Giảm tận 19 số, vậy mà lại giảm xuống 19 số!!!!
Cô đứng ngốc một chỗ, đột nhiên cảm thấy bên hông có một lực đè lên, hơi thở nóng ấm phả vào mặt, theo bản năng muốn động thủ lại bị người bên cạnh giữ lấy, toàn bộ cơ thể bị người ta ôm vào trong lồng ngực, kéo vào xe.
Ngước mắt lên, một khuôn mặt tuấn tú lọt vào trong đáy mắt.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
“Hệ thống nhắc nhở, đây là một cơ hội.”
Tuyên Vân Chi nghe được lời này, lại ngây người.
Cơ hội gì?
A, vừa rồi chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ giảm xuống 19 số, so với cô bận rộn tính kế cũng không bằng một lần Tư Vân Tà ra tay.
Quả nhiên giống như lời hệ thống nhắc nhở, vai phản diện tồn tại chính là để khắc nam chính.
Chuyện này nói lên điều gì?
Nói lên rằng, cô cần gì phải tìm liên minh nữa, cùng mấy tên kia hợp tác làm quái gì nữa!!!
Chỉ cần ôm chặt cái đùi vàng này, Nam Cung Vũ hay Lãnh Băng Hàn gì đó đều không có cửa chơi lại!
Thế cho nên nháy mắt một cái, kế hoạch của Tuyên Vân Chi lập tức thay đổi.
Mắt chớp chớp một cái, ánh mắt nhìn Tư Vân Tà trở nên nóng rực.
Đây không phải một cái đùi vàng bình thường.
Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ trước mặt, cũng không biết cô đang nghĩ cái gì, vẻ mặt thay đổi, ánh mắt cũng biến đổi, giống như hạ quyết tâm một chuyện gì đó, khi nhìn vào hắn giống như mang theo lửa, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Đôi mắt của hắn càng trở nên sâu thẳm, môi mỏng cong lên thành một độ cong tùy ý.
Ngón tay nâng lên dí vào trán cô một cái.
“Đầu óc em lại suy nghĩ cái gì nữa?”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai Tuyên Vân Chi.
Từng tiếng rơi vào tai cô giống như có lông chim phớt nhẹ qua tim, khiến trong lòng ngứa ngáy.
Nháy mắt Tuyên Vân Chi hồi phục tinh thần, chợt nhận ra lúc này tư thế của hai người rất ái muội.
Cả người cô đều bị Tư Vân Tà ôm vào trong lòng, làn váy xẻ tà cao khiến đôi chân trắng nõn thon dài đều lộ hết ra ngoài.
Người đàn ông dựa sát vào người cô, hô hấp nóng rực đều phả lên xương quai xanh cô, khiến cho cô rùng mình một cái.
Tuyên Vân Chi nhìn khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, mang theo sự nguy hiểm cùng tính xâm lược, lại khiến cô nhịn không được nuốt nước bọt một cái.
Bầu không khí yên tĩnh, khoảng cách cơ thể cực gần, làm không khí xung quanh trở nên càng ngày càng mờ ám.
Tư Vân Tà ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt hòa cùng với mùi máu tanh rất nhẹ.
Hàng mày của hắn chau lại, một bàn tay chạm vào chỗ bị thương của Tuyên Vân Chi, trên tay hắn liền dính một mảng ẩm ướt ấm nóng.
Tay cũng không có bỏ ra ngay mà ngược lại hơi dùng sức ấn vào miệng vết thương của cô.
“Đau!”
Tuyên Vân Chi cảm nhận được sau lưng truyền đến một trận đau nhức tê dại, thân thể theo bản năng tránh về phía trước.
Hoàn toàn không đề phòng mà rít lên.
Không ngờ lại hôn đúng lên khóe môi người đàn ông đang cười kia.
Tư Vân Tà ngẩn người, sau đó bừng tỉnh, giống như cô đã vô tình mở ra một chốt mở nào đó.
Ngay sau đó Tuyên Vân Chi liền bị ấn vào xe.
“Ưm…”
Một nụ hôn sâu bất ngờ áp xuống.
Hắn giống như một con sói đói lâu ngày, ẩn nấp theo dõi con mồi trong thời gian dài, nhìn con cừu nhỏ ngốc nghếch này hết lần này tới lần khác khiêu khích sức kiềm chế của hắn.
Cuối cùng cũng không nhịn được nửa, bàn tay chế trụ hai cổ tay cô, một tay còn lại vừa dính máu của cô đang vuốt ve vòng eo nhỏ, nụ hôn vừa sâu vừa dùng sức, công thành đoạt đất, mãnh liệt triền miên.
Nụ hôn này cũng giống như con người hắn, vừa kiêu ngạo lại vừa nguy hiểm.