Chương 65: Ban hành [Cầu Hiền Lệnh]

Đến đây sẽ có người hỏi, chủ quản là chức quan gì?

Thật ra chức này sẽ ghi chép lại tấu chương và công văn các thể loại, nói đơn giản đây là thư ký của Thái Thú.

Trong mắt Viên Hoàn, chức quan này nhỏ đến không thể nhỏ hơn, thậm chí mẹ nó so với chức Bật Mã Ôn Hầu của Tôn Ngộ Không còn nát bét hơn. Nhưng với đám huyện lệnh này thì khác, đối với họ, Bộ Chất đã từ một con gà rừng bay thẳng lên ngọn cây và biến thành phượng hoàng. Trong những quan viên ngồi ở đây, một số người tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn chỉ là một huyện lệnh, qua vài năm nữa cùng lắm là được lên già làng, xử lý một chút việc vặt, con đường công danh sẽ dừng lại luôn ở đó.

Bộ Chất thì sao?

Thằng nhóc này vẫn còn một quãng thanh xuân dài chưa đi hết, mời ngồi ghế huyện lệnh Hạ Phì chưa đầy một tháng, đít ghế còn chưa nóng mà đã lập ra kì tích, trực tiếp leo thẳng lên chức chủ quản phủ Thái Thú.

Một khi ngươi sống lâu lên lão làng, ngươi sẽ nhìn ra được rất nhiều thứ từ những câu chuyện đời. Viên Hoàn biết thì bọn hắn cũng biết, chức quan này chả có gì gọi là khủng cả. Vấn đề không phải nằm ở đó, tuy ngươi không có quyền lực gì ghê gớm cả, nhưng nó mở ra cơ hội cho ngươi tiếp xúc với tầng lớp lãnh đạo cao cấp, những quý tộc hô mưa gọi gió ở trung ương. Theo một định nghĩa nào đó, hắn sẽ được người khác quan tâm, trải phẳng con đường thăng tiến, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng.

Ngoài ra tất cả mọi người tại đây đều hiểu, Bộ Chất là người đại diện cho những thanh tiên tài hoa, là một hạt mầm được Viên Hoàn yêu mến tài bồi, kiểu gì sau này cũng được cất nhắc tiếp, một bước lên mây. Bây giờ hắn được đặt biệt cất nhắc lên vị trí chủ quản Thái Thú, lần sau liền có thể tiếp tục được cất nhắc đặt biệt lên một vị trí cao hơn nữa.

Viên Hoàn khép hờ mắt nhìn khắp buổi tiệc, sẽ có người âm thầm ghen ghét, ha ha, nhưng ghét thì sao, làm gì được hắn?

Viên Hoàn phất tay ra hiệu, một nô tỳ cúi đầu bước tới rồi xốc tấm lụa đỏ lên, trên chiếc khay là một trăm vành móng ngựa bằng vàng, tỏa ra ánh sáng lấp lóe làm tim người ta đập nhanh hơn vài nhịp:

“Chúc mừng ngươi, đây là phần thưởng ta dành cho ngươi và trăm họ Hạ Phì.”

Bộ Chất vội vàng hạ thấp người thi lễ, hắn kích động đến mức tay run rẩy, nói năng lộn xộn câu được câu mất:

“Bẩm Thiếu chủ…. Vàng này… ta… cảm tạ… thay mặt dân chúng…cảm tạ ngài.”

Dứt lời, Bộ Chất cúi gập người chín mươi độ, hốc mắt hồng lên, lệ rơi đầy mặt. Viên Hoàn cũng ngớ người ra, thằng này cảm xúc dạt dào dữ vậy? Hắn không nhịn được trêu Bộ Chất một câu:

“Thôi nào, tranh thủ thời gian quay về ăn tiệc đi, lớn như vậy rồi mà hở chút là chảy nước.”

Ting ting!

“Thông qua quá trình kiểm tra, Bộ Chất và kí chủ đã đạt được 100 điểm thiện cảm, tự động thêm bạn trong danh bạ.”

Viên Hoàn cũng hơi tò mò, thử bấm vào avatar Bộ Chất rồi mở trang cá nhân của hắn lên:

Bộ Chất đã đăng status 3 giây trước:

“Bộ Giang, ngươi cứ chờ xem, ngày Bộ Chất ta quay về đất tổ, ta sẽ hoàn trả lại sỉ nhục của ngươi dành cho ta gấp trăm lần.”

Status ngày hôm qua:

“Chà, thành Thọ Xuân thật tốt, vừa tươi mát sạch sẽ vừa khí phách hùng vĩ, Viên công tử quả là rồng trong loài người.”

Status ba ngày trước:

“Ồ, thư mời dự tiệc? Thanh niên tuổi trẻ tài cao? ^ο^ yayyyyy, sướng quá!”

“…..”

Viên Hoàn ồ lên một tiếng, thì ra Bộ Chất cũng giống như người khác, có một vài chuyện cũ đau lòng. Hắn tiến lên vỗ bả vai Bộ Chất, thì thầm vào tai hắn:

“Ngươi phải nhớ, làm đàn ông thì không được rơi nước mắt, cho dù ngày xưa ngươi từng bị người ta sỉ nhục, chèn ép, coi thường bắt nạt tồi tệ đến cỡ nào, cũng phải cắn răng nhẫn nhịn. Rồi sẽ có một ngày, bản thiếu chủ sẽ làm tất cả người trong tộc phải cúi đầu, phải kiêu ngạo vì ngươi, đây là lời hứa danh dự của ta.”

Bộ Chất vẫn còn đang ngơ ngác, đột nhiên nghe Viên Hoàn nói một cách đầy kiên định, ánh mắt của công tử cũng chẳng giống như đang nói đùa. Lúc này hắn tựa như đã tìm được bến đỗ cho tâm hồn đầy tổn thương của mình, hai dòng nước mắt không khỏi chảy tràn mi.

Từ lúc lĩnh thưởng cho tới khi bước xuống bục, hòa mình vào buổi yến tiệc, tâm trạng của Bộ Chất vẫn không thể bình tĩnh được.

Phía bên này, Viên Hoàn quay mặt xuống nhìn tất cả các huyện lệnh lâu đời, và những thanh niên tuổi trẻ tài cao được chỉ định vào ghế huyện lệnh, dõng dạc phát biểu:

“Bởi vậy người ta mới nói, để tạo ra một khu vực an cư lạc nghiệp cần phải có người tài. Chỉ khi người tài xuất hiện, huyện thành mới có thể đi lên.

Bản thiếu chủ lần này gửi riêng thiếp mời cho các thanh niên tuổi trẻ tài cao đến tham gia buổi tiệc, mục đích rất đơn giản, ta muốn nói cho các ngươi biết, tương lai thiên hạ này chắc chắn sẽ thuộc về các ngươi, vì vậy cứ mạnh dạn làm việc, muốn sáng tạo thì cứ sáng tạo, muốn kỷ luật thép cứ kỷ luật thép. Nếu thành công, Bộ Tử Sơn chính là tấm gương của các ngươi đó!

Thêm một điều nữa, bản thiếu chủ muốn thông báo rằng, về sau chúng ta còn phải đi sửa lại đường phố, xây cầu, thiết kế hệ thống thủy lợi, cải tạo lại nhà cửa cho dân, bảo trì các đê đập chống lũ…. Rất nhiều cơ hội để các ngươi có thể tiếp bước Bộ Chất, ta rất vui khi gặp được nhiều người tài như vậy ở đây, nên rất mong chờ biểu hiện của mọi người.”

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên không ngớt.

Trương Chiêu lại bước lên bục một lần nữa, mở phong thư bằng lụa thứ hai ra và đọc to [Cầu hiền lệnh].

“Từ xưa các bậc vua chúa chịu mệnh trung hưng, ai chẳng được các bậc tài cao tuyệt thế cùng hợp sức để mưu thiên hạ! Những người tài như vậy thường không ra khỏi cổng làng, vậy làm sao chúng ta gặp được họ? Chỉ sợ rằng người ở chức cao không tìm được họ thôi. Nay thiên hạ vẫn chưa được yên ổn, cũng là lúc đặc biệt cầu hiền. Còn nhớ Mạnh Công Tước chăng? Ngài ấy làm gia thần của họ Triệu, họ Ngụy thì dư sức nhưng lại không thể làm đại phu ở những nước nhỏ như Đằng, Tiết.

Nếu nhất định phải chờ kẻ sĩ thanh liêm thì Tề Hoàn Công lấy gì xưng bá một phương? Chẳng lẽ không có ai áo thô vải rách nhưng lòng ôm hoài bão lớn giống Khương Tử Nha ngồi bên Vị Thủy câu cá sao? Chẳng lẽ cũng không có ai giống Trần Bình, sau khi chịu ô danh gian tình với chị dâu, nhận hối lộ nhưng vẫn có duyên gặp gỡ rồi trở thành mưu thần cho nhà Hán? Các ngươi hãy giúp ta tìm những nhân tài bị mai một giống vậy trong đế quốc, họ có tài thì phải tiến cử, ta có được họ là phải trọng dụng.”

Bài văn [Cầu Hiền Lệnh] thứ nhất của Tào Tháo viết vào năm Kiến An năm thứ 15 (năm 210 sau công nguyên). Ngoài ra Tào Tháo còn viết thêm hai bài nữa vào Kiến An năm thứ 19và Kiến An năm thứ 22.

Bài văn vừa được đọc xong, toàn bộ các huyện lệnh sửng sốt, các thanh niên tuổi trẻ tài cao đứng hết đầy vỗ tay hô to khen ngợi.

Sách có câu: Rèn sắt khi còn nóng!

Viên Hoàn vừa đề bạt Bộ Chất lên làm chủ quản Thái Thú, lập tức đẩy Trương Chiêu với tờ [Cầu Hiền Lệnh] lên sàn. Chậc chậc, tài năng văn học của lão Tào thật sự quá xuất sắc hèn gì ba cha con hắn có thể đứng đầu trên văn đàn Kiến An. Bầu không khí buổi tiệc bùng nổ cực mạnh, mọi người xôn xao bàn tán trong hưng phấn.

Trương Chiêu nhẹ nhàng nói tiếp:

“Ta xin thông báo, [Cầu Hiền Lệnh] sẽ được ban hành theo hình thức công văn và dán ở mỗi huyện thành. Cùng lúc đó, chúng ta cũng sẽ thành lập bộ phận nhân sự trực thuộc huyện, tiến hành khảo sát công trạng của các vị, người nào có năng lực sẽ được thăng chức, kẻ nào khiếm khuyết tất sẽ bị giáng chức….

Mong rằng các vị có thể làm hết sức mình, tranh thủ phát triển huyện thành lên một tầm cao mới, những buổi tiệc mừng công tiếp theo, chúng ta hy vọng các vị sẽ tiếp tục được mời!”

Tiếng vỗ tay vang lên còn lớn hơn lúc này, Viên Hoàn có thể nhìn thấy gương mặt tràn đầy mừng rỡ cùng vui vẻ của tất cả mọi người ở đây. Lòng nhiệt tình của họ đã bị hắn nhóm lửa, chỉ chực chờ bốc cháy. Úi chà, vào mùa gieo hạt tiếp theo, chắc chắn bọn hắn sẽ cố gắng hơn gấp mấy lần!

Viên Hoàn khoát tay ra hiệu im lặng, sau đó mở miệng nói:

“Bản Thiếu chủ đã từng ra lệnh, thưởng phạt phải công bằng, chúng ta đã có thưởng thì tất nhiên cũng sẽ có phạt. Mặc dù bọn hắn không được phép đặt chân vào buổi yến tiệc hôm nay, nhưng quyết định đã được ban hành, bản thiếu chủ sẽ không vì bất cứ lý do gì mà thay đổi mệnh lệnh.”

Lúc này mọi người mới phát hiện ở chỗ này có vài bàn lẻ đang bị bỏ trống, thì ra những kẻ ngồi ở đó là để chờ xử phạt, hèn gì chẳng thấy có ma nào lảng vảng đến đó cả, hồi đầu hò còn tưởng mấy tên này bị lạc đường hoặc bận việc đi trễ. Mà thôi, mấy chuyện tát thẳng vào mặt kiểu này có cho vàng cũng chẳng ai dám lết vào chờ xưng tội cả.

Viên Hoàn tiếp tục nói:

“Huyện lệnh huyện Định Viễn trong lúc khai khẩn ruộng hoang cũng tìm thấy rất nhiều đất, nhưng khai hoang còn chưa đến 10% chỉ tiêu, kém xa yêu cầu trong đợt cải cách lần này, vì vậy từ ngày hôm nay hắn sẽ bị cách chức, cấp dưới của hắn là Vương Hàn sẽ được bổ nhiệm vào vị trí này.

Huyện lệnh huyện Sào khai hoang không đạt được 20% chỉ tiêu, kém xa yêu cầu trong đợt cải cách lần này, ngoài ra trong quá trình điều tra, xét thấy kẻ này có dấu hiệu nhận hối lộ, vi phạm tính liêm khiết của chức vụ, vì vậy lập tức hủy bỏ chức huyện lệnh, tịch thu gia sản, toàn bộ sung hết vào công quỹ.

Huyện lệnh huyện Trù khai hoang không đạt được 20% chỉ tiêu, kém xa yêu cầu trong đợt cải cách lần này, ngoài ra trong quá trình điều tra, xét thấy kẻ này có dấu hiệu nhận hối lộ, vi phạm tính liêm khiết của chức vụ, vì vậy lập tức hủy bỏ chức huyện lệnh, tịch thu gia sản, toàn bộ sung hết vào công quỹ.

Huyện lệnh huyện Cao Dương đã phạm tội hối lộ và có dấu hiệu chạy án, hiện đang bỏ trốn, bản thiếu chủ đã sai người dán thông báo ở khắp Dương Châu, kẻ nào có thể bắt được hắn về quy án, thưởng 100 đồng ngũ thù.”

Nhằm đảm bảo việc sát hạch được công bằng và công khai, Viên Hoàn đã thành lập song song tổ chuyên án, chuyên môn phụ trách việc âm thầm điều tra những kẻ tham ô làm hại dân lành, giúp cho cải cách đạt hiệu quả cao nhất có thể.