Chương 73: Giết người lúc nửa đêm

Đêm khuya trăng mờ, ánh đèn le lói như đom đóm.

Đường phố chìm sâu vào yên tĩnh đột nhiên mọc lên từng đốm lửa sáng rực, tiếng ồn ào vang lên làm dân chúng giật mình thức giấc. Trong khoảnh khắc, đại quân đông như kiến lao đến bao vây phủ Viên Hoàn chặt đến mức một con ruồi cũng không chui lọt, hơn mười người lính lạnh lùng đi đến trước cổng chính rồi húc thẳng vào đó.

“Bây đâu, dùng trục phá thành ủi sập cánh cổng này cho bản tướng quân!”

Trục phá thành: hay còn gọi là xe đập thành( Battering – ram) một công cụ đơn giản dùng để phá hủy cổng thành, bộ phận chủ yếu gồm một thanh gỗ lớn bọc sắt thép, bánh xe, mái che để binh sĩ nấp vào và dây thường hoặc xích để trợ lực. Được phát minh vào thế kỷ 8 TCN, trục phá thành tỏ ra vô cùng hiệu quả vì kỹ thuật xây dựng thời cổ đại hạn chế, kết cấu cổng và tường gạch khá yếu, về sau được thay thế bằng pháo thần công.

Một viên tướng vũ trang đầy đủ, cầm kiếm dài trong tay, cưỡi trên ngựa hét to. Kẻ này chính là Trương Huân, mãnh thứ thứ hai dưới trướng Viên Thuật. Một tiếng oành thật lớn vang lên, cổng chính Viên phủ bị mở toang ra, Trương Huân vung kiếm về phía trước:

“Các anh em, xông vào giết chết Viên Hoàn, diệt trừ nghịch tặc!”

“Giết!”

Các tướng sĩ tràn vào Viên phủ như thủy triều dậy sóng. Nhạc Tựu đã ôm cục tức từ lâu lắm rồi, trong số những quan viên lâu năm, hắn chính là kẻ đầu tiên bị Viên Hoàn vạch mặt tham nhũng nên bị cách chức, không chỉ mất hết sự nghiệp mà tôn nghiêm cũng chẳng còn, mỗi ngày bị dân chúng sỉ vả như cơm bữa. Hắn càng nghĩ càng nổi giận, quơ đao xung phong đi đầu, cho dù trên chiến trường hắn cũng chưa từng hăng hái đến mức này:

“Mọi người đi theo ta, bắt sống con đàn bà đê tiện kia!”

Ở một diễn biến khác, Trần Lan và Lôi Bạc dẫn quân lao thẳng về phía thư phòng:

“Anh em nghe lệnh, kẻ nào chém ngã Viên tặc, thưởng ngàn thỏi vàng, phong chức Tư Mã! Theo ta, giết!”

“Giết!”

Trung Quốc có câu rất hay, dưới trọng thưởng ắt sẽ có anh hùng, tiền bạc luôn là thứ có thể khiến cho bất cứ người nào mất đi lí trí và trở nên điên cuồng! Họ lao vào trong sự khát máu, hoàn toàn không để ý rằng từ lúc đầu đến giờ chưa từng có ai đứng ra chống cự.

Trần Lan, Lôi Bạc giết vào sân sau, đột nhiên nhìn thấy một bóng người lấp lóe đằng sau cửa sổ ở thư phòng.

“Ha ha ha! Kẻ đó chính là Viên tặc, giết cho ta!”

Trần Lan giơ cao thanh kiếm, tự tin bước về phía trước. Ngay khoảnh khắc nhóm của hắn sắp xâm nhập vào thư phòng, một âm thanh nổ vang thật lớn, cửa phòng sụp xuống đè ngã đám lính đi tiên phong. Chín hổ tướng cầm chùy sừng sững ở đó, gồm Ngân Chùy Nhạc Vân, Kim Chùy Nghiêm Thành Phương và Thiết Chùy Hà Nguyên Khánh đứng bên trái; Bùi Nguyên Khánh, Đồng Chùy Địch Lôi và Vương Song cầm Lưu Tinh chùy đứng bên phải. Nhóm đứng giữa là Tây phủ Triệu vương Lý Nguyên Bá, Tiết Quỳ và La Nhân!

Chín viên tướng cùng nhau hét to rồi múa chùy nhập trận, giết đến hoa rơi nước chảy, mùi máu tanh tưởi nồng nặc khắp nơi, Lý Nguyên Bá như thần chiến tranh giáng trần, nơi hắn đi qua đều để lại xác quân sĩ nằm la liệt trên mặt đất, cực kì dũng mãnh đột phá đội hình địch.

Trần Lan thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Tiết Quỳ đã giơ chùy đập lên đầu hắn, cả gương mặt và nón sắt trên đầu bẹp dí lại, máu tươi và não văng tứ tung. Tiết Quỳ cười ngạo nghễ hét vang:

“Ha ha! Tên tướng quân ngu xuẩn này là do ta giết!”

La Nhân chẳng chịu yếu thế, hùng hổ gõ một phát tiễn hơn năm tên lính xuống địa ngục:

“Hừ! Rồi sao? Chúng ta thử so tài xem ai giết nhiều hơn?”

Lý Nguyên Bá ngây ngô cười:

“Ha ha! Chơi vui đó, ta cũng muốn tham gia!”

Tiết Quỳ hưng phấn khoa tay múa chân:

“Tốt lắm, ba anh em chúng ta hôm nay sẽ cùng nhau biển diễu một màn kịch lớn!”

Lúc này điểm chấn động còn nhiều hơn cả nước sông Hoàng Hà, mạnh mẽ chảy thẳng vào túi Viên Hoàn, chưa đến mười phút đã vượt mức 100.000 điểm!

Lôi Bạc đứng giữa cánh quân trợn to mắt đầy kinh ngạc, đao trong tay run rẩy vì hoảng sợ, thằng này là người hay ác quỷ vậy? Chết mẹ lão tử rồi, thằng nhãi Viên Hoàn tìm đâu ra một hổ tướng có năng lực chiến đấu kinh khủng như thế? Vì sao trước kia mình chưa từng nghe qua tên người này?

Ting ting!

“Kí chủ làm Lôi Bạc hoảng sợ, +1888 điểm chấn động!”

“…..”

Lôi Bác chết lặng tại chỗ, cái này mà là giết người hả, sao nhìn giống hệt như nông dân đang bổ dưa ăn giải khát thế? Nhất là cái thằng tên Lý Nguyên Bá, người có một mẫu mà sức mạnh lại lớn đến kinh người, cặp chùy trông có vẻ nặng nề, ít nhất phải hơn 15kg, vậy mà hắn vung vẩy như xách con gà!

Đúng vào lúc này, Tề Quốc Viễn khoác áo giáp sáng loáng hét lớn bước ra, cầm một thanh chùy dài to bằng tấm thớt, chỉ liếc sơ qua đã có cảm giác thứ vũ khí này nặng đến hơn 20kg. Nhưng không ngờ thanh chùy trông nặng nề như thế lại được gã vai u thịt bắp này vung vẩy nhẹ như một cơn gió, bước đi tự nhiên vui vẻ, chẳng có chút gì mệt mỏi cả, mẹ kiếp, lực tay của gã này chắc hẳn phải mạnh đến mức không ai có thể chống lại!

Lôi Bạc suýt nữa tè ra quần, thấy Tề Quốc Viễn bước tới lập tức chạy đông trốn tây!

Viên Hoàn nhìn mà chỉ muốn ôm bụng cười to, bất chợt hệ thống thông báo, điểm chấn động tiếp tục tăng vùn vụt, thằng cha Tề Quốc Viễn coi vậy là có ích quá, vừa xuất hiện làm màu đã đem cho chúa công một đống tiền!

Hắn sung sướng nhìn vào tổng số điểm mình có, chưa đến ba giây, điểm tích trữ từ 100.000 điểm tăng một phát lên hơn 200.000 và vẫn tiếp tục tăng nữa, tốc độ còn nhanh hơn so với Lưu Bị khi bỏ chạy!

‘Thần tài’ Tề Quốc Viễn đã cho hắn thấy một cảnh giới mới của việc trang bức.

Phía bên này Tề Quốc Viễn ngạo nghễ đứng chặn trước cổng, cầm chùy xoay một vòng rồi chỉ thẳng vào trận:

“Thứ giặc cỏ khốn kiếp từ đâu chạy đến càn rỗ, dám xông vào phủ của Viên công tử, các sư đệ, đánh thật mạnh vào cho ta!”

Hiện tại Lý Nguyên Bá, Tiết Quỳ, La Nhân đang ra sức chém giết đã làm lính bên phe Phùng Thị sợ vỡ mật, ai rảnh hơi chạy qua kiếm chuyện với một kẻ hầm hố như Tề Quốc Viễn làm gì, nên hắn cứ thoải mái đứng đó hò hét mà không lo bị bóc phốt. Lôi Bạc chỉ cảm thấy Lý Nguyên Bá cầm cặp chùy nặng hơn 15kg mà múa may dễ như chơi, chắc chắn đại sư huynh sẽ là kẻ khủng nhất trong mười tướng ở đây.

Bởi vậy thanh chùy làm bằng giấy chỉ cần quơ nhẹ, lập tức đánh đâu thắng đó, tất cả mọi người thấy hắn đi tới liền lui về sau vài bước, sợ mình bị nện cho thành bánh thịt, ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn.

Lôi Bạc bị dọa đến mất cả tinh thần, run rẩy hô thật to:

“Toàn quân… quân nghe lệnh… rút lui… rút lui!”

Ting ting!

“Kí chủ làm Lôi Bạc hoảng sợ, +2000 điểm chấn động!”

“…”

Tề Quốc Viễn vẫn làm tốt công việc của mình, hắn thấy vậy cũng hét theo:

“Muốn chạy? Đừng hòng thoát khỏi nơi đây, Nguyên Bá, làm thịt hắn!”

Lý Nguyên Bá dạ một tiếng, nhảy xồ vào giữa đội hình địch, bước đến trước mặt Lôi Bạc, giơ gương mặt đen đúa hung dữ như ác quỷ ra nhe răng cười đầy u ám.

“Á!”

Lôi Bạc sợ hãi kêu to một tiếng cực kỳ bi thảm, đờ người nhìn thanh chùy lướt theo gió vỗ xuống đầu mình. Trong chớp mắt thời gian như dừng lại, tiếng ồn ào chém giết đột nhiên biến mất, hắn sững người vài giây rồi chậm rãi ngã xuống, đầu bị đập đến biến dạng.

Tề Quốc Viễn vui mừng gác chùy lên vai rồi phân phó:

“Các sư đệ, bảo vệ Viên phủ, tru sát nghịch tặc!”

“Bảo vệ Viên phủ, tru sát nghịch tặc!”

Chín hổ tướng còn lại lấy Nghiêm Thành Phương dẫn đầu, xông đến giết thẳng ra ngoài. Chưa đầy ba mươi giây sau, sân sau Viên phủ không một ai còn sống. Viên Hoàn nhếch mép cười khinh bỉ, mẹ nó bảo lão tử đối xử bất công? Nhìn đi, ta đứng đây từ chiều, các ngươi hô hào xông vào mà chả được tích sự gì, đúng là loại thùng cơm rỗng!

À quên mất, còn ‘đại tướng’ Tề Quốc Viễn của mình nữa, không ngờ ngoài việc chém gió tỏ vẻ trang bức để kiếm tiền cho lão tử, ngươi còn có tài chỉ huy, rất có phong phạm nguyên soái. Chà, bản thiếu chủ đã xem thường ngươi rồi!