Khi Hiên Viên Vinh tỉnh lại, liền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ tối đen.
Trên cổ truyền đến từng đợt đau đớn, cả người anh ta bị trói trên ghế, không thể động đậy.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ có ánh đèn mờ nhạt lay động, một bóng đen kéo dài trên tường.
Một tiếng cười vang lên trong bóng tối:
“Cuối cùng cũng tỉnh.”
Nụ cười nhạt nở trên môi Tuyên Vân Chi, xuất hiện trong tầm mắt Hiên Viên Vinh.
Anh ta lập tức cau mày, sự ôn hòa vốn có trên khuôn mặt đều biến mất, thay vào đó là sự chán ghét.
“Tuyên Vân Chi?”
Anh ta nhớ rõ trước khi ngất đi, người phụ nữ này đã nói tên của mình với anh ta.
Tuyên Vân Chi cúi người nhìn Hiên Viên Vinh, giống như không nhìn ra sự chán ghét của anh.
“Tưởng Tiểu Liên chỉ là một tiểu tam chen vào giữa hôn nhân của tôi và Nam Cung Vũ, sao có thể khiến anh che chở cô ta như vậy?”
Trên mặt cô hiện lên sự khó hiểu, ghen ghét và không cam lòng.
Hiên Viên Vinh nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi, nói từng câu từng chữ.
“Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được, cô ấy là một người vô cùng ôn nhu dịu dàng, đâu giống loại phụ nữ độc ác như cô, không xứng có được hôn nhân tốt đẹp.”
Tuyên Vân Chi thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố ý nén cười, trên mặt hiện lên sự phẫn nộ:
“Cho nên việc cô ta là tiểu tam là lẽ đương nhiên? Cô ta quyến rũ chồng tôi là đúng phải không? Tôi độc ác? Cho nên cần lấy người hiền lương thục đức như cô ta làm gương à? Tưởng Tiểu Liên dựa vào cái gì!”
Hiên Viên Vinh nghe Tuyên Vân Chi nói, ánh mắt nhìn cô càng thêm khinh thường chán ghét.
“Có thể nói ra lời khó nghe như vậy, đủ để thấy cô lòng dạ hẹp hòi, không trách được sao Nam Cung Vũ lại không cần cô.”
Tuyên Vân Chi nghe được ba chữ Nam Cung Vũ, biểu cảm trên mặt liền ngây ra, nghiêm mặt nhìn Hiên Viên Vinh.
“Tôi và Tưởng Tiểu Liên vốn không có thù, chỉ cần cô ta trả chồng lại cho tôi, tôi từ nay về sau sẽ không động vào cô ta.”
Hiên Viên Vinh nhìn Tuyên Vân Chi có chuyển biến, khi nhắc đến Nam Cung Vũ thì ngây ngẩn bối rối, khiến anh ta nhíu mày, không nói gì.
Cô nhìn biểu cảm của anh ta, đúng thời cơ từng bước ép sát.
“Anh thích Tưởng Tiểu Liên sao?”
Trên mặt Hiên Viên Vinh hiện lên sự cảnh giác.
Sắc mặt Tuyên Vân Chi thay đổi, nở nụ cười, nói:
“Tôi với anh không có địch ý gì, anh thích Tưởng Tiểu Liên, vì sao không cưới cô ta? Chẳng lẽ tthicsh không nhiều đến vậy?”
Hiên Viên Vinh hừ nhẹ một tiếng.
“Không phải ai cũng yêu một cách ích kỷ như cô.”
Ý cười của Tuyên Vân Chi càng đậm.
“À, tôi đúng là ích kỷ, nhưng nếu Tưởng Tiểu Liên gả cho Nam Cung Vũ, vậy thì cả đời này cô ta sẽ cõng theo cái danh tiểu tam trên người. Không phải anh yêu cô ta sao? Đây là tình yêu của anh à?”
Hiên Viên Vinh trầm mặc, lần này anh ta tới đây cũng là tranh thủ một lần cuối cùng cho mình, nếu Tiểu Liên nguyện ý, vậy thì anh ta sẽ cho cô một gia đình hoàn mỹ.
“Hiên Viên Vinh, chúng ta giao dịch đi.”
“Cho dù Tiểu Liên rời khỏi Nam Cung Vũ, cô cũng không có được anh ta.”
Cô vừa mới nói giao dịch, Hiên Viên Vinh liền hiểu rõ cô muốn làm cái gì.
Hàng mày của anh ta càng nhăn lại, ngữ khí trầm trọng.
“Cho dù tôi mang Tưởng Tiểu Liên đi, cô cũng không chiếm được Nam Cung Vũ.”
Tuyên Vân Chi cũng không để bụng.
“Tôi đây cũng chỉ là muốn thử một lần, nhưng mà, chỉ cần anh đem được cô ta đi, tôi có thể bảo đảm, tương lai sẽ không gây khó dễ cho cô ta. Để cô ta yên ổn sống hết phần đời còn lại, đây không phải điều Tưởng Tiểu Liên muốn sao?”
Trong phòng tối tăm, Tuyên Vân Chi cẩn thận từng bước dụ dỗ.
Ở ngay bên phòng cách vách, Tư Vân Tà rầm một tiếng vứt tai nghe trên tai xuống.
Biểu cảm trên mặt cũng không có nửa điểm thay đổi, vẫn là vẻ tùy ý lạnh nhạt như cũ, nhưng lại chợt hiện lên sự âm trầm.