Chương 55: Nhiều gạo đến phát điên là có thật

Cả đoàn thanh tra đều chết lặng!

Cái cột to dài khổng lồ ở đằng xa trông giống như ống khói kia lại là kho lúa?

Một ngàn con quạ đang vừa bay vừa gào thét trong lòng Diêm Tượng, mẹ nó, thằng nhóc này sao lại thích khoe mẽ trang bức đến thế? Mình chưa kịp cảnh báo thì nó đã khoe ầm lên cho Viên Dận biết, giờ thì hay rồi, xong kho lúa Hạ Thái rồi. Diêm Tượng hận không thể há mồm hét vào mặt Viên Hoàn.

Thế là ông chú thương yêu con cháu bắt đầu nháy mắt ra hiệu, hi vọng còn có thể có cơ hội chỉnh sửa được việc thiếu kinh nghiệm sống của nhị công tử, nhưng lão không ngờ Viên Hoàn không hiểu ý của lão, lại còn đứng đờ người ra đó:

“Công Tượng tiên sinh, mắt của lão sao lại giật liên tục thế, lão không sao chứ?”

Diêm Tượng tức muốn hộc một mồm đầy máu, trái tim già nua lại bị Viên Hoàn hành hạ, con bà nó ta xxx, lúc đánh Đổng Trác ngươi khôn ngoan lắm mà, sao bây giờ lại thành ra như vậy? Hay là ôm kho lúa đầy thóc sướng đến phát điên rồi? Nhưng ở trước mặt lão còn có một đống quan viên Hạ Thái và quan viên của đoàn thanh tra, lão cũng không thể nào nổi giận được, đành cắn răng nhịn đến đau trứng, gương mặt đầy tổn thương trông có vẻ khôi hài.

Viên Hoàn nhìn thấy suýt nữa phụt cười, nhưng không được làm thế, lão ấy sẽ mất mặt, như vậy không tốt lắm. Hắn đành cố gắng cưỡng ép áp chế biểu cảm trên mặt, dù gương mặt mình trở nên cứng ngắc cũng phải ráng nín cười!

Viên Dận nghe xong lập tức quay sang Diêm Tượng cười khẩy:

“Công Tượng à, lúc ngồi xe với ta mắt người vẫn bình thường mà, sao bây giờ lại có tật rồi?”

Nói xong, Viên Dận xoay người lại, yên lặng nhìn Viên Hoàn bằng ánh mắt khinh bỉ hồi lâu rồi mở miệng:

“Chà, nhị công tử vẫn hiền hậu thiện lành như thế, thật khiến người khác bội phục!”

Vẻ chế nhạo trên gương mặt hắn hiện lên vô cùng rõ ràng. Viên Hoàn vẫn tỏ ra chẳng biết gì hết, lặng lẽ cười một tiếng:

“Ài, hết cách rồi, tính của ta giống hệt như mẹ, cả đời này cũng không thể thay đổi.”

Viên Dận rất muốn cười lớn, nhưng một con cáo già như hắn luôn có khả năng giữ được bình tĩnh, liên tục gật đầu đáp lại:

“Tốt! Rất tốt! Ta có điều muốn hỏi công tử, chẳng hay kho lúa huyện Hạ Thái có kích thước như thế nào, đồng thời hiện giờ công tử đang sở hữu mấy kho?”

“Khụ khụ!”

Diêm Tượng cố ý hắng giọng ra hiệu.

“Hừ, Công Tượng, bạn của ta, ngươi lại làm sao thế, lúc này mắt giật liên hồi, bây giờ lại còn ho nữa?”

Viên Dận tức mình quay sang trừng mắt với Diêm Tượng.

“Tử Bố, có thầy thuốc nào ở đây không? Triệu hắn đến đây bắt mạch cho Công Tượng tiên sinh đi.”

Viên Hoàn lo lắng phân phó.

Phụt!

Diêm Tượng, Viên Hoàn nín cười được nhưng Viên Diện lại không thể kiềm chế nổi, hắn cười ngặt nghẽo, cười đến gập người, thằng nhóc Viên Hoàn này thật là đáng yêu quá đi mà, đối phó với thể loại này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Gương mặt Diêm Tượng phủ đầy vẻ hoang mang, thực sự lão không biết trong hồ lô của Viên Hoàn đang bán thuốc gì. Lão bồi hồi nhớ lại thời điểm Viên Hoàn ở đại doanh Toan Táo tham gia chiến dịch chống Đổng Trác, thằng này vô cùng sáng suốt thông minh, nhưng sao vừa về tới Dương Châu thì biến thành một thằng đần thế này?

Chuyện này chẳng lẽ quýt mọc ở Hoài Nam thì thành cây quýt, còn sinh ở Hoài Bắc thì biến con mẹ nó thành cây khác sao? Đổi vị trí địa lý cũng ảnh hưởng đến trí thông minh à?

câu tục ngữ [Quất sinh Hoài Nam, quất sinh Hoài Bắc tắc vi chỉ] có nghĩa là cây quýt mọc ở phía nam sông Hoài thì là cây quýt, mọc ở phía bắc sông Hoài sẽ thành cây chỉ. Chỉ ở đây là cách gọi quýt của người Hoài Bắc. Lý do xuất hiện tục lệ này bắt nguồn từ việc nông dân trồng quýt ở Hoài Nam thì ngọt nhưng trồng ở Hoài Bắc thì chua. Tục ngữ này dựa theo điển tích của tể tướng nước Tề Yến Anh( hoặc Án Anh) thời Xuân Thu Chiến Quốc khi đi sứ sang nước Sở.

Diêm Tượng trợn trắng mắt lên nhìn chằm chằm Viên Hoàn:

“Đừng nói thật! Đừng nói thật! Đừng nói thật! Đừng nói thật! Đừng nói thật! Đừng nói thật!”

Nhưng khi Viên Hoàn mở miệng trả lời, Diêm Tượng cảm thấy cơn tức trào lên đến cổ họng, lão phiền muộn, lạc lõng, cứ như vừa nhen nhóm hi vọng thì lại lập tức thất vọng, cảm giác khó chịu đến chết người!

“Chà, thật ra không lớn lắm. Kho lúa của ta có bán kính 11 mét, cao 44 mét, bên trong chứa khoảng 7.800 tấn gạo. Hiện giờ Hạ Thái có tổng cộng ba mươi kho lúa như thế này, tất cả đều được xây dựng ở chỗ đó.”

Ting ting!

“Kí chủ làm Viên Dận ngạc nhiên, +1000 điểm chấn động.”

Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên làm Viên Hoàn hài lòng gật đầu. Con cáo già này cảm thấy chấn động là vì quá nhiều lương thực, hay là do mình diễn trông ngu đần quá mà chấn động nhỉ? Thôi kệ xác thằng chả, chấn động vì cái quái gì cũng được, chắc chắn có một âm mưu, nhìn gương mặt dương dương tự đắc của hắn kìa.

Viên Dận cố hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại:

“Hơn ba mươi kho lúa? Vậy trong tay ngươi có tổng cộng là 234.000 tấn gạo?”

Tôn Sách đứng kế bên cũng hoảng sợ đến ngây người, hắn ngớ người ra nhìn kho lúa:

“Một huyện Hạ Thái.... sản xuất ra lúa... còn nhiều hơn cả Dương Châu cộng lại, mẹ ơi, chuyện này thật kinh khủng! Mạt tướng xin hỏi nhị công tử, dù khai khẩn được hơn 6.250 hecta đất ruộng hoang, làm sao ngài có thể trồng ra nhiều lúa đến thế?”

Viên Hoàn hỏi ngược lại:

“bởi vì đó là giống lúa siêu cấp, các ngươi không biết sao?”

Tôn Sách cảm thấy càng nói chuyện với thằng này thì mình càng ngu dần đi:

“Giống lúa siêu cấp? Nó là cái gì vậy?”

“Nói sao nhỉ, đây là một loại lúa cực kì tốt, nó có thể cho ra sản lượng gạo rất cao.”

Viên hoàn cũng không biết phải giải thích như thế nào, chẳng lẽ lại đi pha ấm trà rồi ngồi đó phổ cập cho bọn họ kiến thức về ngành gen di truyền học, chuyện này tất nhiên có đánh chết hắn cũng không làm, vì vậy hắn cũng chỉ có thể trả lời mập mờ.

Tôn Sách vẫn tiếp tục hỏi:

“Nhưng vì sao nó cho ra sản lượng tính trên từng mẫu ruộng lại cao như thế?”

Viên hoàn ra vẻ ngây thơ trả lời:

“Thì trồng vào đất, lúa mọc lên ra nhiều hạt thì năng suất cao thôi, chứ vì sao cái gì?”

“....”

Tôn Sách câm nín, mẹ nó thằng này trả lời làm mình chẳng biết phải tiếp tục hỏi như thế nào.

“Ha ha, Bá Phù, ngươi cảm thấy mình có thể hỏi được điều gì hay ho sao?”

Viên Dận cười một cách giễu cợt. Ý của hắn rất rõ ràng, thằng nhóc này là một đứa ngu như lợn, ngươi cứ cắm đầu hỏi khó để nhận mấy câu trả lời của hắn thì tức là ngươi ngu hay hắn ngu?

Hắn lại quay sang ôm quyền với Viên Hoàn:

“Thưa nhị công tử, chúng ta có thể đến đó xem thử được không?”

Viên Hoàn lập tức đáp ứng không hề nghĩ ngợi:

“Không thành vấn đề, các vị đi theo ta!”

Diêm Tượng không thể nhìn nổi nữa, thằng nhóc mình yêu thương nhất nhà này đã mạnh mẽ đá bay phòng tuyến tâm lý cuối cùng của mình, thế là hắn hoàn toàn mất đi lòng tin, khoát tay áo:

“Thôi, Viên Dận ngươi đi đi, ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Khóe môi Viên Dận nhếch lên đầy vẻ chiến thắng:

“Công Tượng cứ yên tâm nghỉ ngơi, việc này hãy để cho ta và Bá Phù giải quyết.”

Ba người lên ngựa đi thẳng đến chỗ kho lúa.

Trên đường đi, Viên Dận cố ý thăm dò một chút:

“Nhị công tử, Dương Châu chúng ta gặp thiên tai nặng nề, khiên cho khắp nơi đói kém mất mùa, dân chúng rơi vào hầm tai vạ, hơn một trăm huyện không có lương thực để ăn. Ài, Hạ Thái của ngài được thần thánh chúc phúc, tính cách ngài lại nhân hậu yêu dân, không biết ngài có phiền khi phải đem số lương thực này phân phát cho các huyện đang bần cùng khốn khổ, cứu độ thiên hạ?

Tất nhiên ngài yên tâm, chúa công sẽ không lấy hết toàn bộ gạo ở đây, nói gì thì đây cũng là mồ hôi nước mắt của trăm họ Hạ Thái, như vậy đi, nếu chúa công để lại cho Hạ Thái 1.300 tấn gạo để mưu sinh, còn lại sẽ lấy đi để cứu tế, ngài thấy ổn chứ?”

Tôn Sách đứng kế bên lập tức sửng sốt không thôi, nhà người ta cày cả mùa được 234.000 tấn gạo, ngươi há miệng cắn một phát nuốt luôn 232.700 tấn gạo, con mẹ nó đây không phải là hung ác, mà là ăn thịt người! Điều kiện như vậy làm gì có thằng nào đồng ý chứ?

Vừa thấy Viên Hoàn vung tay lên, Viên Dận, Tôn Sách đều chuẩn bị sẵn sàng cho việc hắn từ chối, đang nghĩ cách để thương lượng thì lại nghe hắn nói:

“Không thành vấn đề! 1.300 tấn gạo đủ để cho dân Hạ Thái sống no ấm đến mùa tới rồi. Ngươi hãy viết thư cho cha, bảo là số lượng thảo này Hoàn Nhi chuyên dành cho hắn cứu tế!”

Tôn Sách kinh ngạc!

Viên Dận càng kinh ngạc hơn!

Hắn có cảm giác mình vừa bị người ta cho nhảy hố một phen, đáng lẽ phải cho đối phương 7.800 tấn gạo mà thôi, như vậy đối phương mới phản ứng lại, chỉ có như thế hắn mới thực hiện mưu kế mượn đao giết người thành công.

Nhưng bây giờ thì sao?

Đã không giết được đối phương, chẳng lẽ còn mẹ nó để cho Viên Hoàn trở thành công thần sao?

Ting ting!

“Kí chủ làm Viên Dận ngạc nhiên, +555 điểm chấn động.”

“Kí chủ làm Viên Dận ngạc nhiên, +326 điểm chấn động.”

“Kí chủ làm Viên Dận.....”

Từng âm thanh thông báo của hệ thống làm Viên Hoàn cười hả hê.

Kịch hay chỉ mới bắt đầu....