Những đóa thanh sắc thảo diệp thỉnh thoảng xuất hiện, điểm xuyến cho ranh giới giữa sa mạc và lục địa. Bất quá so với cát vàng nghìn bài một điệu trong sa mạc mà nói, quả thật là thuận mắt hơn nhiều.
Bởi vì nơi đây đã tiếp cận rìa sa mạc, nên thỉnh thoảng có thể gặp được nhiều người đi đường xuôi ngược, cùng với những tiểu đội dong binh từ trong sa mạc liệp sát ma thú trở về.
Tiểu Quỷ không muốn khi tới thành thị khi hai nàng Nguyệt Mị biến đổi lại xà nhân bị lộ xuân quang giữa bao người, nên hắn đã cùng ba nàng đồng hành trên lưng của Tử Linh mà bay tới.
Hình ảnh một nam ba nữ cưỡi trên một ma thú tử sắc oai vệ trên không trung thu hút nhiều ánh mắt ngạc nhiên hâm mộ của những người qua đường.
Bất quá đối với ánh mắt của mọi người ở phía dưới, Tiểu Quỷ và các nàng vẫn điềm nhiên không quan tâm, ở trên lưng Tử Linh mà trò chuyện vui vẻ. Sí nhật treo cao trên bầu trời, không thể làm cho bọn họ lộ ra nửa giọt mồ hôi, bộ dạng nhàn nhã dạo chơi không hề gấp rút, giống như đang thưởng ngoạn phong cảnh vậy!.
“Phành phạch…!”.
Nhìn tòa thành thị khổng lồ xuất hiện nơi cuối tầm mắt, Tử Linh tăng tốc một cái nhẹ nhàng vỗ cánh mà đáp xuống trước cửa thành. Với uy áp của một đầu ngũ giai ma thú thể hiện ra, trong tòa thành này không một ai dám ngó nghé tới và ngăn cản nó.
Đoàn người Tiểu Quỷ đi xuống, Tử Linh hóa thành tiểu dực sư nhỏ bay vào lòng Thanh Lân để nàng ôm lấy. Với đội hình một nam nhân đầy phong trần và ba mỹ nhân tuyệt sắc đi lại trong thành, khiến không thể thiếu được những ánh mắt hâm mộ, ghen tị, thèm thuồng,… và vân vân của những người đi đường được. Tiểu Quỷ thoải thích không thôi mà ôm ấp, dẫn các nàng về hướng cửa hàng bán bản đồ của lão giả Băng Hoàng…
Bên trong cửa hàng, một khối nguyệt quang thạch tản ra hào quang nhàn nhạt, ôn hòa không chói mắt, đem bên trong cửa hàng chiếu sáng.
Vẫn cách bày biện như trước kia, những thứ vì cuộc đấu lúc trước phá hỏng, đã được sửa chữa hoàn hảo. Ở phía cuối quầy lão giả vẫn cuối đầu cẩn thận chạm khắc bản đồ, vì quá chuyên tâm hắn cũng không cảm ứng được bòn người Tiểu Quỷ đã lặng lẽ đi vào.
Bên trong cửa hàng có bốn người đang lục đục mua bản đồ bao gồm ba nam một nữ, quần áo trên người đều hoa lệ. Phía sau bốn người có vài tên đại hán hình thể tương đối cường tráng vẫn cung kính đứng yên bên cạnh.
Lúc đoàn người Tiểu Quỷ tiến vào, bọn họ cũng quay đầu nhìn qua, nhất thời nữ nhân trong đó đầy ngạc nhiên nhìn Tiểu Quỷ mà hơi liếc nhìn ba nàng khuôn mặt hiện lên vẻ ghen tị và ao ước. Còn khuôn mặt của tất cả nam nhân đều hiện lên vẻ háo sắc nhìn chằm chằm vào ba nàng Thanh Lân. Tuy không thể nhìn rõ được dung mạo của các nàng khi đang đeo mạng che mặt, nhưng nhìn vào vóc dáng đầy quyến rủ lả lướt thì cũng biết đó là mỹ nữ.
Đặc biệt, khi thấy hai đuôi rắn lục bạch của hai nàng Nguyệt Mị và nhìn cơ thể đầy mị hoặc với vòng eo nhỏ nhắn như rắn nước của hai nàng, thì bọn chúng đều thở dồn dập mà nhìn các nàng với vẻ ánh mắt như xuyên thấu, hình ảnh hương diễm hiện lên đầy đầu bọn chúng. Có một tên mặt quần áo hoa lệ không kiềm chế được mà manh động bước tới vồ tay sỗ sàng không biết chết, tới trước ngực Nguyệt Mị.
-“Hừ…!”.
“Bùng!”.
Tiểu Quỷ hừ lạnh một tiếng, bạch sắc hỏa nổi lên đốt tên đó không kịp kêu la gì cả trở thành một đống tro tàn, sát khí tỏa ra khiến bọn còn lại sợ hãi mà quỳ hết xuống với dáng vẻ đáng thương cầu xin.
-“Đại nhân! Tha mạng a…!”.
Hai tay hơi che hạ thân đang xấu hổ của bọn chúng, cuối đầu xuống đất không dám nhìn lên nữa. Tuy muôn ngắm nữ nhân đẹp nhưng phải toàn mạng là trên hết a!
Nữ nhân còn lại trong số đó thì ngơ ngác nhìn Tiểu Quỷ chỉ chỉ tay mà run rẩy không thôi, như muốn nói gì đó mà chẳng nói ra khỏi miệng được.
Người đẹp là để người khác thưởng thức, đứng nhìn với vẻ mặt gì cũng được hắn không quan tâm. Tiểu Quỷ không thèm nói lời nào, miễn sao bọn hắn không có hành động gì ngu dốt thì hắn cũng mặc kệ không giết.
Hơi liếc qua nữ tử mặc một bộ váy dài màu đỏ bó sát người đó, bộ dáng khá xinh đẹp vóc người trong chiếc váy đỏ cũng có vẻ lả lướt đầy hứng thú. Tuy hơi đẹp nhưng đâu phải ai hắn cũng thu, hắn cao ngạo mà đứng đó nhìn lão giả đang hối hả chạy tới, đứng cung kính trước mặt mình.
-“Tiểu tổ tông! Người đã trở về… không biết…!”. Hải Ba Đông kinh hỉ cung kính nói.
-“Tất nhiên! Sắp xếp hành lí rồi đi theo ta…”. Tiểu Quy vung tay lên nói, rồi ôm ba nàng rời khỏi cửa hàng bán đồ cổ…
-“Băng đại sư! Người…!”. Bị bỏ qua một bên, thoáng chần chờ một chút, cô gái khiếp sợ nói.
-“Ngươi trở về đi, sau này cũng không cần quay trở lại, cùng cha ngươi nói một tiếng, hắn lâu nay kĩ lưỡng đối với ta, thật sự là có chút tốt!”. Hải Ba Đông nhìn nữ tử hồng y thở dài nói. Tại đầu ngón tay từ nhẫn trữ vật bắn ra quang mang màu vàng, một quyển quyển trục thoáng hiện ra, ngón tay kẹp trên tại quyển trục, bắn về phía cô gái. Có chút bất đắc dĩ nói:
-“Đây là một quyển huyền giai cấp thấp đấu kỹ. Nhìn ngươi giúp ta lâu như vậy, để tặng cho ngươi đi. Ta biết ngươi muốn ta thu ngươi làm đệ tử, nhưng ta đối với ngươi thật sự là không có cái nầy tâm tư. Cho nên, quyền trục này là ta bồi thường cho ngươi!”. Nói xong, hắn âm thầm đi sau Tiểu Quỷ mà nhanh chóng rời khỏi. Hải Ba Đông đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, nên đã chuẩn bị sẵn sàng đi theo...
Nhìn Băng đại sư cung kính như vậy trước mặt thiếu niên đó, nàng nhìn lại bọn thuộc hạ và những tên bám đuôi theo đuổi nàng hằng ngày, trong lòng sợ hãi than mà rên rỉ thầm nghĩ: “Trời ạ, đến tột cùng là từ nơi nào có như vậy quái thai? Ta như thế nào chưa bao giờ nghe nói qua Gia Mã Đế Quốc xuất hiện loại… này còn trẻ… người mạnh như vậy?”, “Nếu được hắn để ý thì tốt biết mấy…!”. Càng nghĩ mặt nàng càng đỏ lên như thiếu nữ động tâm xuân.
-“Thiếu gia! Sao hôm nay chàng đổi tính vậy… người đẹp dáng đẹp như thế sao chàng không thu?”. Âm thanh trêu chọc của Thanh Lân vang lên, khiến nữ tử đó hai mắt sáng lên mà hối hả đuổi theo.
Nhưng nhìn ngoài đường người qua người lại, chẳng thấy bóng dáng của thiếu niên mặc hắc bào với làn da rám nắng đầy nam tính đó đâu cả, nữ tử hồng y hai tay nắm chặt lại, trong lòng kiên định nói: “Nếu sau này có duyên gặp lại, ta sẽ dũng cảm hiến thân để được đi theo hắn a…!”.
Nàng mặc kệ bọn thuộc hạ và bọn bám đuôi nhìn chẳng ra gì đang vẫn còn run sợ quỳ dưới đất, nàng một thân một mình mà trở về để bẩm báo với phụ thân rằng nàng đã có như ý lang quân a!.
…
Tiểu Quỷ không hề hay biết có người muốn hiến thân cho hắn a! Nếu biết thì ngu gì không nhận… nhận nhiều còn hơn bỏ sót, cho làm thị nữ hầu hạ làm ấm giường cũng được, hắc hắc…!
Giờ đây trong một khách sạn sang trọng, Tiểu Quỷ thoải mái ngồi lên ghế được hai nàng Thanh Xà Bạch Xà xoa bóp quạt mát ở phía sau. Hai tay chiếm tiện nghi vuốt ve lên người của Thanh Lân đang đặt nàng ngồi rên đùi mình, vẻ mặt hắn hiện lên đầy hèn mọn nhìn Hải Ba Đông đang cuối đầu không dám nhìn, cười trêu nói:
-“Lão Hải! Ngươi có muốn ta giải phong ấn trong người không? mà cả nhìn ta cũng không dám nhìn là sao?”.
-“Muốn…! Ta sợ ngài nổi giận nên không dám nhìn đó tiểu tổ tông à!”. Hải Ba Đông giọng điệu vui mừng nói, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên khi chưa được Tiểu Quỷ cho phép.
-“Không sao! Ngươi lại gần đây ta giải phong ấn cho!”.
-“Vâng! Thưa tiểu tổ tông!”.
Hải Ba Đông cung kính mà đi lại gần, hơi ngẩng đầu lên nhìn vị chủ tử đang hưởng thụ bởi ôn hương trước mặt, nhưng đồng tử của hắn co rụt lại khi nhìn thấy một con tiểu xà từ người chủ tử trườn ra. Mồ hôi của hắn toát ra, tay chân run rẩy, từ con tiểu xà đẹp đẽ này, hắn có thể cảm giác được hơi thở của Nữ Vương Mỹ Đỗ Toa mà hắn luôn sợ hãi a!
-“Thải Lân…! Giao cho nàng đấy… ai phong thì người đấy giải đi!”. Tiểu Quỷ làm biếng nhìn tiểu xà nói.
Cửu Sắc Tiểu Xà ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt đáng thương, nhưng cũng gật đầu mà liếc nhìn Hải Ba Đông với ánh mắt đầy khinh miệt, khi nhận ra tên nhân loại lúc xưa đã từng bại trận dưới tay nàng. Xà nhãn tím nhạt lóe lên tử quang mãnh liệt chiếu thẳng tới trước đan điền của Hải Ba Đông. Khiến lão giật mình kinh hỉ mà nhanh chóng ngồi xuống, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện.
Trên khuôn mặt già nua đột nhiên xuất hiện trên trán một hoạ đồ hình rắn do năng lượng ngưng tụ. Hoạ đồ hình rắn quay tròn trên trán hắn đưa đấu khí mênh mông trong cơ thể Hải Ba Đông tiến về phong ấn.
Sau khi hoạ đồ hình rắn hiện lên chốc lát, từ cổ hắn xuất hiện mộ tia năng lượng màu tím, lượn lờ tiến đến tiếp xúc cùng với hoạ đồ hình con rắn màu xanh. Hai cỗ năng lượng hung hăng lao vào tiếp xúc nhau, tạo thành một gợn sóng năng lượng mà giằng co với nhau.
Tại trên trán Hải Ba Đông không ngừng giằng co, cả hai tự do phóng xuất quang mang khiến cho ấn đường của Hải Ba Đông có chút quỷ dị. Hơn nữa hai loại năng lượng này giao tranh ngay tại vị trí trọng yếu của não bộ nên tạo ra sự đâu đớn khủng khiếp, cũng làm cho Hải Ba Đông khuôn mặt trở nên vặn vẹo, ẩn ẩn có chút dữ tợn.
Năng lượng màu tím nhanh chóng thắng thế, chậm rãi lấn ép đi năng lượng hình rắn, chiếm cứ địa bàn, đem năng lương hình rắn bài trừ khỏi đầu Hải Ba Đông.
Năng lượng hình rắn vừa thoát ly khỏi đầu Hải Ba Đông đột nhiên run rẩy một cách dữ đội, chợt hóa thành một làn khói nhẹ lượn lờ tiêu tán.
Khi năng lượng hình rắn biến mất một chốc, đôi mắt của Hải Ba Đông vốn nhắm chặt chợt mở ra, tinh quang như thực thể bắn ra ngoài, một cỗ khí thế hung hãn, giống như sư tử tỉnh giấc, đem những áp lực bị áp chế vài chục năm bạo nộ.
-“Haha! Phong ấn đáng chết… cuối cùng cũng bị phá giải! Lão phu đã lại trở thành Đấu Hoàng!”. Bàn chân đạp xuống mặt đất, Hải Ba Đông huyền phù giữa không trung, khuôn mặt tràn ngập vẻ vui sướng, cất tiếng cười điên cuồng.
-“Hừ!”. Tiểu Quỷ hơi hừ lên một tiếng, triệt tiêu đi dòng năng lượng lãnh lẽo xung quanh, nhìn Hải Ba Đông với ánh mặt có nên giết tên ngông cuồng này không?.
-“Xin lỗi tiểu tổ tông! Thần vừa được hồi phục lại tu vi, nên không kìm lòng được giải tỏa bớt nổi lòng!”. Hải Ba Đông nhanh chóng định thần lại, mồ hôi chảy ròng trên trán hơi quỵ gối xuống mà cung kính sợ hãi.
-“Không sao!”. Tiểu Quỷ mỉm cười xua tay nói.
-“Chi!”. Thải Lân ở hình dạng tiểu xà kêu lên một tiếng mà làm nũng với Tiểu Quỷ, thấy vậy hắn mỉm cười lấy Quỷ Tinh Đan ra cho nàng, tiểu xà vui mừng nuốt trọn rồi chui vào người hắn tiếp tục ngủ để luyện hóa.
Giờ đây tuy ở trạng thái Cửu Sắc Tiểu Xà nhưng nhờ vào mấy tháng ăn Quỷ Tinh Đan và lén lút nuốt trộm tinh của Tiểu Quỷ, nên Thải Lân và muội muội nàng đã có thể nhận biết và hiểu hết thảy những điều Tiểu Quỷ nói. Chỉ cần chăm chỉ ắn uống đầy đủ thì sẽ nhanh chóng biến hóa được hình người, dù cho chưa dung hợp hấp thu hết tất cả năng lượng còn sót lại trong khi tiến hóa mang lại…
Dường như nghe được động tĩnh và mùi hương từ Quỷ Tinh Đan, Thải Phiên cũng từ trong người hắn bò ra nhìn Tiểu Quỷ bằng ánh mắt đáng yêu. Nhưng khi cảm ứng được gì đó thì nàng nhìn Hải Ba Đông đang cung kính quỳ một gối ở phía dưới. Lão giả ở phía dưới làm cho nàng có một cảm giác quen thuộc, nhưng nàng không quan tâm mà tiếp tục làm nũng với Tiểu Quỷ.
Hơi thở của người thiếu niên này tạo cho nàng một cảm giác rất thân thiết, hắn như là cả một bầu trời đối với nàng vậy. Cảm giác rất thiêng liêng thần thánh trói buộc giữa hai người, nàng rất mong chờ khi trở lại hình thái nhân loại để có thể trò chuyện với hắn a…!
Tiểu Quỷ hài lòng mà lấy mà vuốt ve đầu con rắn nhỏ, nhìn hành động đầy thân thiết của nàng, Tiểu Quỷ lòng đầy yy mà nghĩ đến viễn cảnh sau này. Sau khi tạo độ hảo cảm với nàng xong xuôi bằng Quỷ Tinh Đan thì hắn nhìn Hải Ba Đông nói: “Giờ ngươi lui ra đi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành trở về đế đô Gia Mã Đế Quốc!”.
-“Vâng! Thần xin phép cáo lui…!”. Hải Ba Đông cung kính mà rời khỏi phòng.
-“Cũng nên đi đón Vận nhi và các nàng rồi!”. Tiểu Quỷ nhìn thân ảnh Hải Ba Đông rời khỏi mà thầm nói.
-“Thiếu gia! Vận nhi là ai vậy chàng?”. Thanh Lân ở bên cạnh nghi hoặc hỏi khi nàng ở với hắn lâu ngày rồi mà chưa hề nghe hắn nhắc tới.
-“He he! Là tỷ muội chung phu quân với nàng đấy! Nàng gặp đảm bảo thân thiết như tỷ muội ruột thịt cho mà xem!”. Tiểu Quỷ cười cười mà véo hai má đang phình lên của nàng.
-“Hì hì! Thiếp rất mong chờ…! Thiếu gia thiếp muốn…!”. Thanh Lân động tình nói, nãy giờ tiểu đệ đệ hắn làm cho nàng rất khó chịu, khiến nàng nhịn nãy giờ khi thấy Hải Ba Đông đã rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại người thân thuộc nên nàng chủ động nói ra.
Nếu thiếu gia thân yêu của nàng muốn nàng thị tẩm trước mặt bao nhiêu người, nàng cũng vui vẻ làm lấy. Nàng không quan tâm đến ánh mắt của người đời, nàng chỉ quan tâm đến cảm xúc của thiếu gia mà thôi…
-“Hắc hắc! Tốt… lão bà đã yêu cầu thì ta sao mà thất trách được!”. Tiểu Quỷ làm sao không biết tâm nàng dành cho hắn, làm hắn cảm ơn ông trời đã cho hắn có có cơ hội để có được nàng, hắn cười hèn mọn mà bế Thanh Lân tới giường…
Thế là xuân sắc nổi lên khắp căn phòng với những âm thanh dâm dục của hai người phát ra. Chỉ khổ cho hai nàng Thanh Xà và Bạch Xà như bị Hứa Tiên ruồng bỏ mà đau khổ đứng nhìn. Khống chế tâm thần để khỏi phải tham chiến khi chưa có sự cho phép của Quỷ Vương bệ hạ a!...
……
----------
(Cầu like mỗi chương! Thanks!)