Chương 35: Bắt Vợ! Tiểu Y Tiên

-“Cứu mạng… chu mi nga… cứu mạng a!”.

Âm thanh hoảng sợ vang dội khắp rừng rậm, một bóng đen nhanh chóng chạy tới trước đoàn đội dong binh đang hành tẩu.

Nghe được âm thanh và thấy rõ diện mạo của thân ảnh trước mắt, Mục Lực vị thiếu đoàn trưởng của Lang Đầu dong binh đoàn, đang lãnh đạm khoát tay một cái, quát to: “Tất cả Lang Đầu chú ý cho ta, nếu hắn có vọng động gì thì mọi người phải giết không nương tay”.

-“Vâng! Đội trưởng”.

Nghe được tiếng quát của thanh niên, chung quanh hơn mười đại hán nhất thời hô lên, thanh âm chỉnh tề, mọi người không ngừng ngó xem, ngay cả Tiểu Y Tiên không nhịn được mà hớn hở đánh giá.

Chỉ thấy trước mặt mọi người là một thiếu niên với làn da rám nắng, toàn thân mặt bộ hắc bào, đầu tóc chỉ dài có 3 phân nhìn vô trông thật hài hước, đang chật vật và hoảng sợ chạy đến trước đoàn người.

-“Có ma thú, mọi người cẩn thận, mau chạy đi a…!”. Thiếu niên hoảng loạn nói.

-“Người đến là phương nào, mau báo tên? Nếu không giết không tha!”. Mục Lực đứng bên cạnh Tiểu Y Tiên hào hùng nói.

-“Thiện tai… tại thiên a…! Phổ độ chúng sinh không nên đụng đao, đụng kiếm!”. Thiếu niên đứng nhìn loan đao trước mặt, mà bình tĩnh nói.

-“Ta là truyền nhân của Thích Ca Mô Ni Phật đại danh đỉnh đỉnh, không người không biết…!”.

-“Phật hiệu là Thích Tiểu… tự là Quỷ, mọi người có thể gọi ta là Quỷ tăng! Nhưng riêng vị mỹ nữ này, nàng nên gọi ta là Tiểu Quỷ cho nó gần gũi a!”. Tiểu Quỷ vừa rờ đầu tóc húi cua của mình, vừa đỏ mặt nói mà chỉ về phía Tiểu Y Tiên.

-“Hì hì...!”. Tiểu Y Tiên thấy bộ dáng và lời nói của hắn mà không nhịn được hơi ôm bụng mà nín cười.

-“Phật?Ca Mô Ni? Thích tiểu…? Mẹ kiếp… đó là thứ đếu nào? ta chưa nghe danh bao giờ! Bắt hắn lại cho ta!”. Mục Lực tức giận ra lệnh, khi nhìn thấy mỹ nữ hắn tán tỉnh bị tên tiểu tử thối đầu trọc cheo chọc mà cười.

-“Gào… gừ!”.

Chưa kịp ra tay bắt lại thì chỉ thấy một đầu ma thú nhị giai chạy đến mà càng quét vào đoàn đội dong binh. Làm bọn hắn gà bay chó sủa mà vứt bỏ vũ khí để chạy trốn, Mục Lực trong lúc hoảng sợ đẩy Tiểu Y Tiên tới trước mặt ma thú nhị giai, khi thấy nó đã tới trước mặt hắn.

Tiểu Y Tiên khuôn mặt trắng bệch mà nhìn cái mồm đầu máu trước mặt, nhắm mắt lại mà chờ đợi số phận…

-“Bắt vợ… bắt vợ… bắt vợ gái có Mông…!”.

Tiểu Y Tiên tưởng mình đã chết, nhưng không cảm thấy đau tí nào, mà chỉ nghe được có ai đang rêu la hát vu vơ bên cạnh, cảm thấy cả người xóc lên xóc xuống. Tiểu Y Tiên nhanh chóng mở mắt ra, đập vào mắt mình là đôi chân lanh lẹ của ai đó, ngẩng đầu lên nhìn thấy xung quanh cây cối đang dần dần chạy về trước…

-“Á… á… á!”.

Tiểu Y Tiên biết được nàng đang bị vác trên vai một người nào đó, mà hắn đang chạy nhanh về phía trước, để tránh khỏi đầu ma thú đang đuổi theo…

Sau khi thấy khuất bóng của đầu ma thú đó, Tiểu Y Tiên nhịn không được mà đỏ mặt nói: “Ngươi mau thả ta xuống, như vậy có ai thấy được mà xấu hổ chết!”.

“Bốp!”.

-“Á…!”.

Âm thanh trầm đục cùng với tiếng hét vang lên, bờ mông của nàng bị một bàn tay nóng hổi vỗ mạnh lên mà tung tăng gợn sóng.

-“Nàng là nương tử của ta, ta đang hoàn thành phong tục… nên chưa thể thả nàng xuống được, chờ tìm được sơn động trú ẩn để làm nhà tạm thời trở về, mới thả nàng xuống được, hắc hắc!”. Tiểu Quỷ cười hèn mọn nói.

-“Tiểu Quỷ, ta khi nào là nương tử của ngươi…! Chúng ta mới gặp nhau chưa được nửa khắc… ngươi là đồ quỷ háo sắc thì có chứ Quỷ tăng gì?”. Tiêu Y Tiên đỏ mặt chửi, khi nhận ra giọng nói của tên thiếu niên làm nàng rất thích thú, mà vừa nãy mới gặp.

-“Mau thả ta xuống nhanh… đồ quỷ háo sắc!”.

“Bốp!”.

Nàng vừa chửi, vừa vùng vẫy, cấu xé lên sau lưng hắn.

Còn Tiểu Quỷ vừa chạy, vừa vỗ mông nàng mà chí lý nói: “Ta cứu nàng trước miệng ma thú, chỉ kịp vác lên vai mà chạy… a! Khổ nổi… nơi ta sinh ra, có phong tục nam nhân phải thề là khi vác nữ nhân lên vai để chạy thì sẽ bắt nàng ấy về làm nương tử, nếu không thì sẽ giết, không giết thì sẽ chết a…! Khổ… khổ thật mà!”.

-“À mà quên nói với nàng, quan niệm ở chổ ta là nữ nhân nào mà khi bị bắt về làm nương tử mà càng vùng vẫy, giằng co, đánh trả và dùng miệng cắn lại thì chứng tỏ nàng ấy càng yêu ta, và chúng ta là một đôi trời sinh đấy…!”. Tiểu Quỷ tiếp tục xạo lìn nói.

-“Ngươi…!”. Tiểu Y Tiên không biết nói gì mà im lặng để Tiểu Quỷ vác đi tìm sơn động. Tuy lần đầu gặp mặt, nhưng nàng rất có hảo cảm với hắn, tuy hơi bỉ ổi… nhưng rất mới mẻ a…!

-“Hahaha…!”. Tiểu Quỷ vừa vác nàng mà chạy, vừa hèn mọn mà vuốt ve cặp đùi thon thả của nàng… làm hắn sung sướng mà quên mất…

Trước mặt Tiểu Quỷ đang là một vách núi, nhãn đồng hơi co lại, cước bộ Tiểu Quỷ không tự chủ hướng tới trước một bước mà nhanh chóng dừng lại, vách núi dựng đứng liền đập vào ngay giữa mắt.

Lưng chừng vách núi dựng đứng bên ngoài bao phủ đầy đá vụn, khắp nơi là quái mộc mọc lan tràn cùng với một ít xương đầu của loài vật nào đó. Ánh mắt của Tiểu Quỷ chậm rãi đảo qua vách đá, trong nháy mắt chợt dừng lại ở một chỗ bị cây cối mọc ngang che lấp đi.

Quái mộc mọc ở nơi dựng đứng này lại được bố trí hết sức xảo diệu, nhờ vào nhãn lực của hắn, Tiểu Quỷ có thể thấy qua khe hở của bụi cây một khoảng trống đen kịt.

-“A…! Tới nơi rồi, phía trước có một sơn động a!”.

Núi xong, Tiểu Quỷ vẫn đang vác Tiểu Y Tiên trên vai mà thẳng tiến xuống vách núi, để đi vô sơn động…

-“Á… á!”. Tiểu Y Tiên hoảng sợ mà hét lên, cả người vùng vẫy, khi thấy mình rơi xuống vực.

“Bốp!”. Tiểu Quỷ tiếp tục đánh mông nàng, làm Tiểu Y Tiên đỏ mặt mà im lặng thôi vùng vẫy, áp mặt ôm chặt vào lưng hắn, hai đôi mắt mọng nước đầy ướt át nhắm lại không dám nhìn… cảm thấy mình thật ủy khuất khi bị đụng chạm mà!

-“Rốt cuộc cũng tới… nhà của chúng ta rồi!”.

Hưng phấn mỉm cười hắc hắc, Tiểu Quỷ vác Tiểu Y Tiên, mũi chân trên vách khẽ điểm lần cuối, hai người thân hình xẹt qua giữa không trung cuối cùng vững vàng rơi vào cửa sơn động.

Vừa tiếp đất, Tiểu Quỷ nhanh chóng đặt Tiểu Y Tiên xuống đất, nàng vô lực mà dựa vào ngực hắn để đứng vững.

Làn hương thơm phả vào mặt Tiểu Quỷ, một thân thể mềm mại thơm ngát đột nhiên tiến vào ngực hắn. Thân thể mềm mại nằm trong lồng ngực như đánh vào đáy lòng làm cho hắn trong lòng mãnh liệt run lên. Hít vào một hơi thỏa mái, Tiểu Quỷ nhanh chóng ôm láy vòng eo mà hắn đã từng khen là cực phẩm tinh tế mảnh mai kia. Cánh tay mãnh liệt, nóng hổi, gắt gao ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng mà dắt nàng vào sâu trong sơn động, đồng thời cũng lấy Dạ Minh Châu ra để chiếu sáng xung quanh.

-“A…! Ngươi còn không buông ta ra!”. Sau khi được Tiểu Quỷ dẫn vào sâu trong sơn động thì Tiểu Y Tiên mới hoàn hồn trở lại, mặt đẹp đỏ lên, vùng vẫy, âm thanh có đôi chút xấu hổ pha lẫn giận dữ vang lên trong tai hắn.

Tiểu Y Tiên vùng vẫy không được, nhưng hai khối mềm mại trên người của nàng hơi cọ vào người Tiểu Quỷ, làm hắn thở ra một hơi sảng khoái.

-“Không đấy… nương tử, nàng làm gì được ta nào? Còn vùng vẫy, nói thêm câu nào nữa… có tin ta vứt nàng cho bọn ma thú Hợp Viên đối với nữ nhân loại rất có hứng thú không hả?”. Tiểu Quỷ trêu tức mà hăm dọa nàng.

-“Ngươi… tên quỷ hỗn đản!”. Mặt Tiểu Y Tiên trở nên trắng bệch, Tiểu Y Tiên rõ ràng bị dọa không nhẹ mà ôm chặt lấy hắn, nàng cũng đã nghe qua cái loại ma thú thanh danh... cực kì tồi tệ này.

-“Thả ta đứng ra, ta nói cho ngươi biết trong này có đồ vật gì!”. Bị Tiểu Quỷ hăm dọa, sau khi định thần lại… biết được sơn động này là nơi nàng vừa mới tình cờ phát hiện trong một lần hái thuốc. Thấy Tiểu Quỷ vẫn không có để ý gì thì nàng đầu hàng, tiếp tục nói:

-“Trong sơn động hẳn là một vị tiền nhân lưu lại, bất quá ta cũng không đi vào, cho nên đối với bên trong cũng không rõ lắm, nhưng xem một số giấu vết, vị tiền nhân đã lưu lại sơn động kia, hẳn là rất mạnh. Nhất định trong này có bảo bối…!”.

Tiểu Quỷ ôm nàng, hài hước mà nhìn Tiểu Y Tiên, cười chân thành nói: “Nàng thấy nương tử quan trọng hay những thứ này quan trọng hơn…?”.

Tiểu Y Tiên câm nín mà để mặc hắn ôm nàng đi về phía trước… Hai người nhanh chóng tới cúi đường, nhờ vào uy áp Tiểu Quỷ âm thầm thả ra mà khi đi hai người chẳng gặp được ma thú nào cả.

Trước mặt hai người bây giờ xuất hiện một chỗ toả ra quang mang màu vàng nhàn nhạt, chính là một cánh cửa đá. Tiểu Quỷ vung chưởng tới, đạp vỡ tan tành cửa đá, khiến bụi bây mù mịt…

Tiểu Y Tiên thấy vậy thì nhìn hắn nghi hoặc hỏi: “Thực lực của ngươi cao cường như vậy, ít nhất là Đấu Sư cường đại… Nhưng sao lúc nảy thấy ngươi chật vật chạy trốn, bởi một đầu nhị giai ma thú?”.

Tiểu Quỷ mặt mo hơi đỏ lên, không ngờ Tiểu Y Tiên định lực lợi hại như thế, tiếp tục xạo lìn mà nói: “Thiện tai…! Ta đang tu phật…! Phổ độ chúng sinh… không nên sát sanh… sát sinh đâu!”.

-“Ta vô tình nhìn thấy nó đang giao phối với bạn tình… không ngờ nó rượt ta như vậy… không thể giết, nên chỉ chạy được thôi… a!”.

-“Hì hì…!”. Nhìn thấy bộ dạng vô hại của Tiểu Quỷ đang rờ đầu nói, khiến Tiểu Y Tiên không nhịn được mà cười, nàng che miệng mà tiếp tục nói:

-“Không nghĩ tới ngươi ngoại trừ khi dễ phụ nữ ra, còn có chút bản lãnh và lương thiện như vậy!”.

-“Hắc hắc… đặc biệt là ta đối xử rất tốt với nương tử của mình đấy!”. Tiểu Quỷ thất thần, mê đắm trước nụ cười của nàng, mà cười hèn mọn nói.

-“Xì…! Tin ai được chứ không nên tin đồ quỷ xứ… nhà ngươi!”. Thấy Tiểu Quỷ hơi thất thần, Tiểu Y Tiên nhanh chóng thoát ra khỏi được người hắn, chạy về phía trước mà nói. Giờ đây, có ai ở trước mặt nàng mà nhìn, thì thấy hai má của nàng đang đỏ rực hẳn lên, đầy vẻ thẹn thùng… của thiếu nụ hoài xuân!

Tiểu Quỷ hơi lắc đầu, mà tiến về phía trước… đi theo phía sau nàng.

Hai người bước vào cánh cửa đá, không gian trước mắt chợt trở nên rộng rãi hơn.

Trong cửa đá là một thạch thất rất lớn, thạch thất nhìn qua có chút đơn giản và trống trải. Trên vách tường có sử dụng Nguyệt quang thạch để chiếu sáng xung quanh. Tại vị trí trung ương trong thạch thất, có một cái ghế ngồi, trên ghế ngồi là một bộ khô cốt, đầu của khô lâu bị vùi ở dưới sâu, rơi xuống chỗ xương bắp đùi trắng bệch. Bộ dạng này kết hợp với không khí an tĩnh ở đây, nhìn qua rất có chút mùi vị âm trầm.

Y đang ngồi phía trước một tảng đá, trên tảng đá có bày biện chỉnh ba chiếc hộp đá.

Mặt khác, tại ba góc còn lại trong thạch thất, hiển nhiên chất đống không ít kim tệ ánh vàng rực rỡ cùng với lượng lớn tài vật quý giá, kim tệ số lượng lớn như vậy sợ rằng không dưới mấy chục vạn.

-“Tử Lam Diệp, Bạch Linh Tham Quả, Tuyết Liên Tử, Băng Linh Diễm Thảo,...”.

Đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn sân hoa cỏ nho nhỏ đó, đọc tên một đám đại biểu cho sự quý hiếm khó tìm của những dược liệu cao cấp. Từ cái miệng nhỏ hồng nhuận của Tiểu Y Tiên, len lén mở ra.

-“Nè…! Tiểu Quỷ… hai ta chia đôi… ngươi thấy như thế nào!”. Nói rồi, Tiểu Y Tiên hưng phấn mà không thèm để ý tới Tiểu Quỷ trả lời, mà thu lấy các loại thảo dược…

Sau khi thu được một phần hai dược thảo, thì Tiểu Y Tiên nghi ngoặc mà nhìn về phía sau. Thấy Tiểu Quỷ đang đứng đó mà mỉm cười nhìn mình, làm nàng đỏ mặt mà nói: “Sao ngươi không thu lấy?”.

-“Không cần…! Nương tử là trên hết… nàng cứ thoải mái mà thu lấy hết đi!”. Tiểu Quỷ xua tay nói, mà tiếp tục đánh giá xung quanh, trong lòng thầm nghĩ: “Không ngờ đi bậy đi bạ tới được nơi này!”.

-“Tiểu Quỷ…! Ngươi thật tốt a…! Ta là Tiểu Y Tiên!”. Tiểu Y Tiên đỏ mặt e thẹn nói, quay đầu không khách khí mà tiếp tục thu lấy tất cả các loại thảo dược còn lại…

Tiểu Quỷ thu lấy một mảnh da màu vàng hơi cũ kỹ, xoay xoay ba cái chìa khoá màu đen mà hắn vừa kiếm được, Tiểu Quỷ chậm rãi hướng ba cái hộp đá trên bàn đá đi tới.

-“Ting! Chúc mừng Quỷ đại ca hoàn thành nhiệm vụ ẩn, thu thập được tàn phiến bản đồ Tịnh Liên Yêu Hỏa, nhận được 20 vạn kim tệ!”. Âm thanh Tiểu Nhi Tử vang lên trong đầu hắn.

Tiểu Quỷ không ngờ như vậy cũng có thưởng! Mà quy đổi hết số kim tệ còn lại thành [Điểm vinh dự], và tiện thể xem thông tin cá nhân!

Ký chủ: Thích Tiểu Quỷ (hay còn gọi là Tiểu Quỷ), 15 tuổi

Tu vi đấu khí: Cửu tinh Đại Đấu Sư

Cảnh giới linh hồn: Tiên cảnh trung kỳ trung cấp

Nhẫn thuật: Tả Luân Nhãn cấp độ ba, Biến Thân Thuật, Biến Tức Thuật.

Vật phẩm trong người: Âm Dương Châu, Dị Hỏa…

Công pháp tu luyện: Âm Dương Nghịch Chuyển Quyết

Tuyệt kỹ: Độc Nhất Vô Ảnh Kiếm

Kỹ năng hệ thống: Dịch Chuyển Tức Thời

Khóa Định Hậu Cung: Cổ Huân Nhi#, Nhã Phi, Tiêu Ngọc, Nhược Lâm, Tuyết Ny, Vân Vận (#: chưa quan hệ)

Thể chất: Âm Dương Hỗn Độn Thể (đại thành, chờ hình thành Âm Thể)

Điểm vinh dự: 12000. (đã quy đổi 100 vạn kim tệ)

Tiểu Quỷ cảm thán chê ít mà cầm cái chìa khoá đi đến trước bàn đá, Tiểu Quỷ lại sờ sờ cái khoá kim loại hơi chút ấm áp kia. Mở ra và lấy hết bảo vật trong đó ra ngoài để lên thạch bàn trước mặt, rồi chờ Tiểu Y Tiên tới.

-“Xem ra ngươi cũng có chút lương tâm!”.

Chu cái môi nhỏ, Tiểu Y Tiên ôm trong lồng ngực hơn mấy chục cái bình nhỏ, sau đó đặt ở phía trên thạch bàn, cuối cùng có chút lưu luyến không nỡ, lấy ra một nữa, để trước mặt Tiểu Quỷ: “Đây… mấy cái này là của ngươi!”.

Cười cười, hơi lắc đầu, Tiểu Quỷ chỉ chỉ ba thứ trên bàn đá mà nói: “Không cần…! Ta tặng hết cho nàng đó, coi như là lễ cưới của ta vậy!”.

-“Cảm ơn ngươi… Tiểu Quỷ!”.

Tiểu Y Tiên nghe hắn nói thế, nàng sau khi xem xét mà vui mừng, đem tất cả những thứ trên thạch bàn thu vào nhẫn trữ vật. Nàng khuôn mặt đỏ ửng, e thẹn mà cảm kích thốt ra một câu cảm ơn!

-“Hehe…! Không cần phải khách khí như thế! Đông ý làm nương tử ta nhé Tiên nhi!”.

Tiểu Quỷ kéo nàng vào lòng mà cười thâm tính nói.

-“Ưm…!”.

Tiểu Y Tiên bị hắn chiếm tiện nghi, không kìm được mà rên nhẹ. Nàng e thẹn, cảm động mà nhìn hắn dò hỏi: “Nếu sau này ta có làm tổn thương, thâm chí hại tới ngươi, thì ngươi vẫn muốn cưới ta làm nương tử, vẫn đối xử tốt với ta như vậy chứ?”.

-“Ừm…! Ta sẽ luôn đối xử tốt với nàng… ta sẽ cố gắng làm nàng thích ta, làm nương tử ta nhé…! Tiên nhi…!”. Tiểu Quỷ chân thành nhìn nàng nói.

-“Vâng! Thiếp đồng ý!”. Tiểu Y Tiên đỏ mặt, động chân tình của thiếu nữ hoài xuân mà đồng ý nói.

-“Ưm… ưm!”.

Tiểu Quỷ mãnh liệt hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, hai tay không rãnh rỗi mà vuốt ve khắp cả người Tiểu Y Tiên, làm nàng nhịn không được mà rên nhẹ…

Khi thấy nàng chịu không nổi mà đấm lên ngực hắn thì Tiểu Quỷ mới nhả môi nàng ra, cười hắc hắc mà nhìn nàng…

Tiểu Y Tiên đỏ mặt, cả người vô lực mà dựa trên ngực hắn, ngẩng đầu nhìn hắn mắng yêu: “Tiểu Quỷ…! Chàng thật bại hoại… lại chiếm tiện nghi của thiếp!”.

“Bốp!”.

-“Á… á!”.

Tiểu Quỷ vung tay vỗ thật mạnh một cái đét vào mông không đủ to tròn của nàng, làm Tiểu Y Tiên hét toáng lên mà lấy tay che lại bờ mông của nàng, ủy khuất nhìn hắn…

-“Không ra gì? Nên gọi ta là phu quân mới đúng?”. Tiểu Quỷ bá đạo, vươn cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Y Tiên mà nói.

-“Vâng! Thưa tướng công! Phu thê chúng ta nên ra khỏi đây, để thiếp dẫn chàng đi đến một nơi!”. Tiểu Y Tiên mặt đối mặt với hắn, mà cười hì hì nói.

-“Ừm… đi thôi!”. Tiểu Quỷ không để ý mà dắt tay nàng đi.

Tiểu Y Tiên muốn dẫn hắn đến nơi tiểu sơn cốc chỉ có nàng biết, để bồi dưỡng tình cảm với hắn, nàng muốn hắn thật tâm yêu nàng, và nàng cũng vậy! Tuy giờ chỉ hứa miệng thôi nhưng nàng rất muốn vĩnh viễn trở thành nữ nhân của Tiểu Quỷ, khi hắn lợi hại như vậy sau nhiều lần nàng hạ độc mà chẳng được gì, biết hắn có thể chăm sóc tốt cho nàng sau này, nên nàng muốn ủy thân cho hắn…

Hai người như đôi tình nhân mà dắt lấy tay nhau, thanh thản đi ra khỏi sơn động. Đứng trước cửa động, Tiểu Y Tiên từ trong lòng lấy ra một cái sáo trúc, nhẹ nhàng thổi ra một chuỗi thanh âm. Lát sau, trên bầu trời xuất hiện một con Lam Ưng khổng lồ, từ xa xa bay tới, sau đó xoay quanh trên không trang viện, cuối cùng chậm rãi hạ xuống.

Nhìn lam ưng đang ngày càng xuống thấp, Tiểu Quỷ ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Tiểu Y Tiên, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, thân thể vọt lên cao, cuối cùng vững vàng trên lưng con chim.

Hai người tình tứ ôm nhau, đứng ở trên lưng chim mà trò chuyện, Tiểu Y Tiên khống chế Lam Ưng dần dần rời khỏi nơi này…

……