Chương 4: Công lược tiểu minh tinh bỏ nhà đi bụi (2)

----Tại trường quay----

-Tốt...Cắt! - Đạo diễn Lưu hô điềm tĩnh.

-Được rồi ảnh đế Mặc Lam Thần. Cậu đóng rất tốt, rất thần thái.

-Cảm ơn đạo diễn.- Lam Thần lạnh nhạt. Khuôn mặt góc cạnh khẽ gật. Nếu đây không phải là đạo diễn Lưu nổi danh thì đừng mong anh cho mặt mũi.

-Được rồi, cậu còn một cảnh quay với nữ 3 nữa là xong hôm nay. Cô ta đâu rồi nhỉ? Lẽ nào lại đến muộn?-Đạo diễn Lưu khó chịu nhăn mày.

-Cảm ơn chị!-Thụy Miên khẽ cúi đầu với nhân viên trang điểm rồi đi tới chỗ đạo diễn. Chị ta khẽ đỏ mặt. Aaaaa, sao lại có mỹ nhân lịch thiệp xinh đẹp như thế chứ? Mà sao tim mình đập nhanh vậy?? Aaaaaaaaaaa không nghĩ nữa.(-///v///-)

-Cô đây rồi, nhanh vào diễn đi. Khó có được một hôm đi sớm đó.-Vì vai diễn này dù chỉ mới diễn 2 cảnh nhưng cô diễn rất tệ nên hắn không cho cô sắc mặt tốt được. Mặc dù cô rất cố gắng đoạt vai diễn này mà không đi cửa sau, nhưng bình hoa di động vẫn cứ là bình hoa di động.

-Vâng!- Thụy Miên hiểu thái độ của ông ta, dù gì nguyên chủ diễn tệ nên không dành được sự dễ chịu của ông ta thì là đương nhiên rồi.

-321...diễn- Đạo diễn Lưu hút một điếu thuốc nhìn sân rêu ẩm ướt dễ ngã đằng kia. Lại nhìn Thụy Miên, hắn chợt mở to mắt kinh ngạc. Cái thần thái này là cái quỷ gì? Sao nhìn tâm trạng thế này??? Vứt điếu thuốc, hắn tự tay điều chỉnh ống quay đến chỗ cô.

Thụy Miên đang cầm một chiếc ô trong, mặc một chiếc váy ngắn cũng màu trắng đi cẩn thận trên con đường đầy rêu. Đây là phân cảnh cô đang thất tình. Nam chính không yêu cô mà chỉ xem cô là một người qua đường nên cô đâu khổ. Thân phận của cô là người yêu cũ của nam chính.

Đi được một lúc, máy tạo mưa mở to lên, mưa to hơn. Theo kịch bản thì cô sẽ gặp lại nam chính và nữ chính tại đây, cô diễn vai 'em gái nhu thuận tác thành cho bạn trai cũ của mình' xong sẽ quay lưng nhìn nam chính một chút rồi bỏ đi khóc. Oke, ta sẽ cho mọi người thấy cái gì gọi là đỉnh cao của diễn xuất!

Cô nhẹ đưa chiếc ô xuống một chút, vừa vặn che đi đôi mắt của mình và chỉ trừ đôi môi đỏ nhạt. Khi thấy nam nữ chính đi tới, cô khựng lại một chút rồi cứng ngắt di chuyển hơi nhanh. Thiên Lam ( vai mà Lam Thần diễn ) chợt quay đầu liếc cô gái váy trắng kia, có chút nghi hoặc rồi cũng thoải mái bước đi vào quán ăn với Lục Am ( Vai mà Hồng Hương - nữ chính diễn).

Khi Thụy Miên đi đến chỗ có vũng nước, vài người ngoài trường quay lao nhao, đáng ra cô ta phải diễn là trượt rêu ngã rồi nhìn nam chính đã đi, khóc chứ! Sao lại đi đến vũng nước đó làm quái gì...

Tách...

Những gợn sóng nhẹ nhàng đong đưa theo từng hạt nước.

Cả trường quay im thin thít. Ôi trời, cái cảnh buồn não ruột này là sao?

Rồi mưa dần ngừng lại, cô đứng đó thật lâu rồi bước qua vũng nước, một giọt nước mặn từ khóe mắt của cô, trượt xuống cằm rồi rơi chuẩn xác vào giữa vũng nước ngay chính lúc cô đi qua. Trời lại mưa (ông đạo diễn Lưu này quá chuyên nghiệp nên chỉ cần xem các biểu hiện của cô là biết điều chỉnh máy tạo mưa sao cho phù hợp. Hắn thực sự kinh ngạc, đến hắn cũng cảm động đoạn này. Mặc dù kịch bản có hơi khác nhưng mà rất hay và tuyệt), cô bước hơi dài muốn đi thật nhanh nhưng chẳng may bị ngã, quần áo và đôi giày cao gót dính đầy bùn rêu. Cô lại nhẹ nhàng cuộn mình lại. Vòng tay qua gối và gục đầu xuống khóc.

Nấc vài ba tiếng, cô lại vùng tay áo chùi đi, rồi vịn vào tường đứng dậy. Tiếc thay, tường cũng là rêu ẩm nên cô lại ngã, tay chân bầm tím xướt máu. Nhìn thảm thương vô cùng. Cô không dậy nữa, ngồi tựa lưng vào cửa quán. Ngước đôi mắt nhìn bầu trời đen kịt. Một giọt mưa rơi vào mắt nhưng cô không chớp, cứ thế nhìn trời, rồi tầm 5 phút sau, cô lại cô đứng dậy, cầm chiếc ô lem lấm đưa lên trên đầu. Từng bước...từng bước khập khiễng nhưng thanh cao rời khỏi tầm ống kính.

-Cắt! Cắt cắt cắt cắt cắt! Cô, tên là gì? Nữ 3?- hắn thực sự tò mò, sao cô ta lại diễn hay như vậy được chứ. Khung cảnh mà cô tạo ra vượt ngoài yêu cầm của hắn, thậm chí là xa.

-Tên tôi? Thụy Miên. - Cô biết ngay mà, làm sao có người hơn cô về mặt diễn xuất được hehe.

-Làm tốt lắm, hy vọng cô giữ được thần thái giống như hôm nay.- Đạo diễn Lưu cười hài lòng. Đây tuyệt đối là một viên kim cương có tiềm năng, nếu bồi dưỡng thì con đường ảnh hậu chỉ là vấn đề thời gian thôi.

-Cảm ơn ạ.-Thụy Miên cười.

Cả trường quay hóa đá, ê nè ông Lưu bán cá đó đang khen người ta à? Chẳng phải ngoại trừ ảnh đế Lam thần ra ông chả khen ai nữa sao? Vậy tại sao...

Ở một góc nào đó, Lam Thần nhíu mày nhìn Thụy Miên. Cô ta trở nên đóng đạt thế từ khi nào? Nhìn thần thái đó không phải là một bình hoa di động, vậy sao cô ta lạ có thể làm như thế? À không, sao cô ta lại có thể giấu kĩ như vậy? Hơn nữa lúc nãy cô ta chỉ nhìn đạo diễn Lưu mà không thèm nhìn hay chào hỏi mình. Tính chơi lạc mềm buộc chặt?

Thụy Miên nhìn về phía góc, có hệ thống buff nên cô biết nam chính đang nghĩ gì. Tên tự kỷ nào lạc mềm buộc chặt cái đầu hắn á! Hắn xứng sao? Ta phải đến với boss phản diện của ta...Hứ! Đồ ảo tưởng!