Chương 1: Tiện nhân lòng lang dạ sói

"Ha ha, tôi chưa từng gặp qua cô chị nào ngu như cô đấy! Ai thèm làm chị em với cô? Tôi nhổ!"

Bạch Vi Vi không dám tin mà nhìn em gái mình, người vẫn luôn nhút nhát sợ sệt, cô bé chỉ biết yên lặng đi theo bên người cô, giờ phút này lại dùng vẻ mặt căm ghét nhìn cô.

Thật giống như cô là một món đồ rách khiến người ta chán ghét vậy.

Cô gần như không thể nào hít thở, tay ôm chặt bảo vệ nơi trái tim, đau nhức tới nỗi dường như ngay cả lời cũng chẳng thể thốt lên.

"Cô... vì bản hợp đồng chuyển nhượng người thừa kế nên mới đối xử tốt với tôi như thế?" Ánh mắt Bạch Vi Vi lạnh lẽo nhưng giọng nói lại khàn không chịu nổi. Cô ghé người vào sô pha, thân thể cuộn tròn lại, mỗi một lần hít thở thì nơi trái tim lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.

"Nếu không thì cô cho rằng tôi vui lòng nhận người chị như cô chắc? Ai cũng bảo tôi là con riêng. Thậm chí chuyện gì bố cũng suy nghĩ đến cô trước, dựa vào đâu mà cô có được tất cả còn tôi lại phải nhận của bố thí từ cô? Rốt cuộc là Bạch Dao Dao tôi thua kém cô chỗ nào? Bất cứ chuyện gì tôi cũng đều giỏi hơn cô, từ công việc đến công ty cống hiến cũng nhiều hơn cô. Thế mà người thừa kế lại là cô, sao không phải là tôi hả!”

Bạch Dao Dao mắng ầm lên như kẻ điên.

Hình như đây là lần đầu tiên Bạch Vi Vi thấy rõ con người cô ta. Bạch Dao Dao là đứa con riêng mà cha cô mang về từ bên ngoài, lúc ấy Bạch Vi Vi rất cô đơn, thấy mình có một đứa em gái thì thật sự cảm thấy rất vui.

Hầu như có cái gì ngon, cái gì vui đều cho nó.

Có người hầu ăn nói ác ý với cô ta, Bạch Vi Vi không chút do dự tống cổ người hầu đó đi.

Thậm chí cuối cùng vì cơ thể cô có vấn đề, cô còn ký bản hợp đồng chuyển nhượng người thừa kế, nhường quyền thừa kế công ty cho Bạch Dao Dao.

Vì cô nghĩ rằng Bạch Dao Dao là em gái mình, lại còn là một cô gái lương thiện. Nhưng cô không thể ngờ rằng mới ngày hôm qua vừa ký bản hợp đồng chuyển nhượng, hôm nay Bạch Dao Dao đã lộ ngay ra bộ mặt thật đáng sợ như vậy.

"Đưa thuốc cho tôi..." Bạch Vi Vi hơi hơi mấp máy cánh môi, khó khăn nói từng chữ ra.

Cô biết Bạch Dao Dao sẽ không đưa thuốc trợ tim cho cô, nhưng mà cô vẫn chưa từ bỏ.

Em gái, là đứa em gái cô chiều chuộng mười mấy năm. Cô vẫn mang theo một tia hy vọng rằng đứa em gái này có chút tình cảm với cô.

Bạch Dao Dao cười lạnh lấy bình thuốc kia ra, sau đó làm trò trước mặt Bạch Vi Vi rồi quăng vào thùng rác bên cạnh.

"Hôm nay cô chết là vì bệnh tim tái phát, không liên quan gì đến tôi cả. Hơn nữa, cô biết tại sao hôn lễ của cô bị hoãn hay không?"

Bạch Vi Vi nhìn cô ta đổ thuốc đi, một tia ánh sáng hy vọng ẩn nơi đáy mắt đã lụi tàn.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm mà lạnh lùng vô cùng: "Là vì Diệp Vũ Hiên hiểu lầm tôi hẹn hò với vệ sĩ của mình. Nhưng mà những tấm ảnh đó đều lợi dụng các góc để chụp, vốn chuyện đó chưa từng xảy ra. Chẳng lẽ là cô..."

Rõ ràng trái tim đau đến mức muốn nổ tung, nhưng có lẽ là do chạm đến ánh sáng của sự thật, lời nói của cô cũng trôi chảy hơn nhiều. Thế nhưng sắc mặt cô ngày càng trắng xanh, khí sắc tử vong trên mặt cô ngày càng nồng đậm.

"Đúng vậy, là kế hoạch của tôi và anh An bày ra. Dựa vào đâu mà cô được anh Diệp coi trọng hả? Người nên gả cho anh ấy là tôi chứ không phải cái ấm sắc thuốc như cô."

Anh An... Ngay cả vệ sĩ An Nhạc của mình cũng cùng một giuộc với cô ta...

Bạch Vi Vi cảm thấy tim mình hoàn toàn vỡ tan rồi. Trong vòng một ngày mà bị hai người mình tín nhiệm nhất phản bội. Cô lạnh lùng cười rộ lên, thật là ngu mà, cứ cho rằng chỉ cần mình nhiệt tình, người khác cũng sẽ được mình truyền chút hơi ấm.

Nhưng mà thế giới này có mấy kẻ đê hèn, dù ném cô ta vào dung nham thì kẻ bị lòng lang dạ sói che mất ấy cũng chẳng thể ấm áp lên chút nào.