.

Qua góc mắt, anh thấy Sawyer đang đứng gần quầy bar nói chuyện với Luther, và không lâu sau đó anh phát hiện mẹ mình ở phía bên kia căn phòng đang tán gẫu với vài người bạn của bà. Bà trông như thể đang có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng bà cách quá xa để biết chắc. Anh nghĩ về việc đi với bà ngay khi việc đóng phim kết thúc trong chuyến du lịch trên tàu mà bà đã nói. Anh không thể tưởng tượng mình sẽ thích thú với một chuyến du ngoạn trên tàu, nhưng anh thích ở cùng mẹ mình, và sẽ tốt cho bà khi đi xa. Gracie cũng có thể đi cùng, vì thế anh sẽ không thấy tù túng không yên trên tàu, và cả ba người họ sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời. Càng nghĩ tới, anh càng thích cái ý tưởng này,và anh cảm thấy tâm trạng được nâng lên rất nhiều.

Nó bất ngờ vỡ tan khi anh trông thấy ánh nhìn chằm chằm của mẹ mình chiếu tới Way Sawyer. Ngay lập tức, đôi mắt bà tràn ngập nỗi buồn và một niềm khao khát dữ dội đến nỗi anh chỉ có thể đứng nhìn. Sawyer quay lại và thấy bà, và bất kể ông sắp sửa nói gì với Luther ông đều quên hết. Gương mặt Sawyer dịu dàng với một cảm xúc mà vài phần trong tiềm thức của Bobby Tom biết rõ, nhưng không muốn gọi tên.

Vài giây trôi qua. Không ai trong Way hoặc Suzy di chuyển về phía người kia. Cuối cùng, họ cùng quay đi, như thể họ đã chạm đến giới hạn nỗi đau của mình.