Chương 1: Thụy Miên

Ngồi thẩn thờ trên giường, Thụy Miên nhẹ thở hắc ra. Cô cảm thấy lòng nặng trĩu. Buồn buồn ngước nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cô đứng dậy ra khỏi phòng, làm bữa sáng cho ba mẹ.

Ba mẹ cô vẫn đang còn say giấc ngủ, cô rón rén, nhẹ bước. Bật đèn lên, những người hầu thấy vậy cũng sợ hết hồn. Cô nhẹ nở nụ cười nhẹ nhàng, đến bếp.

Sau khi nấu xong, cô ăn một ít rồi đến trường, cô lại nhớ đến lời chia tay của Tề Dương ngày hôm qua:

-Miên Miên, chúng ta chia tay đi được không? Em không thích anh, anh cũng không thích em, vậy tại sao chúng ta cữ mãi cố ở bên nhau để rồi làm khổ cả hai thế này? Anh không muốn giấu diếm gì, anh thích An Nhiên, em cũng thích học trưởng Lãng Trí đúng không?

Cô đúng là xác thực không thích hắn cũng không thích học trưởng gì đó, nhưng mà cô bị người ta nhìn mình bằng ánh mắt thương hại a! Tốt xấu gì cô cũng là Thụy gia đại tiểu thư mà! Ài...

Mải ngẩn ngơ, cô lắc đầu tỉnh lại. Nhìn sang đèn định qua đường thì cô thấy một bé gái cột hai bím tóc đang ngã ngồi gần giữa đường, mà người chung quanh lại không để ý bé gái bị trầy da vì ngã đó! Chiếc xe con lại lao nhanh đến! Mẹ cô bé thì quay lưng nghe điện thoại nữa a! Không chần chừ, cô lao nhanh ra và ôm lấy đứa bé rồi chạy vào vệ đường. Cả hai đều bình an. Chiếc xe oto chả thèm dừng lại hay quay đầu, chạy tiếp.

Sợ trễ học, cô lại lao nhanh trên đường. Vì nhà gần trường nên cô thường đi bộ, dù gì cũng chỉ mất 5 phút tiện thể tập thể dục buổi sáng luôn. Thế nhưng khi cô đi ngang qua một khu chung cư, một chiếc chậu hoa rơi xuống ngay đầu cô, vỡ nát.

Máu! Máu đang chảy từ trên đầu mình sao? Mọi người xung quanh hoảng hốt. Có người gọi cứu thương, có người đến lay cô, lại có người đứng đằng xa mà chỉ trỏ.

Cô, lịm đi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Mở mắt ra lần nữa, cô lại nhìn xung quanh, không có gì cả!

Đúng, xác thực không có gì cả. Xung quanh là một mau đen tăm tối vô tận trải dài. Cô đứng dậy, cơ thể nhẹ bẫng đến kỳ lạ. Cô rũ mắt xuống, cô biết mình chết rồi, chỉ là linh hồn chưa có tan mà thôi.

Chợt, có ngọn gió lạnh lẽo thổi qua, trên người cô vẫn là bộ đồng phục học sinh lúc còn sống cô mặc. Mái tóc đen nhánh theo chuyển động ngọc gió khẽ đung đưa. Cô – không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng nếu so với ảnh hậu, thì cô chỉ kém 1 phần. Đôi mắt xanh dương trong suốt mơ hồ phủ một tầng sương. Cô còn chưa có bồi cha mẹ nhiều mà! Còn chưa có tìm được một người thương yêu mình thật lòng, còn chưa có tìm được đứa em song sinh mất tích nữa...

Cô sụp xuống, giá như thời gian có thể quay lại, cô sẽ không tìm hạnh phúc đời mình nữa, cô sẽ đi chăm sóc cha mẹ rồi tìm đức em trai của mình, cô sẽ đợi đến khi có người thật sự yêu mình tìm đến, cô sẽ không phí thời gian nữa, không bao giờ...

[Đinh! Hệ thống đánh số thứ tự 0033 xin chào! Cô là đang có một ước nguyện phải không]

Thụy Miên mơ màng ngẩng đầu, cái gì hệ thống gì cơ??

[Hệ thống đánh số thứ tự 0033 xin chào! Cô là đang có một ước nguyện phải không?]hệ thống kiên nhẫn lặp lại.

Chớp chớp mắt, cô nhìn cái tên 033 trên màn hình. Tiếng nói phát ra từ ba con số này á?

[Cô có muốn trói định với hệ thống không? Nếu trói định bản hệ thống sẽ cho cô 1 cơ hội có thể thực hiện ước nguyện. Nếu không cô sẽ bị tiêu biến linh hồn, đi đầu thai.]

Trên khoảng không xuất hiện hai chữ: Có/Không. Cô nhấn vào có.

Đã chết rồi ai chẳng muốn sống lại một lần nữa nhỉ? Dù gì lúc nãy cô vừa mới nghe hệ thống nói sẽ thục hiện ước vọng của cô nga~~

-Hệ thống sẽ cho tôi cơ hội sống lại sao?-cô mong chờ.