Khi nhìn thấy tu vi đấu khí của Nhã Phi tăng lên một tinh trong vòng một đêm thì Nhược Lâm nhìn hắn ôn nhu hỏi: “Phu quân! Tu vi đấu khi của Phi nhi nhờ chàng mà tăng lên hả?”.
-“Hehe! Được phu quân tưới tiêu thì sao không tăng lên được, sau này các nàng mà tranh thủ để ta sủng ái đi!”. Tiểu Quỷ cười hèn mọn nói.
-“Chàng thật bại hoại…! Nhưng bọn thiếp cũng muốn a! Chàng mau khai ra làm cách nào để được như vậy đi! Vừa được sướng lên tiên mà còn có thể tu luyện nữa!”. Nhược Lâm ôn nhu mắng yêu mà ôm lấy hắn, thắc mắc hỏi.
Tiểu Quỷ cười hắc hắc mà hôn mãnh liệt lên đôi môi của Nhược Lâm,… Sau khi thả nàng ra thì hắn tới trên bàn, chén lấy bữa sáng mà hai nàng Nhược Lâm chuẩn bị cho bọn hắn, sau khi hoạt động thể dục tốn sức, hắn cần bồi bổ thêm cho cái bụng đang đói a!
Ba nàng nhìn say mê dáng ăn như hổ đói của hắn,… càng nhìn càng đỏ mặt mà nghĩ tới khi sói đói này đè các nàng lên giường, như hung hăng ăn cô bé của các nàng vậy!...
Ăn xong, hắn truyền công pháp Ngọc Nữ Thần Âm Công và tặng Cánh Cửa Thần Kỳ (Failed) cho hai người Nhược Lâm và Tuyết Ny, rồi dặn dò đôi chút… chuẩn bị đi ra để các nàng ở lại trò chuyện với nhau.
Sau khi biết được khi được phu quân sủng ái mà còn có thể tăng lên tu vi nhanh như thế thì Tuyết Ny nhìn hắn với vẻ mặt như muốn đè hắn ra…, ôm chầm lấy hắn mà vuốt trụ tự tin nói:
-“Có được phu quân thì bọn thiếp chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp yêu nữ kia trong học viện, có cần…”.
-“Ưm… ư!”. Tuyết Ny chưa kịp nói tiếp thì đã bị Tiểu Quỷ đớp lấy đôi môi nàng mà hôn lấy.
-“Thoải mái…! Yêu nữ? Có đẹp lắm không? Tiện thể phu quân thu luôn!”. Tiểu Quỷ phê lòi mà nói.
-“Tất nhiên rồi! Yêu nữ mà sao không đẹp được, chỉ cần phu quân muốn… bọn thiếp sẽ tranh thủ cho chàng!”. Tuyết Ny đỏ mặt nhìn hắn cười cười nói.
-“Được! Nhờ hết vào Tuyết Ny ngoan của phu quân!”.
-“Á…!”.
Nói xong hắn véo mạnh lên ngực nàng mà đi ra khỏi phòng để luyện dược vật, đan dược và đi mua sắm,… chuẩn bị hành trang mà rời khỏi Ô Thản Thành…
-“Ting! Chúc mừng Quỷ đại ca đạt chỉ tiêu, có thêm một chức năng trong kỹ năng hệ thống Khóa Định Hậu Cung, khi có được 5 người. Chức năng này có thể cảm ứng mối nguy hiểm khi nữ nhân trong hậu cung gặp nạn!”. Âm thanh của Tiểu Nhi Tử có đôi chút hèn mọn vang lên.
-“Đệt mợ! Hệ thống hố cha,… làm ta tốn cả mớ tiền! Có chức năng này sớm thì ta khỏi phải lo lắng mà mua Cánh Cửa Thần Kỳ (Failed) cho các nàng, dùng Dịch Chuyển Tức Thời tới nơi là được!”. Tiểu Quỷ bực tức chửi tục.
-“Hố gì cha…? Không tốn đâu nhé Quỷ đại ca…, nó rất cần thiết đó!”.
-“Lỡ đâu Quỷ đại ca mà dịch chuyển tới gặp phải cường giả Đấu Tông trở lên thì có mà ăn cứt nhé! Mà không gặp, nhưng lỡ đâu xui xui, cả bốn nàng đều gặp nguy hiểm cùng lúc thì có mà đi bán muối để gặp lại nhé!”. Tiểu Nhi Tử cười hèn mọn nói.
Tiểu Quỷ nghe vậy mà đen mặt lặng thinh…! Nhưng trong lòng vẫn thầm chửi: “Đệt! Ở Gia Mã Đế Quốc có lắm Đấu Tông thế à?... Ta đâu có xui xẻo như vậy!”.
…
Đến tối hắn trở về tiếp tục mà tiếp tục đánh trận…! Đem bốn nàng vào không gian Âm Dương Châu, vừa chơi thoải mái, có giường lớn dư giả chứa 5 người, vừa không ai làm phiền và tiện thể định vị để các nàng truyền tống về khi hắn rời đi, khi nhớ hắn hoặc gặp nguy hiểm.
Trận chiến trên giường lớn diễn ra với bối cảnh như một trận đánh liên minh huyền thoại vậy!
Hắn lấy một cân bốn, với độ trâu, xanh, trình cao và hàng khủng như bật tool của hắn, gánh bốn nàng khi đã bị dập, xoáy, ngoáy, chọt và ăn hành ra bã mà liên tục đạt tới cao trào chiến thắng. Vừa đánh hắn vừa bật live stream cho Huân Nhi xem mà học hỏi, làm kỹ năng của nàng càng ngày càng tăng thêm…
Ngày nào hắn cũng đánh vài chục trận như muốn leo rank xếp hạng vậy, làm cho các nàng chết mê chết mệt mà mỗi ngày, ban ngày chỉ tu luyện Ngọc Nữ Thần Âm Công và đến tối là kéo hắn lên giường để leo rank. Và ngày nào Huân Nhi cũng chực chờ mà chăm chú xem, để học hỏi… như một fan hâm mộ vậy.
Sau mười mấy ngày kéo rank các nàng lên vài tinh, chỉ có Nhược Lâm là lên được một tinh, đạt tới lục tinh Đại Đấu Sư vì rank nàng đã quá cao. Hắn trình cao nhưng bị hell elo nên chỉ đột phá lên một tinh, tới tam tinh Đấu Sư sau khi hấp thụ khí thần âm trong cơ thể các nàng!.
Nằm trong vòng tay ôn hương của bốn nàng, hắn trầm mặt nhìn các nàng mà nói:
-“Phu quân chuẩn bị rời khỏi đây một thời gian, các nàng tự chăm sóc cho mình và cố gắng tu luyện nhé!”.
-“Chàng đi đâu…! Chẳng lẽ chàng bỏ rơi bọn thiếp!”. Các nàng mắt hoe lên mà đồng thanh nói.
-“Không có a…! Bỏ ai chứ sao bỏ các nương tử bảo bối của ta đươc!”.
Hắc cười hắc hắc mà vuốt ve các nàng, nói cho các nàng là hắn chuẩn bị rời khỏi đây để đi đến Ma Thú sơn mạch và Tháp Qua Nhĩ sa mạc mà rèn luyện rồi tiện thể kiếm thêm vài tỷ muội cho các nàng. Khiến các nàng chỉ chu miệng lên mà cam chịu!.
Hùng ưng đang lớn… muốn đến bầu trời cao hơn để bay lượn nên các nàng nghĩ không thể giữ chân hắn luôn ở bên mình được, chỉ muốn được trở thành nữ nhân của hắn, rúc trong lòng ngực hắn, để hắn chở che mưa gió, bão táp cho các nàng.
Nên hắn rời đi để trở thành cường giả là điều không thể thiếu được, rồi một ngày hắn sẽ đứng trên đỉnh của thế giới này, các nàng đều tin tưởng va chờ mong mà thông cảm cho hắn!
Hắn hỏi có ai đi theo hắn không? Và ít nhất một năm sau sẽ quay trở lại mà đón các nàng thì cả bốn nàng đều lắc đầu, vì có công việc cần phải hoàn thành, dẫn dụ yêu nữ ở học viện vào tròng. Đặc biệt là Nhã Phi khi hắn giao cho nàng một việc rất quan trọng ở trong Ô Thản Thành…
Thấy độ lì lợm và trâu bò của hắn, có thể bảo toàn tính mạng bất cứ lúc nào, các nàng chỉ mặc niệm cho các ma thú và người ở trong Ma Thú sơn mạch thui, chứ không lo lắng cho an nguy của hắn. Với lại có thể truyền tống về Âm Dương Châu bất cứ lúc nào khi xong việc, nên các nàng vẫn để mặc hắn đi mà không đòi theo để chăm sóc hắn.
Biết được phu quân sắp phải rời xa các nàng vài năm, nên các nàng chiều chuộng hắn mà để hắn chơi lỗ nhị, sau nhiều lần hắn dẫn dụ yêu cầu mà không thành công.
Đêm đó, các nàng được hắn bạo cúc hoa với dược vật bôi trơn hắn luyện ra mà sướng tê tái cả người, cảm giác càng chơi càng sướng, bụng đều căng tròn lên, chứ không đau như lần đầu của Tiêu Ngọc, làm nàng cáo trạng liên tục. Hắn chỉ cười mà xách thương ra trận, tiếp tục không tha cho lỗ nào trên người của các nàng…! Và tiếp đó là âm thanh dâm dục vang khắp căn phòng trong không gian Âm Dương Châu.
Trước khi ngất lịm đi, Nhã Phi cố gắng nhìn hắn nở nự cười quyến rũ kèo thêm dụ hoặc vuốt trụ cho hắn, nàng treo ghẹo hắn mà dặn dò một câu: “Chàng đi sớm về sớm, bọn thiếp chờ chàng! Nếu bí quá thì chàng có thể tìm nữ nhân mà xả, chứ đừng tìm ma thú đấy nhé!”.
Hắn đen mặt, chỉ thầm mắng “Càng ngày càng yêu tinh mà!”, rồi cười đáp lại: “Yên tâm, đinh lực của ta lớn lắm! Nàng nói với các nàng rán tu luyện, để phu quân gặp lại mà thấy không cố gắng là không sủng ái đâu!”.
Rồi Nhã Phi chu miệng lên, nàng nở nụ cười hạnh phúc mà nằm trong lòng hắn!
Tiểu Quỷ rời đi không kinh động đến bốn người các nàng, hắn chỉ để lại mỗi nàng một phong thư và một nhẫn trữ vật có đầy đủ đan dược cần thiết mà hắn luyện chế. Thiếu niên một thân quần áo màu đen bình thường, hai tay trống trơn chỉ đeo một chiếc nhẫn như một u linh thoáng ẩn thoáng hiện rồi biến mất ở cuối ngã tư đường, rồi cuối cùng rời khỏi phạm vi Ô Thản Thành.
…
Trên bầu trời đêm đen nhánh, một vầng trăng sáng nằm cô độc bên trên, ánh trăng nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, soi sáng mặt đất.
Trong khu rừng rậm nhỏ, một đống lửa nhàn nhạt bốc lên, mang đến những tia sáng ấm áp trong đêm tối yên tĩnh.
Ngồi bên cạnh đống lửa, Tiểu Quỷ nhàn hạ dựa vào cây cổ thụ, hỏa côn trong tay, nhàm chán đùa giỡn đống lửa.
Tính đến ngày hôm nay, Tiểu Quỷ đã rời khỏi Ô Thản Thành được ba ngày, sau khi hỏi thăm Tiểu Nhi Tử và mọi người đi đường thì đã đến được địa điểm thuộc đông bộ Ma Thú sơn mạch, từ đây đi xuyên qua Ma Thú sơn mạch, là có thể tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc, nơi đó là mục tiêu cuôi cùng của hắn trong chuyến đi này… rồi sẽ trở về lại Ô Thản Thành để đón các nàng nếu kịp.
Lúc đầu còn có cảm giác mới mẻ, tại những lúc thoải mái khi một mình du hành, nỗi nhớ các nàng cũng giảm đi rất nhiều, nhưng lại chậm rãi tăng lên, theo tiểu đệ đệ… lâu lâu ngẩng đầu lên nghị sự với hắn a!. Hắn vuốt vuốt trụ mà rống to lên: “Tiểu Y Tiên…! Trước hết ta đến với nàng đây!”.
-“Ting! Phát động nhiệm vụ rèn luyện và trưởng thành, trước khi Quỷ đại ca tròn 15 tuổi phải chém giết được số lượng ma thú trong Ma Thú sơn mạch như sau: 1000 nhất giai, 200 nhị giai, 100 tam giai, 10 tứ giai, 3 ngũ giai và 1 lục giai. Khi đến thời hạn không đủ chỉ tiêu thì tiểu đệ đệ không ngóc đầu lên nổi trong vòng ba năm. Phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ: 1 vạn [Điểm vinh dự]”. Âm thanh Tiểu Nhi Tử vang lên khi hắn đang yy.
-“Đệt…! Nhiều dữ vậy…!”. Tiểu Quỷ tái mặt mà ôm lấy tiểu đệ đệ.
-“Tiểu Y Tiên…! Chờ ta xong việc rồi ta sẽ đến bắt nàng về làm vợ!”. Tiểu Quỷ cười hắc hắc rống lên.
-“Ủa... bắt vợ… bắt vợ? Làm ta nghĩ tới tập tục của người H'Mông và người Thái ở kiếp trước a! Nên áp dụng thủ đoạn này vô, để gặt hái ở Đấu Khi Đại Lục mới được! Ta sẽ làm nên trang sử sách mới, hắc hắc!”. Tiểu Quỷ yy mà nghĩ.
Tiểu Quỷ lắc đầu đứng lên mà nhìn thẳng vào trong Ma Thú sơn mạch, lấy Trảm Quỷ Kiếm trong Âm Dương Châu ra, rút kiếm ra khỏi vỏ rồi vuốt ve thầm nghĩ: “Mười mấy năm rồi, cũng nên tới lúc để tế hồn cho mày rồi!”.
Lưỡi kiếm sắt bén dài một thước rung lên kèm theo sát khí máu tanh như thèm khát, làm ánh mắt hắn đỏ rực mà tự động hiện Tả Luân Nhãn lên. Hắn tra lưỡi kiếm vào vỏ, rồi đeo Trảm Quỷ Kiếm ra sau lưng mà đi vào trong Ma Thú sơn mạch để bắt đầu hành trình chém giết… gặt hồn!
……