Tiêu Mị, bông hồng trẻ tuổi, đẹp nhất Tiêu gia khi Huân Nhi và Tiêu Ngọc rời khỏi…
Giờ đây, trong khuê phòng của nàng đang trang trí đầy vải đỏ, mà cả Tiêu gia cũng đang giăng đèn kết hoa, tổ chức song hỹ cho Tiêu Viêm, để hắn nạp Tiêu Mị làm thiếp, khi đột phá tứ tinh Đấu Giả và trở thành một vị nhất phẩm luyện dược sư, mà cầu được gia tộc ban nàng cho hắn.
Tiêu Mị cảm thấy số phận của mình thật hẩm hiu, cố gắng tu luyện để ứng tuyển vào Già Nam học viện mà từ đó nắm giữ số phận của mình. Với thực lực nhất tinh đấu giả, tiềm lực giá trị thuộc về cấp D, có thể thoải mái trúng tuyển vào Già Nam học viện. Nhưng ngờ đâu, nàng chẳng được Nhược Lâm đạo sư nhận vào, nếu nàng biết khi nàng che bai, cười nhạo, mắng nhiếc Tiểu Quỷ trước mặt Tiêu Ngọc bị Nhược Lâm nghe được mà nổi giận gạch tên nàng ra khỏi, thì nàng có hối hận hay không đây…!
Ngay mai, nàng sẽ trở thành thê thiếp của Tiêu Viêm, nàng đã từng mơ ước khi lớn lên sẽ trở thành nương tử chính thê của hắn, như số phận không cho phép, khi còn một Nạp Lan Yên Nhiên, với danh vọng, gia tộc, tu vi đấu khí và vẻ ngoài xinh đẹp hơn nàng đã đính hôn từ nhỏ với Tiêu Viêm biểu ca!
-“Thôi…! Làm thiếp cũng được, mong sao Tiêu Viêm biểu ca không chê bai ta!”.
Tiêu Mị chấp nhận số phận mà thầm nói, rồi chuẩn bị nhiều thứ cho ngày mai…
…
Khuê phòng Nhã Phi ở phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ, chi nhánh Ô Thản Thành…
Nàng đang ngồi xem sổ sách và tình báo của thế lực nàng mới gây dựng, càng nhìn nàng càng hài lòng… Sắp xếp lại đôi chút và cất vào nhẫn trữ vật, chuẩn bị đứng dậy để đi tắm rửa, thì không gian xung quanh thoáng cái vặn vẹo, thân ảnh mà nàng ngày đêm mong nhớ xuất hiện trước mặt nàng, tuy đầu tóc có hơi khác và thân cao hơn trước, nhưng do cảm giác trời sinh mẫn cảm của nữ nhân, khiến nàng thoáng cái đã nhận ra đó là tiểu phu quân của nàng.
Nhã Phi hạnh phúc ập đến, ôm chầm lấy hắn, đầu vùi vào ngực Tiểu Quỷ mà nũng nịu nói: “Phu quân…! Gần một năm rồi… thiếp nhớ chàng lắm a!”.
-“Ta cũng nhớ nàng lắm…! He he…! Lần này về đây ta đón nàng đi cùng với ta luôn đấy!”. Tiểu Quỷ vuốt ve bờ mông đẩy đà của nàng, mỉm cười nói.
-“Wow…! Thật không chàng?”. Nhã Phi vui sướng nói.
-“Thế lực thiếp đã giúp chàng gây dựng rồi, nhưng vẫn còn nhiều thứ cần phải lo lắm, mấy tháng nay thiếp cực khổ lắm đấy chàng!”. Nhã Phi hơi ủy khuất nhìn hắn nói.
-“Không sao…! Sau khi ta dẫn nàng rời khỏi đây thì nàng có thể bàn giao lại cho cấp dưới đáng tin cậy…, rồi thoải mái ở cùng với ta là được! Ta sẽ bù đắp lại hết những cực khổ cho nàng…! Thích không Phi nhi!”. Tiểu Quỷ nâng cằm nàng lên, hôn nhẹ lên trán Nhã Phi, rồi nói.
-“Vâng…! Thiếp thích lắm… Chàng tắm cùng thiếp nhé… thiếp muốn chàng yêu thiếp…!”. Nhã Phi hai tay ôm sau gáy hắn, đôi mắt long lanh, đỏ mặt mà động tình nói.
-“Được thôi lão bà đại nhân, ta sẽ chiều theo ý nàng…! Hắc hắc…!”. Tiểu Quỷ cười hèn mọn mà bế Nhã Phi lên đi vào phòng tắm…
Lát sau vang lên đầy âm thanh nhục dục của phu thê hai người.
……
Sáng sớm, trong Tiêu gia đang giăng đầy thảm đỏ và trang trí đủ thứ phục vụ cho bữa tiệc nạp thiếp của tam thiếu gia Tiêu Viêm, hạ nhân chạy qua chạy lại tấp nập để tới chính ngọ cử hành hôn lễ…
Tiêm Viêm đang ngồi trong phòng nở nụ cười đầy thỏa mãn khi sắp có vợ ở thế giới này, mà không phải chỉ có một vợ, nên hắn sung sướng không thôi, chuẩn bị đầy đủ các thứ để ban đêm động phòng, chinh chiến được nhiều hiệp, thoát khỏi kiếp tra nam, sau hai kiếp làm người.
Kế hoạch đối với Nhã Phi bị phát hiện và bị nàng khống chế, Tiêu Viêm đổi sang mục tiêu khác là Tiêu Mị, tuy nàng chưa dậy thì đầy đủ, nhưng cũng đủ để cho hắn phát tiết. Với tu vi đấu khí và thân phận luyện dược sư nên hắn có thể dễ dàng xin nạp nàng làm thiếp, trong Tiêu gia chẳng ai dám nói gì cả…
-“Sư phụ, tối đến người nên phong bế cảm giác lại nhé!”. Tiêm Viêm hơi lo lắng nói.
-“Được…! Tiểu tử thối ngươi khỏi phải lo, bọn nhỏ các người làm việc thì lão già như ta không xen vô làm gì”. Dược Lão cười cười nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Tội cho thằng nhỏ…!”.
An tâm thở ra một hơi, Tiêu Viêm ở trong phòng chuẩn bị đầy đủ các thứ với Dược Lão, được một lúc, ngoài phòng truyền đến già nua thanh âm: “Tam thiếu gia, người đã chuẩn bị xong chưa, tộc trưởng gọi người đến đại sảnh để làm lễ!”.
-“Nga! Đã xong xuôi”. Thuận miệng đáp, Tiêu Viêm đi ra khỏi phòng, đối với ngoài phòng một cái thanh sam lão giả mỉm cười nói: “Đi thôi, Mặc quản gia”.
Nhìn thiếu niên khuôn mặt có chút non nớt, đang mặc một bộ y phục đỏ chót đầy quý phải dành cho tân lang. Thanh sam lão giả hòa thiện gật gật đầu, lúc xoay người trong mắt xẹt qua một tia đầy hâm mộ và hãnh diện.
Theo lão quản gia ra khỏi hậu viện, tại nghênh khách đại sảnh ngừng lại, cung kính gõ cửa sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, vài người ngồi cao nhất là Tiêu Chiến và ba vị sắc mặt đạm mạc lão giả, bọn họ là trưởng lão trong tộc, quyền lợi không bé hơn tộc trưởng.
-“Viêm nhi! Đến đây… chuẩn bị làm lễ, nghênh đón khách nhân tới!”. Tiêu Chiến mỉm cười hãnh diện nói.
-“Vâng! Thưa phụ thân, Viêm nhi vấn an ba vị trưởng lão!”. Tiêu Viêm bước nhanh về phía trước, đối với bốn người Tiêu Chiến cung kính hành lễ.
Sau khi thân thích tập trung đầy đủ, làm lễ trong giây lát, bên ngoài truyền đến âm thanh hô lớn của hạ nhân…
-“Gia chủ Gia Liệt gia tộc đến mừng lễ…”.
-“…”.
Cả đống khách thay nhau đến mừng lễ…
-“Cát Diệp tiên sinh của Vân Lam Tông đến mừng lễ…”.
Một vị mặc bạch y nguyệt bào lão giả. Lão giả tươi cười đầy mặt, thần thái sáng láng, một đôi nho nhở song nhãn quang mang ngẫu thiểm, thong dong bước vào đại sảnh, rồi ngồi xuống hàng ghế khách quý. Tầm mắt của Tiêu Viêm khẽ hạ xuống, dừng ở lão giả trên ngực, đột nhiên rùng mình, tại lão giả trên ngực y bào rõ ràng có một cái vân thải ngân kiếm, tại ngân kiếm xung quanh có bảy khỏa kim quang lòe lòe tinh thần.
-“Thất tinh Đại Đấu Sư! Lão nhân này lại là một vị thất tinh Đại Đấu Sư? Thật là người không thể nhìn tướng!”. Tiêu Viêm trong lòng kinh dị, thực lực của lão giả này so với phụ thân mình còn mạnh hơn hai tinh.
Đang sợ hãi than, khi nghe được âm thanh của hạ nhân vang lên, ánh mắt Tiêu Viêm sáng rực, đầy nhục dục mà nhìn ra ngoài đại sảnh.
-“Nhã Phi tiểu thư của phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ đến mừng lễ…”.
Tiêu Viêm nhìn thấy một đôi giày bó màu đổ, giày bó gót chân thoáng có chút bén nhọn, từng bước từng bước gõ lên trên mặt đất lát đá trơn bóng, phát ra từng đợt tiếng vang thanh thúy dễ nghe, giống như một loại âm phù tuyệt vời, ánh mắt thoáng hướng lên một điểm, một đôi đùi đẹp thon dài tuyết trắng có chút kích thích ánh mắt xuất hiện ở tại trong tầm mắt.
-“Thật không sai... Càng ngày càng yêu tinh hơn mà! Sau này cũng là của ta thôi!”.
Trong lòng đánh giá như vậy, Tiêu Viêm cùng với những nam tử chung quanh đại sảnh đều hiện lên vẻ mặt thèm thuồng mà nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ động lòng người.
Trong đám người, theo tiếng đặt chân thanh thúy xé gió đến gần, dáng người nữ nhân xinh đẹp mơ hồ kia, rốt cục thì chậm rãi đi ra đại sảnh.
Nhã Phi mặc một bộ cẩm bào màu đỏ tươi bó sát người, cẩm bào cao quý do thợ khéo hoa lệ tinh tế làm ra, vừa vặn vốn là đem đường cong hoàn mỹ tuyệt vời của nữ tử kia phô bày ra, dưới cẩm bào là một đôi chân dài tuyết trắng chói mắt,tại chỗ trong suốt mảnh mai kia có vẻ vô cùng mềm mại, làm cho nội tâm nam nhân dậy lên cổ lửa nóng xúc động.
Nàng đối với rất nhiều nam nhân đến mà nói, đều là một vưu vật, cả người tràn ngập hấp dẫn, câu hồn rất nhiều tâm trí của nam nhân, khiến nàng trở thành trung tâm của đại sảnh dưới ánh nhìn thèm thuồng của tất cả nam nhân, và vẻ ghen ghét, hâm mộ của các nữ nhân.
Ngay cả Tiêu Mị đang ở đại sảnh làm lễ, thấy bầu không khí như thế, cũng không nhịn được mà vén khăn lên, nhìn nữ nhân trở thanh trung tâm của đại sảnh, lòng sinh đầy ghen ghét, tức giận,… đủ các loại cảm xúc, khi nhìn thấy Tiêu Viêm biểu ca đứng bên cạnh đang chăm chú nhìn nàng ta!.
Nhưng khi thấy Nhã Phi đang tình tứ mà ôm lấy cánh tay của một nam tử, dáng người cao ráo, thân cao một thước tám, làn da rám nắng, mặt một bộ hắc y bó sát người, tôn lên vóc dáng đầy cơ bắp gọn gàng cân đối, đầu tóc ngắn mới lạ trông rất điển trai, khiến các nữ nhân trong đại sảnh nhìn kỹ không thôi, càng mị lực hơn nữa là hắn đang đeo một chiếc mặt nạ chỉ che đủ đôi mắt và hai bên má, khiến các nàng càng thêm đỏ mặt mà trong lòng đầy nhộn nhạo…
Còn các nam nhân trong đại sảnh, kể cả Tiêu Viêm thì lòng đầy tức giận than thở và ghen ghét đối với hắn…
Tiêu Viêm nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, không cam tâm mà nhìn hai người tình tứ đi tới ngồi ở hàng ghế khách quý, rồi dời ánh mắt tiếp tục làm lễ.
Trong lúc đi vô đại sảnh, nhờ ánh mắt lợi hại của hắn, Tiểu Quỷ đánh giá Tiêu Mị trên dưới, tuy dáng người nàng chưa phát dục đầy đủ, nhưng khi thấy nàng lén vén khăn lên thì hắn nhìn ra được nàng là một thiếu nữ chưa thể coi là tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt non nớt kia cũng ẩn chứa trong đó một tia vũ mị nhàn nhạt, thanh thuần cùng vũ mị, một tập hợp mâu thuẩn, sau hơn một năm không thấy, làm Tiểu Quỷ yy thầm nghĩ…
Tiểu Quỷ và Nhã Phi tình tứ ngồi xuống bên cạnh nguyệt bào lão giả, Cát Diệp nhìn thấy hai người, đôi mắt ánh lên vẻ mừng rỡ, đánh giá Tiểu Quỷ từ trên xuống dưới, muốn nhìn thấy hắn, nhưng không được gì. Lão lấy ra một bình đan dược và một quyển trục được phong ấn, hơi cung kính đối với Nhã Phi nói:
-“Nhã Phi tiểu thư! Lão phu là Cát Diệp tiên sinh của Vân Lam Tông, hân hạnh được gặp tiểu thư ở đây, tông chủ có lời muốn hỏi thăm người!”.
Nhã Phi đang hạnh phúc bên cạnh Tiểu Quỷ, khi hắn chịu mặc bộ hắc bào mà nàng làm tặng cho hắn, nghe được Cát Diệp nói thì nàng nghi hoặc nhìn lão giả.
-“Đa tạ…! Ta xin thay mặt Phi nhi mà cảm ơn tông chủ các người!”. Tiểu Quỷ nhanh chóng lấy quyển trục được phong ấn và bình đan dược trong tay Cát Diệp, mà nói.
-“Ngươi…!”. Cát Diệp hơi tức giận mà nhìn Tiểu Quỷ, đấu khí xoay chuyển, tạo áp lực lên người hắn, nhưng lão toát ra mồ hôi hột mà thu hồi lại, nhìn nam nhân có giọng thiếu niên bên cạnh mà lòng nổi lên đầy hoảng sợ.
-“Hì hì! Cát Diệp tiên sinh, đây là phu quân của ta, chàng ấy nhận cũng như ta nhận mà thôi!”. Tuy nghi hoặc, Nhã Phi nhanh chóng mỉm cười nói.
-“Vâng…! Lão phu xin nhường lại khoảng không cho hai người!”. Cát Diệp run rẩy mà nới ra hàng ghế khác.
Động tĩnh của ba người đều được chứng kiến dưới ánh nhìn của toàn trường, làm toàn trường hít lên một hơi lãnh khí, khi nhìn thấy Cát Diệp tiên sinh cung kính như vậy.
Khiến không ít nữ nhân bu lại mà hỏi thăm Tiểu Quỷ… Riêng Tiêu Viêm thì ánh mắt không cam lòng nhìn Tiểu Quỷ, ao ước có, ghen ghét có!
Tiểu Quỷ không quan tâm mà cùng trò chuyện với Nhã Phi, lâu lâu đánh giá, tìm kiếm các mỹ phụ xinh đẹp… Hắn mở phong ấn của quyển trục ra, cùng với Nhã Phi đang hơi ủy khuất mà nhìn.
-“Phu quân! Yên Nhiên gửi lời với thiếp, nói cảm ơn chàng đã tặng nàng Tử Linh Tinh và Tử Tinh Nguyên, nàng ấy muốn sớm nhất được gặp chàng đấy… hì hì!”.
-“Lần này, thiếp sai Cát Diệp đến để đưa tặng Tử Linh Tinh và uy hiếp để nới dài thời gian, còn lại dựa hết vào chàng đấy, chỉ cần có lý là hôn ước sẽ hủy bỏ thôi!”.
-“Thiếp nhớ chàng lắm… đó! Phu quân của Vận nhi!”.
Đọc được lời trên quyển trục, Nhã Phi nhịn không được mà véo vào lưng Tiểu Quỷ, thần tình đầy u oán mà nhìn hắn…
-“Hắc hắc…! Phi nhi… đừng có giả vờ như vậy chứ…!”. Tiểu Quỷ mỉm cười treo chọc nàng.
-“Có chàng mới giả vờ thì có!”. Nhã Phi trả lời cho có lệ, nhưng vẫn ôm chặt lấy hắn, tay xoa nắn chổ nàng vừa mới véo, rồi hai người tiếp tục tình tứ trò chuyện, vừa xem lễ vừa tìm kiếm…
……
---------
P/s: Tiêu Viêm không biết đó là Tiêu Quỷ nhé!, còn các đạo hữu muốn Tiểu Quỷ của chúng ta thu Tiêu Mị bằng cách nào đây: phá lễ đường, cướp cô dâu; hay là cho Tiêu Viêm đội nón xanh trong đêm động phòng??? Hôm ni ta rãnh buổi sáng nên tranh thủ viết, chiều đi làm tới sáng… nên tối không có chương nhé!
À... quên! Cảm ơn đh @nguyenphipho123 đã ủng hộ TLT!!!