‘Dạo gần đây ít khi thấy mặt Vương quá, Vương có bạn gái hay sao?’
Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu của Linh suốt mấy tuần nay, bản thân cô dạo này cũng rất bận công việc, những bữa ăn thì gần như chẳng thể nấu được, toàn là do Vương đích thân chuẩn bị.
Cô vui lắm, vui đến mức lúc làm việc dù mệt đến đâu thì chỉ cần nghĩ đến việc được ăn những món do Vương làm thôi thì cũng tràn đầy năng lượng rồi. Bởi vì cô phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều để chăm lo cho cuộc sống của hai người, cô sẽ không để Vương phải chịu khổ chịu khó dù chỉ một ngày.
Nhưng mà dạo này không được gặp Vương nhiều, số lần ôm Vương cũng đã giảm mạnh. Thay vì khi trước cứ khi Vương ở nhà, mỗi tiếng là ôm một hai lần thì bây giờ cả ngày có khi mới ôm được một lần, là khi tới giờ ăn. Cô thấy buồn lắm, nhưng vì Vương phải ôn bài, mà ôn bài cùng bạn thì sẽ dễ dàng tiến bộ hơn nên biết làm sao được. Linh đành phải cất đi cảm giác muốn độc chiếm Vương cho riêng mình vào thời gian thi cử quan trọng này.
Linh vẫn đang tiếp tục may, mùa lễ hội sắp đến nên khách đặt nhiều lắm, cô có tận 25 đơn hàng cần phải hoàn thành trong vòng hai tháng nữa, dẫu cô là người có tay nghề cao, có năng suất tốt nhưng như thế thì cũng nhiều hơn mọi khi.
Sở dĩ Linh phải làm việc cật lực là vì cô có một kế hoạch đi du lịch với Vương khi hè đến, dẫu sao cũng đã sắp đến ngày thi cuối kỳ hai rồi, chẳng mấy chốc sẽ đến hè mà thôi.
Linh cũng đã chọn địa điểm và thời gian du lịch. Hai người sẽ sang Thái Lan bảy ngày sáu đêm, họ sẽ cùng nhau ở đó suốt sáu tuần trời.
“Sau đó… sau đó...”
Gò má Linh chợt ửng đỏ khi nghĩ đến những ý định của mình trong chuyến du lịch gần tới. Cô lắc đầu, phạt mình bằng những câu trách mắng, cô không được như thế, Vương vẫn chưa đủ 17, chưa phải độ tuổi trưởng thành, chưa thể làm những chuyện quá sức như thế được.
Linh cứ vậy mà làm việc tiếp.
Cho đến một lúc sau, Linh nghỉ tay và kiểm tra điện thoại. Khi đó một Email được gửi đến. Linh cũng thấy lạ, bởi cô đã ngừng việc nhận đặt may rồi vậy mà vẫn có người gửi email hay sao? Bởi mọi khi trao đổi thì cô sẽ dùng Halo để làm việc đó, email chỉ là gửi thông tin sản phẩm và thông tin liên hệ thôi.
Linh bỏ ly nước đang uống dở xuống và kiểm tra email.
Nó gửi từ một người khá lạ. Có vẻ là khách hàng mới và không rành về công nghệ cho lắm, đến cả tiêu đề còn không đặt.
Nội dung thư thì chẳng có gì ngoài số điện thoại, không tên, không tuổi. Ngoài ra thì có thêm một tệp đính kèm dạng Video.
Linh nhấn vào để xem.
Khi đó Linh chỉ thấy kỳ lạ vì tại sao họ lại gửi cho mình đoạn phim quay đúng một vị trí là cái giường trống không. Song, Linh kiểm tra thì đoạn phim này dài tận hai tiếng đồng hồ, cô không có nhiều thời gian, cũng có chút tò mò nên đã tua đi để xem ý của họ là gì khi gửi đoạn phim kỳ lạ này.
Nhưng rồi Linh ước gì mình chưa từng làm như thế, cô ước gì mình chưa từng mở Email này, thậm chí cô ước rằng mình chưa từng biết cách sử dụng Email.
Cô đã tua qua một chút, chỉ tầm mười phút sau đó. Hình ảnh người thân thuộc với Linh xuất hiện trong đoạn phim một cách rõ ràng sắc nét. Vương đi cùng một người phụ nữ nào đó, chính Vương đã chủ động đè cô ấy xuống, sau đó họ hôn hít và cùng nhau lõa thể. Cả hai đã làm những việc mà đến Linh còn không tưởng tượng được.
Linh vừa xem vừa cắn môi khóc lớn.
Cảm giác của cô lúc này tựa như mình bị phản bội. Cô, chính cô là người đã đưa Vương về nhà chăm sóc, chính cô đã cưu mang cậu kể từ khi chỉ là một đứa bé. Khi đó Vương ngây thơ và hồn nhiên vô cùng, lúc nào cũng thắc mắc những chuyện gì đâu, nhưng đó đều là những câu hỏi hồn nhiên mà trẻ em đều hỏi.
Rồi một ngày nọ, Linh bỗng dưng cảm thấy tâm tình mình có chuyển biến, lúc đó Vương đã 15 tuổi, cậu bé đã dậy thì, ấy vậy mà vẫn đáng yêu như xưa. Vương có cao lên, nhưng không quá đáng kể, cậu thậm chí còn thấp hơn cô gần một cái đầu, lúc nào lấy đồ trên cao cũng cố gắng nhón chân hay bắt ghế mà lấy, nếu mà cao quá thì lúc nào cũng nhờ đến cô lấy giùm.
Với Linh, Vương là người không thể thay thế. Cô đã ở bên cậu suốt sáu năm trời, không biết từ khi nào mà Linh lại xuất hiện cái tình cảm đầy sai trái này nữa. Linh đã yêu Vương, yêu đến nỗi phải cố gắng hết sức làm việc chỉ để có cuộc sống tốt hơn, để có thể chăm sóc Vương một cách tôt nhất.
Cô vui lắm, khi mà Vương là một người hiền lành và chăm chỉ, mặc dù cậu học không giỏi, cái gì cũng không được tốt, nhưng Vương luôn chú tâm vào việc mình làm. Nhiêu đó là quá đủ với người mà Linh yêu.
Linh biết rõ pháp luật chứ, cô đã phải kìm nén không làm những chuyện quá giới hạn với Vương chỉ để giữ vững tình cảm của hai người. Cô biết, nếu mình làm những chuyện kỳ quặc với Vương thì chẳng may Vương nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ thì sao, thậm chí sẽ kinh tởm rồi rời bỏ cô.
Linh không muốn như vậy.
Nhưng Linh cũng không muốn dậm chân tại chỗ, Linh đã bắt đầu có những hành động thân mật hơn với Vương khi mà cậu tròn 15 tuổi, mặc dù trước đó Linh cũng ôm Vương, nhưng chỉ là những cái ôm bình thường không mang ý nghĩa gì quá sâu xa. Còn những cái ôm của Linh khi Vương tròn 15 tuổi đều gửi gắm trong đó tình yêu của mình, cô biết cơ thể mình rất quyến rũ, bởi có lần cô mặc đồ chạy bộ ngoài đường đã thu hút bao cặp mắt tà tâm của nam giới. Kể từ đó cô không làm như thế nữa, Linh đã mua máy chạy bộ ở nhà rồi cả những thiết bị khác để tập ở nhà. Bởi lý do mà cô tập thể dục, rèn luyện cơ thể là để mình trở nên đẹp hơn, chỉ để một mình Vương nhìn mà thôi, vì vậy tập ở nhà là đúng đắn nhất.
Vậy mà giờ đây Vương đang quan hệ với một cô gái khác trong khi chưa đủ tuổi. Thậm chí cô gái ấy còn lớn tuổi hơn Vương.
Cô không biết ai là người đã làm chuyện này, ai đã quay đoạn phim này rồi gửi cho cô, ai đã dụ dỗ Vương làm việc này. Là Vương chủ động hay là bị ép buộc?
Không… Cả Vương lẫn người phụ nữ đó đều thỏa mãn đến tột cùng. Làm sao mà Vương bị điều khiển cho được.
Vương đã lớn rồi.
Linh đau lắm vì Vương đã không còn chỉ là của riêng mình, cô nhận ra dạo gần đây vì mình làm việc nhiều quá nên không gần gũi Vương như trước. Chắc chắn vì vậy mà Vương đã tìm một cô gái khác ngoài mình để có được sự yêu thương.
Linh cố đưa ra những lý do để đổ tội cho bản thân mình, là chính cô đã khiến Vương rời khỏi vòng tay mình.
Linh ngã khụy xuống đất, cô không có chút sức lực để gượng dậy, cô chỉ biết khóc và khóc.
Lúc đó tiếng chuông điện thoại reo lên. Thi dùng bàn tay yếu ớt mà lật lại, là số lạ, Linh lục trong ký ức thì nhận ra nó là số của người gửi Video này.
Linh chẳng hiểu sao mình lại có sức lực mà ngồi bật dậy, cô run lẩy bẩy cố gắng chấp nhận điện thoại.
Nhưng rồi tim cô thắt lại, hơi thở trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
“Con vẫn khỏe hả Linh?!”
Giọng nói đầu dây bên kia làm sao mà Linh có thể quên được, cô bụm miệng mình để ngăn âm thanh sợ hãi phát ra.
‘Là ông ta… ông ta tại sao… lại biết...’
Linh cố giữ lấy bình tĩnh, cô cắn môi mình, cô buộc phải không được sợ hãi. Cô run rẩy đáp lại lời gọi sau một lúc im lặng dài như thế.
“Ông… muốn… gì?” Linh đã cố gắng để nói, cô muốn biết lý do vì sao ông ta lại biết được mình đang làm gì và cả địa chỉ email của cô và bây giờ là cả số điện thoại. Cô đã trốn ông ta từ rất lâu, cũng đã hơn mười năm trời, vậy mà giờ đây cơn ác mộng đó đã quay trở lại.
“Sao con lạnh lùng với ta thế con gái? Con quên rằng mình từng rất thân thiết sao? Dượng buồn lắm đó.”
Người đàn ông bên kia dứt lời thì bồi thêm đoạn cười khoái chí.
Đầu Linh chợt đau nhói, những hình ảnh xưa kia chợt tái hiện trong tâm trí cô.
Khi đó Linh chỉ vừa mười tuổi, cái tuổi còn chẳng biết gì về thế giới xung quanh. Cha cô mất, mẹ cô thì có người đàn ông khác, ông ta, chính là dượng khi đó của cô.
“A-”
Linh đau nhói mà thét lên.
Hình ảnh khác lại hiện lên, Linh không nhớ rõ, nó xảy ra vào buổi tối, Linh đang mơ màng giữa mẹ và dượng. Khi đó, bàn tay của ông ta đã xoa nắn ngực của cô, bộ ngực chỉ vừa phát triển một chút, ông ta còn dùng cả lưỡi để liếm lỗ tai của Linh.
Đầu Linh giờ đây đau đến mức chẳng hình ảnh nào còn có thể tái hiện được, cô hét lên, lớn tiếng với người bên kia đầu dây.
“Ông muốn gì? Ông muốn gì ở tôi chứ hả?!”
Linh khóc, cô không biết ông ta muốn gì ở cô. Chẳng phải cô và ông ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi hay sao? Chẳng phải ông ta đang lãnh án sao? Tại sao ông ta vẫn dám gọi điện cho cô cơ chứ?
“Con làm dượng đau lòng quá. Con biết dượng muốn gì mà. Con xem xem thằng nhóc trong đoạn phim là ai đấy nhỉ?”
“Đồ khốn nạn.” Linh căm phẫn gằn giọng.
“Con đanh đá hơn rồi đấy, đúng gu của dượng rồi. Nhưng con biết người phụ nữ đó là ai không? Là vợ của dượng, con nghĩ một thằng nhóc dám cắm sừng dượng được yên ổn sao? Đừng nói con vẫn còn ngây thơ đấy nhé con gái?” Ông ta lại cười, cái giọng cười đê tiện làm Linh phải bấu lấy quần để không nhớ về những hình ảnh khi xưa.
“Ông muốn gì?”
“Sao đây ta…? Không biết con có đồng ý không nữa…? Gửi cho ta ảnh con mặc đồ lót, nếu không thằng nhóc đó mất cánh tay.”
Ông ta nói rồi ngay lập tức tắt máy.
Linh hoảng hốt hét lên, cô cầm điện thoại, đối diện nó mà hét thẳng vào màn hình. Cô siết chặt điện thoại mà thét, nhưng sự bất lực với tình cảnh làm Linh phải gục người xuống sàn nhà mà khóc chẳng thành tiếng.
Nửa đêm đã qua, hôm nay Vương lại không về nhà. Căn nhà ấm áp này chẳng còn tí hơi ấm của hạnh phúc nào nữa, chỉ còn một nỗi sầu bi ai oán không thể giải trừ.
Nửa đêm, ông Tám đang xem đá banh, ông đang hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ của mình trong khi được Thanh Di thổi kèn. Lúc đó, chiếc điện thoại đang cầm trên tay ông rung lên, ông đã đợi rất lâu rồi, đến tận nửa đêm, nhưng kết quả đúng là không làm ông thất vọng.
Tin nhắn điện thoại ông hiện rõ hình ảnh một người mặc Bikini được chụp với hướng từ trên xuống và đã che mặt.
Ông Tám cười khoái chí, cây cột bằng thịt của ông cứng lên, ông không chịu nổi khi thấy được bức ảnh đẹp đẽ này, ông đã dùng Thanh Di để giải tỏa nỗi ham muốn cả đêm đó, Thanh Di cứ rên rỉ ồn ả suốt đêm, đến mức mà hàng xóm còn phải gọi điện nhắc nhở.
Hai giờ sáng, căn nhà vẫn lạnh lẽo như thế, âm thanh duy nhất là tiếng vỗ cánh của lũ côn trùng trong nhà.
Linh ngồi một góc trong phòng mình, đôi mắt đã khô cằn, nước mắt chẳng còn để rơi. Trên người cô chỉ được che chắn bằng bộ đồ lót màu trắng tinh khiết, đôi môi của Linh giờ đây đầy máu đã đông.
Hôm đó, Vương không biết mình đã mắc một sai lầm không thể sửa chữa trong đời.
Cậu, hoang lạc cùng với người mình yêu suốt cả đêm đó.
Cậu, đã quên đi lời hứa chăm sóc của mình với Linh.
----
Lời tác giả: Tập hít thở để có một lá phổi khỏe.