Chương 15: Otome Dori - Phân cảnh thứ hai

Lời tác giả: Chương ra lâu vì mình đang phải hệ thống lại đống thông tin cho Arc sau. Nó khá nhiều nên chưa thể viết tiếp được. Arc này chương sau là kết thúc!

----------

Kế hoạch của tôi được diễn ra suôn sẻ như tôi đã định từ trước. Quả nhiên việc biết trước diễn biến thì cái gì làm cũng dễ, nhất là với những lúc phải điều tiết diễn biến sang một hướng khác, tránh những bất trắc xảy ra tại một số tình tiết.

Hiện tôi đang theo dõi Otome. Cô nàng ngày hôm nay không đi cùng Kazuki, tất nhiên rồi, bây giờ đã mười một giờ tối, cô nàng chẳng có lý do gì mà ra ngoài vào giờ này cùng với Kazuki cả.

Hơn nữa, cô nàng mặc bộ trang phục sao mà gợi cảm vô cùng so với cái độ tuổi đáng lẽ phải ăn mặc kín đáo hơn.

Otome hiện đang di chuyển về một chỗ mà tôi chẳng hề biết, nhưng quanh đây đều là nhà riêng nên khá chắc theo những gì tôi nghĩ, cô nàng đang đi tới nhà của những lão già để trở thành một cái bình chứa tôn, một món đồ chơi cho tập thể người sử dụng.

Vì tôi đã có thể hoàn toàn để Rinka và Kazuki chìm đắm trong dục vọng của đôi trẻ nên chẳng cần lo quá về họ, dẫu sao đã ba ngày trôi qua và họ vẫn làm tình quần quật từ trong trường cho đến khi về nhà, kể cả lúc chuẩn bị bữa tối cho gia đình vẫn làm chuyện đó miệt mài.

Otome thì không có gì quá khác lạ, nhưng vào ngày hôm nay thì cô nàng cứ ôm khư khư cái điện thoại không buông. Tôi cá chắc những lão già kia đã làm gì, gương mặt của Otome hôm nay gượng gạo vô cùng, nhất là khi cười với Kazuki.

Đêm nay chắc chắn là lúc tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ít nhất là sẽ xóa bỏ mọi nguy hại dẫn đến cái cách mà cô nàng mang bản chất bốn huyền này thức tỉnh.

Cô ta sẽ thức tỉnh bản năng dâm đãng của mình, tôi cho phép điều đó, nhưng phải là khi ở với Kazuki, nếu không thì bao công lao của tôi sẽ bị đổ vỡ, nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành và tôi rồi sẽ bị nhốt ở đây cả đời. Tôi chẳng muốn như vậy chút nào.

Otome đã đến nơi, một căn nhà to lớn, tôi khá chắc nếu quy ra tiền nơi tôi ở thì nó có giá không ít hơn mười tỷ. Chưa kể bên trong sân còn có một chiếc xe hãng Cadillac. Ôi, những kẻ giàu sang với tư tưởng quan hệ biến thái. Mấy lão già đó thực sự muốn gangbang một cô bé ở tuổi học sinh sao?

Tôi lẻn theo Otome khi cô nàng đã đi vào cửa, được một cô nàng hầu gái chỉ mặc trên người bộ đồ lót ren đen trắng dẫn đường. Nhìn qua độ tuổi, tôi khá chắc cô hầu gái này cũng chỉ là ở độ tuổi học sinh ngang với Otome.

Khi cửa chính đóng, tôi từ ngoài nhảy lên các tầng cao hơn. Căn nhà có ba tầng, tôi chẳng biết được liệu họ sẽ tổ chức tiệc thác loạn ở nơi đâu nên sẽ dừng lại ở tầng đầu tiên mà quan sát.

Tôi men theo quanh đó, phòng của nhà này đều có cửa sổ, tôi đã quan sát hết và không thấy nơi nào giống với cảnh ở trong phim nên bỏ qua tầng đầu tiên và tiến lên tầng hai. Bây giờ thì tôi mới thấy căn phòng quen thuộc trong phim đã được sắp xếp gọn gàng y hệt trong phim, có giường, có máy quay và trần nhà caro.

Đây là khung cảnh chính của tập đầu tiên, chỉ cần tôi ngăn lại thì tập hai sẽ chẳng xảy ra. Sau đó thì sẽ có một cái kết viên mãn.

Một lúc sau có năm người đàn ông trung niên bước vào đầu tiên. Điểm qua thì có một người ở độ tuổi 60 nhưng vẫn còn phong độ. Hai người tầm 40, một mập một gầy và hai người trạc 40 cũng một mập một gầy.

Tiếp theo đoàn người đó thì chính là Otome, cô bé mặc trên mình bộ trang phục đã xuất hiện trong cảnh này của bộ phim đồng phục học sinh với áo trắng và váy xếp cùng tất trắng ngang đùi.

Thú thực là tôi cũng muốn làm chuyện đó với Otome lắm, nhưng phải ngăn cản cơn thèm khát của mình lại. Hơn nữa cây hàng hiện tại của tôi cũng chẳng thể nào làm được chuyện đó nên đành bỏ đi ý nghĩ lệch tuyến nhiệm vụ.

Otome được ông lão 60 tuổi đặt xuống giường, ngồi trước máy quay đã được thiết lập từ trước.

Cô nàng này không có chút gì là phản kháng, chỉ là gương mặt biểu lộ một tí không được thoải mái, chỉ cúi đầu xuống mà thôi.

Riêng những lão già còn lại thì mỗi người chia một góc, những bàn tay hư bắt đầu sờ soạn. Mỗi người một vị trí, ngực, hông, bụng, liếm lỗ tai và xoa đùi.

Otome chỉ run lên chứ không phản kháng.

‘Cái quần gì vậy Otome?’

Tôi thầm chửi trong suy nghĩ. Đúng là không có tôi thì con nhỏ này chẳng phải bị hiếp đến nỗi đam mê việc này luôn rồi sao? Nhưng tội nhất cũng vẫn là Kazuki, sau cùng lại phải nuôi đứa con chẳng phải của mình, đã vậy trong lúc Otome mang thai lại vẫn phải nai lưng làm việc để nhỏ làm tình với mấy ông bác sĩ.

Càng nghĩ tôi càng cay giùm thằng Kazuki nên chẳng đợi nữa, tôi đấm cửa kính mà đi vào mặc dù nó là loại cường lực chống đạn. Quả nhiên sức mạnh của tôi sau mấy tháng dùng toàn bộ điểm nâng vào cũng đã thay đổi rõ rệt.

Nghe thấy tiếng kính vỡ những lão già hốt hoảng mà lùi về phía sau để lại Otome đang phê pha vì được sờ soạng ngồi yên trên giường.

Otome nhìn tôi run rẩy, ắt hẳn cô ta không nghĩ rằng người bạn mới quen vài tháng đang ở trước mặt cô ta trong tình cảnh này, sau đó chuyện này vỡ lẽ và tôi sẽ nói cho Kazuki biết.

“Ngồi đó mà im lặng đi con phò. Tôi tới đây để việc cô giang chân ra để mấy lão già này dập tới mức điên dại xong rồi phản bội tình cảm của Kazuki đấy.”

Tôi di chuyển một chút rồi đánh ngất Otome, như vậy sẽ dễ dàng hơn cho tiến triển câu chuyện.

“Này mấy lão già. Con hàng này không phải của mấy ông. Tôi không có thời gian nên sẽ vào việc l-”

Tôi định nói thì một tiếng súng vang lên xuyên thẳng tai tôi làm nó thủng một lỗ.

“Con mẹ nó! Mấy ông đợi tôi nói hết được không?”

Tôi hét vào mặt bọn chúng.

Tất nhiên là tôi đã dùng Hồi phục để trở lại hiện trạng bình thường, những lão già đó, đặc biệt là tên đang cầm súng nhắm tôi, là lão 60 tuổi, sợ hãi mà rơi súng xuống sàn. Ai nấy cũng đều hoảng lên mà bắt đầu chạy thoát thân.

Nhưng làm gì đời màu hồng như thế, tôi đến đây không phải để thương thảo tha cho họ một đường sống, tôi đến đây để giết quách hết bọn chúng.

Tôi đã phóng tới như một cơn lốc, chặn đứng đường lui và trao tặng mỗi người một cú đá. Chúng giờ không có đường lui, tôi biết chúng cũng không dại mà nhảy xuống qua ô cửa bị tôi phá, dẫu sao đây cũng là tầng hai.

“Tôi không đến đây để giết các ông. Thỏa thuận giữ mạng sống nào, cứ trách vì các ông động đến con hàng mà tôi phải bảo vệ thôi.”

Lão mập trạc 40 run sợ hỏi. “E… Em học sinh... sao lại… đến đây giờ này?! Em định làm gì tôi…?”

“Không làm gì, tôi sẽ trả lời cho tất cả mọi người ở đây.” Tôi lấy trong túi áo ra một đống thẻ cứng hình chữ nhật, trên đó in thông tin tài khoản ngân hàng của tôi ở năm ngân hàng lớn nhất của Nhật và phát cho bọn họ. “Các ông có hai lựa chọn, một là gửi toàn bộ tiền trong tất cả tài sản mà các ông sở hữu vào đây và chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho tôi-”

Tôi đang nói thì mặt của bọn chúng giận dữ như thể muốn ngắt lời nên tôi dừng lại. Tất nhiên có ai khi không chuyển hết tài sản của mình cho một người khác chứ.

Thế nên tôi phải xuống tay nặng hơn, coi như là răn đe.

“Ai là người giàu nhất ở đây?”

Nhanh như chớp, lão già 60 tuổi liền trỏ tay sang lão gầy trạc 40. Sau đó thì những người còn lại cũng hưởng ứng theo mà đưa hết tay về phía ông ta.

“Giỏi. Như thế thì ông vậy. Tôi thả tự do.”

Lão ta nghe thấy liền mừng rỡ ra mặt còn những người khác bắt đầu nháo nhào lên tự nhận mình là người nghèo nhất.

Lũ ngu.

Tôi lao tới và tung một cú đá bằng mũi giầy vào cổ của người được xem là nghèo nhất. Ông ta bị văng dính tường, tắt thở và chết ngay tại chỗ.

“Nào. Bàn chuyện tiếp thôi nhỉ?”

Tôi từ tốn nói, nhưng có vẻ sự dứt khoát trong việc thủ tiêu ông già vừa nãy đã làm ai ở đây cũng phải sợ hãi.

“Có thật sự chuyển hết tiền thì tôi sẽ được sống không?” Lão già 60 hỏi, ai ai cũng thắc mắc một câu như thế.

“Tất nhiên, nhìn tôi có uy tín không? Tôi lấy danh dự và niềm tôn nghiêm của mình ra để chắc chắn các ông sẽ được tự do. Miễn là toàn bộ tài sản, từ tiền cho đến giấy tờ nhà đất lẫn các cổ phiếu sở hữu. Không thiếu một thứ gì.”

Khi tôi dứt lời, ai ai cũng nghe theo mà cầm lấy tấm thẻ tôi đưa cùng với điện thoại thực hiện thao tác chuyển tiền.

Chỉ trong vòng vài phút mà điện thoại tôi muốn bị nổ tung bởi tin nhắn báo nhận tiền từ các ngân hàng. Và khi tôi kiểm tra thì nó đã đạt con số tổng gần 100 tỷ Yên.

Cái quái quỷ gì thế này. Mấy lão này là doanh nhân thành đạt hay tay buôn hay những kẻ dùng tiền bẩn mà lại có nhiều như thế? Nhưng với tôi nó nào quan trọng, có tiền là được.

“Vậy thì bây giờ tới giấy tờ nhà đất nhỉ? Nhưng tôi không ác đến thế. Vợ con các ông không có tội nên sẽ để lại cho họ và những cổ phiếu mà các ông sở hữu. Luật thừa kế sẽ làm điều đó.”

“Cậu nói gì thế? Tại sao luật thừa kế? Sao lại nhắc n-”

Lão già ốm yếu trạc 50 hỏi tôi, tôi cứ thế mà giết quách lão bằng phương pháp tương tự khi nãy. Những người khác cũng đã hiểu chuyện nên thân ai nấy chạy.

Nhưng làm sao mà chạy kịp với tôi, kết quả thì tôi tiễn vong hết đám ở đây, mỗi người một góc, chết ngay tức khắc.

Vậy là tôi đã xong nhiệm vụ của mình, bây giờ sẽ là lúc đưa Kazuki và Otome lên giường cùng nhau.

Tôi cũng chẳng chờ, dẫu sao tôi cũng chẳng có thời gian vì tôi muốn về nhà thật nhanh nên đã bế cô nàng Otome này về nhà Kazuki.

Khi tôi đến nơi thì Kazuki đang ngủ say giấc trong khi Rinka vẫn miệt mài bú mút cây kèn của anh trai mình. Tôi bước vào đó với cái mùi tinh dịch lẫn dâm thủy phảng phất không ngớt trong không khí sộc thẳng vào mũi.

“Rinka, em về phòng hôm nay đi.”

“Tại sao lại như vậy… em đang...”

“Anh sẽ cho em thuốc tốt vào ngày mai. Giờ để cho Kazuki nghỉ ngơi đi. Em dùng cậu ta hao quá thì cậu ta kiệt sức mà chết đó.”

Rinka nghe tôi nói thế thì xụ mặt, cô bé gật đầu nhưng vẫn tiếp tục bú mút cho đến lúc Kazuki xuất ra và nuốt trọn đống sữa chua của Kazuki.

“Em về phòng đây.” Rinka chùi miệng và rời khỏi phòng với bao tiếc nuối vẫn còn, bởi cô bé thực sự muốn làm nhiều đến mức kiệt sức, cô bé còn chưa thấy đủ. Tôi hiểu điều đó, nhưng kệ quách nó đi, việc bây giờ là cho Otome và Kazuki xếp hình.

Tôi bế Otome từ ngoài ban công vào, đặt gọn trên giường Kazuki, tôi cho cô nàng uống viên thuốc loại mạnh như đã cho Rinka uống. Kazuki thì uống viên thuốc bổ trợ sinh lực hạng mạnh và ngồi đợi.

Ba mươi phút trôi qua và Otome đã nóng rực, Kazuki cũng đã bắt đầu vô thức cởi áo.

Việc của tôi đã xong nên tôi chạy ra ngoài ban công.

Vậy là nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.

Tôi không quan sát đôi trẻ ân ái nữa, cảm giác bất lực không thể làm gì chỉ khiến tôi cảm thấy ghen tị mà thôi.

Thế nên tôi ghé đến cửa hàng tiện lợi, hôm nay tôi không có cả mà là ca của một đàn chị sinh viên học gần đây. Cô ta khá là đẫy đà nhưng lại rất chắc thịt, vòng một khá là quyến rũ, eo thì thực sự không có nhưng tôi đã từng vô tình chạm vào rồi, nó thật sự mềm mại như cách mà nó thế hiện. Vòng ba của cô nàng thì phải nói là cực phẩm, nó to tròn căng mộng, giống như thể cô nàng chỉ tập các bài Squat thôi vậy.

Tôi vào đó và chào đàn chị, coi như là lời từ biệt.

Song, tôi nghĩ mình không thể rời khỏi thế giới này một cách oan uổng thế được, đã không động chạm được Otome rồi thì đáng lẽ phải làm được một lần với những nhân vật tưởng ảo hóa thật như thế này chứ.

Thế nên tôi quyết định chọn đàn chị đại học này làm mục tiêu.

“Hôm nay chị làm ca đêm sao?” Thật ra tôi đã biết, chị ta vốn làm ca này mà, nhưng đây chỉ là một cách để bắt đầu câu chuyện thôi.

“Enzo đó sao! Hôm nay em đến khuya như vậy để làm gì? Mai không đi học sao?”

“Em nhớ chị nên đến đây, đàn chị.” Tôi thẳng thừng nói ra làm cô nàng đỏ mặt, đàn chị liền đặt tay chạm nhẹ hai gò má với ước mong giảm được nhiệt độ đang tăng lên trên gương mặt mình.

“Thế sao! Cảm ơn em nhé. Vậy em mua gì?”

“Mua chị?”

Chị ấy giật mình. Đúng là đán yêu. Tựa một con cừu nhỏ vậy.

Tôi đã hiểu chị ta là kiểu người gì rồi. Một người ngoan hiền bên ngoài, dịu dàng ân cần nhưng bên trong thì lại đầy bão tố với những lời khen. Với cả biểu hiện giờ đây cũng nói rõ phần nào chị ta có cảm tình với tôi. Cũng phải thôi, tôi hiện giờ cũng khá là ngon trai đấy chứ. Nữ sinh trong trường cũng say tôi như điếu đổ.

“Ý em là gì chứ.” Ánh mắt long lanh cùng gương mặt phúng phính hướng đến tôi.

“Thì thế này.”

Tôi kéo cổ đàn chị về phía mình, môi chạm môi, ấy vậy mà chị ta vẫn để yên cho tôi làm. Tôi biết mình đã khiến cô nàng gục ngã và đồng ý.

“Vào trong nào.”

Tôi mặc kệ cửa hàng mà kéo chị ấy vào trong.

“Đợi chị khóa cửa đã.” Đàn chị bẽn lẽn chạy ra khóa cửa và ngay lập tức chạy tới mà nắm lấy tay tôi. “Đi thôi.”

Và tôi đã có một bữa ân ái điên cuồng cùng chị ấy, mặc dù thằng bé của tôi chỉ mới khôi phục được lại vài centimet nhờ điểm của ngày hôm nay mà thôi, nhưng dẫu sao nó cũng đã quá đủ để tôi chinh phục cô nàng bằng kỹ thuật tuyệt đỉnh của mình.

Khi cuộc mây mưa kết thúc, chị ấy đã thấm mệt và ngủ đi vì bị tôi dập lên bờ xuống ruộng cả tiếng liên tục. Thế nên tôi sẽ trông cửa hàng giùm chị ấy, không thể để chị ta bị cửa hàng trưởng quấy rầy được.

À! Tôi cũng nghĩ ra cách rồi, tôi sẽ mua đứt cửa hàng này và cho chị ta đứng tên, coi như một món quà chia tay thực sự. Dẫu sao chị ta cũng đã ngủ với tôi, một cuộc ân ái tuyệt vời sau nhiều tháng ăn cỏ mà tôi phải trải qua.

Trong lúc đó, tấm bảng thông báo hiện lên báo rằng nhiệm vụ của tôi đã được hoàn thành.

Nhưng rồi một bảng thông báo khác lại xuất hiện, làm kế hoạch trở về của tôi phải hoãn lại một chút.

----- Thông Báo -----

Nhiệm vụ bổ sung

Phân cảnh bổ sung.

Mục tiêu: Làm tình cùng Otome và Rinka.

Phần thưởng: Xu may mắn (10). Điểm chỉ số (5).

Phạt: Không thể trở về.

----- xXx -----

“Thật sao?!”