Chương 48: Chu Thái vs Tưởng Khâm

Trương Chiêu tất nhiên không biết vì sao Viên Hoàn lại kinh ngạc như vậy, tưởng hắn bị dọa cho mất hồn nên vội vàng giải thích:

“Chủ công hãy bình tĩnh, trên núi Tượng Táo có một nhóm sơn tặc, kẻ cầm đầu tên Tưởng Khâm, ta nghe nói người này lúc còn nhỏ bắn cung cưỡi ngựa thành thạo, từng mơ ước làm một đại tướng rong ruổi chiến trường. Vì vậy hắn vào núi làm cướp nhưng bình thường gặp người khác vẫn tự xưng là tướng quân!”

Viên Hoàn suy ngẫm một hai rồi nói:

“Ồ, hóa ra là thế. Tử Bố, nếu ngươi quen người này, vậy chắc ngươi cũng biết đạo đức của hắn ra sao nhỉ?”

Trương Chiêu cúi người thưa:

“Bẩm chủ công, tại hạ chỉ nghe lời đồn dân gian mà thôi. Người này mặc dù lên núi làm cướp nhưng chưa từng cướp con dân cùng khổ, thậm chí khi cướp những tên gian thương quý tộc đều sẽ trích ra một ít để phân phát cho người dân gần đó.”

Viên Hoàn âm thầm thở phào:

“Chà, thật không nghĩ tới hắn vẫn biết lễ nghĩa quân tử.”

“Thưa vâng. Nhưng…. Chậc, thật sự tại hạ cảm thấy kì quái. Trên lý thuyết, người này ghét ác như cừu, căm ghét hành động bỏ mặc dân chúng của nhà họ Viên đến tận xương tủy, vì sao lại trợ giúp Viên Diệu gây ra họa bất nghĩa?”

Viên Hoàn khoát tay:

“Hừ! Chuyện này dễ hiểu mà, bản thiếu chủ cùng huynh trưởng đều xuất thân từ nhà họ Viên, bọn ta đang đấu đá nội bộ, hắn chắc sẽ nghĩ cả hai đều sâu mọt như nhau, chết đứa nào hay đứa đó.”

Trương Chiêu lập tức hiểu ra, nhìn Viên Hoàn bằng ánh mắt tán thưởng.

“Ủa sao thế? Trên mặt bản thiếu chủ có dính gì hả?”

“Bẩm, không phải! Tại hạ chỉ là cảm thấy chúa công có thể thản nhiên đối mặt với xuất thân của mình, hơn nữa lại không thèm che dấu những góc tối của gia đình quyền quý, thật sự làm người khác ngưỡng mộ.”

Kỳ thật Trương Chiêu không hề biết Viên Hoàn là một kẻ xuyên không từ hiện đại về cổ đại. Hắn mang theo tư tưởng dân chủ thời đại mới, lại chẳng có chút tình cảm khỉ gì với quá khứ của cơ thể này hết, cho nên kệ tía lão cha hố hàng này, nhà họ Viên thế nào, mặt mũi ra sao đã là quá khứ. Chuyện bây giờ cần làm là hắn phải giữ được bình tĩnh và lý trí, nếu không sẽ bị mê hoặc với phú quý giàu sang, chìm sâu vào sa đọa.

Viên Hoàn nhún vai:

“Không cần phải nể phục ta, bởi vì ta chính là một truyền kỳ!”

Trương Chiêu đực mặt ra đứng đó ngớ người:

“WTF????”

Màn đêm buông xuống.

Gió lạnh theo cơn mưa nặng hạt ùa về, gào thét ầm ĩ cả bầu trời.

Trong đêm tối âm u tĩnh lặng, từng cây đuốc thắp sáng lập lòe nổi lên, càng lúc càng nhiều đuốc sắp xếp thành hàng, tỏa đầy mùi chết chóc.

Lính tuần tra đứng trên tháp canh có thể cảm nhận được mặt đất đang run rẩy. Vừa nhìn thấy rất nhiều ánh đuốc từ đằng xa, hắn không chút do dự, dựa theo huấn luyện ngày thường đốt sáng đống lửa trên đỉnh tháp để phát tín hiệu.

Bừng bừng!

Từng đống lửa lớn theo sát nhau rực cháy, thắp sáng bầu trời, xua tan những bóng tối trong huyện thành Hạ Thái, quân đội đóng ở Hạ Thái nghe theo hiệu triệu rút đao thép khẩn cấp mặc giáp rồi chạy vội ra ngoài. Chu Thái phóng ngựa chạy như bay đến, hắn cảm thấy vui mừng khi kẻ địch còn ở cách xa hơn 3km, các binh sĩ của mình đã tập kết xong, xếp hàng nghiêm chỉnh đầy bình thản, chờ đợi bọn giặc tiến đến.

Chu lập tức gào to chỉ huy quân lính bày trận, thiết lập mai phục trên đường đi, âm thầm chờ đợi đối phương đạp bẫy sau đó diệt gọn đám ngông cuồng này.

Tiếng ngựa hí từ phía xa chân trời liên tiếp vang vọng khắp nơi, khóe môi Chu Thái hơi vểnh lên thành một đường cong, bọn họ đã bày sẵn phương trận để chống lại kỵ binh, kể cả hàng chục ngàn thiết kỵ Tây Lương cũng chưa chắc đột phá được, huống chi chỉ có hơn ngàn sơn tặc.

Phương trận có tên khác là đội hình Phalanx, quân lính để sát khiên với nhau, và những hàng đầu trước hàng đầu tiên thì đưa giáo qua đầu hàng đầu tiên. Trung Quốc biến thể đội hình này thành rất nhiều dạng đội hình quân sự khác nhau.

Quân của Tưởng Khâm vẫn chưa chạy tới ruộng lúa, đã thấy những người lính canh gác lập thành một đội hình quân sự, vì vậy vô cùng giận dữ, rút kiếm ra khỏi vỏ gầm lớn:

“Các anh em, theo bản tướng quân giết bọn nó!”

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Những tiếng hô giết thình lình vang dậy đất, sơn tặc núi Tượng Táo vừa mới xông lên, trên bầu trời lập tức hiện ra những mũi tên được châm lửa bắn xuống. Cơn mưa vẫn ồn ả không ngừng, nhưng nước mưa không thể dập tắt được lửa đốt bằng dầu hỏa, thế nên sơn tặc đã bị thiệt hại nặng nề.

Tưởng Khâm không thể nào hiểu nỗi, chỉ là một huyện Hạ Thái nho nhỏ, tổng số lính còn chưa tới một ngàn, quân đồn điền… à thôi khỏi nhắc, đám nông dân đó tưởng ném cuốc đi cầm đao lên là thành lính được à? Ngờ đâu một đội quân trong hơi nát bét, mới thành lập chưa được ba tháng nhưng vô cùng mạnh mẽ và hung hãn.

Khoan hãy xét đến việc bọn họ phản ứng nhanh nhạy, chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp rất ổn, chỉ riêng cách bài binh bố trận cũng vô cùng chuẩn mực, chắc chắn có kẻ trong nghề chỉ dạy.

Đầu tiên, họ lập phương trận để phá đi ưu điểm của ngựa chiến, làm sơn tặc mất tính cơ động và tốc độ. Sau đó lại dùng cung thủ để áp chế, chỉ một đợt tên đã cướp đi gần một nửa anh em của hắn. Ngược lại bọn họ vẫn không thể giết đến gần binh sĩ trong ruộng, mẹ nó có còn thiên lý hay không?

Tưởng Khâm dù sao cũng là vua sơn tặc vùng này, hễ đánh là thắng, chưa có thằng nào dám đứng ra gạt giò hắn trận nào, bây giờ lại phải nuốt quả đắng tại một huyện thành nho nhỏ! Ngọn lửa của lòng giận dữ đã len lỏi đến lồng ngực Tưởng Khâm, hắn phát điên lên hú dài, tự mình dẫn quân xông thẳng đến chỗ Chu Thái:

“Các anh em, hãy theo sát sau tao!”

Keng! Keng! Keng!

Đao thép trong tay Tưởng Khâm múa lên đầy chuyên nghiệp, hất bay toàn bộ mũi tên phóng tới dễ như trở bàn tay, mở đường máu cho đám sơn tặc xung phong giết tới phía trước.

“Úi chà, ta không ngờ trong đám sơn tặc nát bét này lại có người tài ba như thế!”

Dứt lời, Chu Thái cũng rút đao ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo của thép lóe lên, chiếu ngang qua mắt đối phương. Hắn co người lại như một viên đạn đã lên nòng rồi nhảy xồ về phía trước.

Lưỡi đao hiểm ác chém xuống!

“Chết cụ mày đi!”

Chu Thái tấn công theo phong cách liều mạng, chỉ cần chém giặc như chém chuối, chuyện còn lại ông đây mặc kệ. Thu Thuỷ Nhạn Linh Đao ẩn chứa một sức mạnh thần thánh từ trên trời giáng xuống, chém tan cả những hạt mưa đang tí tách rơi, vươn chiếc lưỡi sắc bén hướng về phía Tưởng Khâm đòi mạng.

Kể cả như vậy Tưởng Khâm vẫn chả thèm né làm gì, cầm đao thép lên trong lòng bàn tay cũng chém mạnh tới trước theo kiểu lấy cứng chọi cứng, một tiếng ầm vang lên thật lớn, từng tia lửa văng tua tóe giữa đêm khuya.

Trong phút chốc, Tưởng Khâm chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực kỳ khủng khiếp chảy thẳng vào thân đao, lách dọc theo hai cánh tay và không ngừng tràn vào trong cơ thể, như muốn xé rách tim gan phèo phổi của hắn. Con mẹ nó, tên này là quái vật nhà nào đẻ ra vậy? Tưởng Khâm cắn chặt răng, hít thật sâu, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, dùng hai tay tóm chặt đao thép tuyệt vọng phòng thủ, hắn gần như cạn kiệt cả thể lực của mình.

Phía bên này, lính tuần tra sau lưng Chu Thái đã đẩy cao đội hình, nhóm đi tiên phong là những người lính đã từng đổ máu tại chiến trường Hổ Lao quan, kinh nghiệm dày dặn, dùng sát khí chỉ có lăn lộn giữa sự sống và cái chết mới có ép cho đám sơn tặc chỉ biết ăn hiếp đàn bà và đội lái buôn luống cuống tay chân.

Từng nhát đao đâm ra…

Từng dòng máu tươi phun ướt cả ruộng….

Từng đồng đội ngã xuống mặt đất….

Lúc này Tưởng Khâm mới nhận ra, mình đang đối mặt với một đội quân chính quy đầy kinh nghiệm chứ không phải đám gà non yếu nhớt như hắn từng nghĩ.

Keng!

Tiếng vũ khí va chạm nhau lại tiếp tục vang lên, Tưởng Khâm bắt đầu cảm nhận được đao trong tay mình đang bị thằng cha kia chém sắp gãy, từng luồng sức mạnh khổng lồ truyền đến ép cho hắn quỳ cả hai chân xuống đất. Chu Thái thấy thế, xoay tròn lưỡi đao, dùng cán đập mạnh vào cổ Tưởng Khâm làm đối phương ngất xỉu:

“Hừm…. May cho ngươi, chủ công ta yêu cầu phải bắt sống, nếu không một đao này đã tiễn ngươi về chầu ông bà rồi.”