Tất cả công trình xây dựng trong huyện đều từng bước được thi công, bất tri bất giác thời gian đã đến giữ tháng năm.
Lúc này huyện Hạ Thái oằn mình giữa trưa hè, nắng nóng như đổ lửa, từng guồng nước chậm rãi quay đều, mang dòng nước mát lạnh như tình yêu của mẹ thiên nhiên tưới đều lên 6.250 hecta đất ruộng vừa được khai hoang, phả hơi thở ướt át lên từng cây lúa. Trăm họ Hạ Thái mới nhận ra cái thứ gọi là lúa siêu cấp này ghê gớm như thế nào, hiện giờ nó vẫn chưa chín hẳn, thế nhưng nhánh cây đã bắt đầu cong xuống một cách nặng trĩu.
Bên dưới tán cây rợp bóng của một đồng lúa, Chu Thái dắt theo đám anh em chiến sĩ của đội tuần tra hò hét tập võ. Những người lính tuần tra hầu hết đều xuất thân là nông dân đi làm mướn cho các địa chủ, quý tộc, vì để bảo vệ tài sản mới được cấp cho mình, nên khi tập luyện vô cùng hăng say, cho dù Chu Thái không ở bên cạnh cũng chưa từng lười biếng.
Trải qua thời gian dài luyện võ, quân đồn điền đã có năng lực đánh nhau khá ổn, mỗi ngày đều tuần tra, tổ chức tập luyện kỹ năng chiến đấu và thể lực, nhảy xa, leo trèo, cùng các bài tập luyện khác nhau dành cho quân đội, giờ đây khí chất trên người họ càng lúc càng dũng mãnh.
Công cuộc xây thành của Hạ Thái vẫn đang diễn ra, vừa lát phẳng đường và lót đá xanh theo yêu cầu người dân, Trương Chiêu lại đem toàn bộ nhân lực lao vào hỗ trợ thi công tường thành, đồng thời bảo họ bảo trì sữa chữa những công trình đã bị xuống cấp.
Chưa đến một tháng sau, Hạ Thái đã rũ bỏ lớp áo nhạt màu buồn bã, khoát lên mình một chiếc áo mới, đầy cách tân và đầy sang trọng. Những con đường trở nên bóng loáng, sạch sẽ tươm tất, nhà cửa trở nên mới mẻ hơn, nụ cười trên môi những người dân thiện lành Hạ Thái cũng nở nhiều hơn ngày trước.
Đám dân nghèo tị nạn từ phương bắc đã bắt đầu lết mông đến đây kiếm vài chén cơm, họ hỏi thăm những người đi đường, hi vọng có thể chui vào một cái ổ nào đó trong Hạ Thái rồi an cư lạc nghiệp. Viên Hoàn đang muốn tăng dân số, tất nhiên mạnh miệng đáp ứng, chọn lấy những cánh đồng bát ngát hắn moi được từ trong túi bốn nhà quý tộc cũ đem chia cho những người này. Nhưng bù lại ngươi đã được trao tay ruộng mới loại xịn của quý tộc, nên ngươi sẽ không được hướng ưu đãi kiểu năm năm của những người đi khai hoang, chịu thì nhận giấy đất liền tay. Dân phương bắc nghe thấy thế, chẳng nói chẳng rằng điểm chỉ ký tên luôn cho nóng hổi, đói đến rụng cả trứng rồi, có cái để bỏ vào mồm thì ngươi nên biết ơn, đừng đòi hỏi nhiều quá. Dân phương bắc da dày thịt dày nhưng mặt lại không hề dày, họ cũng biết đâu là điểm dừng. Niềm hy vọng nhỏ nhoi của bọn họ giống hệt một bức tranh theo phong cách Scandinavian của Bắc Âu: Tinh tế, tối giản, tiện nghi. Chính trị chính em gì bỏ qua sất, mỗi ngày ăn no bụng, có giường ấm, lò sưởi, hàng năm có chút tiền dư để tiêu xài vui chơi nhảy múa là đủ.
Vô hình như huyện Hạ Thái không còn là Hạ Thái nữa, nó đã biến thành thiên đường giữa thế giới loài người, là nơi đầy màu sắt hạnh phúc và là nơi nhận được sự ban phước của thần thánh.
Bây giờ lại có thêm một vấn đề, số lượng dân phương Bắc chen vào tầm gửi đã tăng lên, dẫn đến các căn phòng đều đã hết chỗ. Không thể để họ lăn lốc ngoài đường hay chui vào trong một bãi lúa nào ngủ được, vì thế Trương Chiêu sai người tái xây dựng những khu vực vắng vẻ thưa thớt thành thành những chiếc lều lớn để sắp xếp cho dân tị nạn vào đó ở tạm, rồi tranh thủ thời gian xây thêm nhà cửa. Hắn cũng ban hành thêm quy định mới, hễ dân tị nạn nào ở lại đây hơn năm năm sẽ được cấp một hộ tịch hàng thật giá thật, khi ấy chúc mừng nhé, ngươi đã trở thành con dân của Hạ Thái.
Trương Chiêu thả những bước chân trên đường phố mới toanh, hít một hơi tươi mát rồi cười lớn:
“Chúa công, nói thật lòng tại hạ không dám nghĩ chúng ta chỉ tốn có một chút thời gian, đã biến Hạ Thái trở thành một nơi mỹ miều như thế này.”
Viên Hoàn cũng cười hưởng ứng:
“Tử Bố, ngươi hãy nhớ kỹ một câu, trên thế giới này không gì là không thể làm được. Cho dù ngươi muốn bay lên trời cao, ta tin vào một ngày nào đó, chúng ta hoặc con cháu chúng ta sẽ hoàn thành giấc mơ này cho loài người.”
“Ha ha ha! Vậy chẳng phải tại hạ đã sánh vai cũng thần thánh sao?”
Trương Chiêu cười xòa cho qua, hắn vẫn cảm thấy cha nội chúa công nhà mình đang bốc phét, thêm mắm thêm muối để trang bức với hắn. Chậc, chỉ là không hiểu vì sao, mỗi nhìn thấy nét mặt này của Viên Hoàn, hắn đều cảm nhận được việc Viên Hoàn nói có thể thành sự thật. Vì thế hắn nhíu mày, nhìn Viên Hoàn bằng ánh mắt khác thường:
“Bẩm chúa công, từ trước tới nay tại hạ đều có một thắc mắc. Số tiền để xây dựng tất cả những hạng mục trong chiến lược cải cách Hạ Thái đã lên đến hơn 100.000 đồng. Nói thật… số tiền nhiều như vậy, thật ra ngài đã lấy ở đâu? Mà tại hạ cũng từng quan sát, hình như ngài không hề hỏi mượn người khác, cũng chẳng nhờ vả cha mình.”
Viên Hoàn đột nhiên đứng chết trân, mẹ kiếp, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ? Trương Chiêu chính là cánh tay phải của hắn, là kẻ đứng đầu trong công việc nội chính. Trương Chiêu đã nhìn thấy số tiền này chạy ra chạy vào cửa Hạ Thái, không nghi ngờ mới là lạ!
Nhưng giải thích sao đây nhỉ? Nói thật? Không! Có ngu đần lắm Viên Hoàn mới làm vậy . Chẳng lẽ khoát vai Trương Chiêu rồi thủ thỉ: ê này, ta có một hệ thống hack, xịn lắm, nó lấy tiền cho ta đó, ngươi không tin? Hôm nào ta cho ngươi mượn chơi mấy bữa….
Chắc chắn không thể nào như vậy được!
Đang lúc hắn suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào cho hay ho, đột nhiên ánh mặt trời nhạt dần, mây đen giăng khắp nơi, tiếng sấm rền vang báo hiệu một cơn mưa thật to sắp trút xuống. Viên Hoàn bắt đầu cảm thấy mặt mình ươn ướt, nhân cơ hội đó hắn nhảy tót lên ngựa:
“Chết rồi, trời sắp mưa to! Tử Bố, chúng ta đi!”
Trương Chiêu vội vàng phóng ngựa theo và nói:
“Chúa công! Cơn mưa này rất quái dị, tại hạ sợ lần này còn hơn xa những trận mưa lớn năm xưa, Dương Châu sắp bị lũ lụt kéo đến rồi!”
Viên Hoàn mặc kệ những giọt nước dần nặng hạt rơi trên người lả tả, thúc ngựa chạy nhanh:
“Ha ha, ngươi quên chúng ta đã có hệ thống thoát nước bền vững rồi sao? Dù một trận mưa trăm năm khó gặp cũng thế, ta đảm bảo Hạ Thái sẽ khác hẳn những nơi còn lại.”
“Vâng! Chúa công anh minh, tại hạ xin bội phục.”
Những nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời cũng bắt đầu ngẩng lên nhìn trời, thầm hô không tốt. Họ vội vàng mặc thêm áo tơi, đeo lên mũ vành rộng và chạy nhanh vào nhà.
“Lão Vương, đi nhanh lên! Trông thời tiết có vẻ sắp mưa lớn rồi! Ta phải về nhà xem thế nào, hy vọng mưa không nhấn chìm nhà ta!”
“Ừ ta biết rồi, tranh thủ đi sớm về sớm! Đợt lũ năm ngoài cuốn hết bà nó đồ đạc trong nhà ta, nghĩ đến còn kinh hãi. Ta xem có vẻ trời mưa năm nay còn ghê gớm hơn nữa, trong nhà ta còn hai con nhỏ, tuyệt đối không thể để chúng xảy ra chuyện!”
“Ài! Thôi đừng nhắc nữa, năm nay lao vào khai hoang kiếm tiền nuôi gia đình, ngay cả đồ để mặc vào trời mưa cũng không có mua, lỡ như mưa liên tiếp hơn mười ngày, ruộng của ta, nhà của ta… ôi trời!”
“Đủ rồi, đi nhanh lên!”
“…..”
Nhưng khi hai người bọn hắn chạy từ ruộng về đến huyện thành lại phát hiện trên đường lớn chẳng hề có chút nước đọng lại, chỉ hơi ẩm ướt như có ai đó rưới nước để làm mát không khí vậy. Lúc họ cẩn thận quan sát mới nhận ra một điều, thật ra không phải nước mưa ít, mà là tất cả nước từ cơn mưa vừa rồi đã chảy hết xuống khe rãnh hai bên đường rồi đi vào trong đường ống, sau đó chảy sang chỗ khác.
“Lão Vương, chúng ta mau về nhà coi thử!”
“Lão Lý à, ta có cảm giá vài ngày trước Viên công tử kêu gọi chúng ta sửa sang lại nhà cửa, chính là vì phòng tránh trận mưa to này!”
“Đúng rồi! Mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn nên về nhà, nếu không ta không yên lòng!”
“…..”
Hai người nông dân chạy thục mạng giữa trời mưa ồn ào và lạnh giá, thỉnh thoảng liếc nhìn nhà cửa hai bên đường. Trong ấn tượng của họ, với cơn mưa lớn cỡ này, bình thường đã có nhà đẩy thuyền ra chèo đi tránh lũ. Tuy nhiên năm nay Hạ Thái có vẻ gì đó lạ lắm, mỗi gia đình đều đóng chặt cửa nhà, đách quan tâm đến cơn mưa đang gào thét đòi vào bên trong, chuyện này con mẹ nó rất vi diệu!
Đừng nói gì đường lớn, cả đường nhỏ trong hẻm hốc hay khúc quanh cũng thế. Thậm chí còn có mấy thằng bạn nhậu thò đầu ra khỏi cửa sổ cười trêu chọc họ tắm mưa. Cuối cùng hai người đã chạy về nhà, sau khi mở cửa ra lập tức kiểm tra xung quanh, quả nhiên sạch sẽ như lúc ban đầu chẳng có chút nước nào lọt vào đây. Hai đứa nhỏ nhìn thấy cha nên vui mừng hết cỡ, chạy lại vùi đầu vào ngực hắn hô hào:
“Cha về rồi kìa! Cha mau đi xem mẹ không khỏe chỗ nào, nãy giờ con thấy mẹ cứ ngồi khóc mãi.”
Trên thực tế, vài năm trước đây mưa lớn ập đến như cơn giận của vị thần biển cả, mẹ của người đàn ông này vì cứu hai đứa bé còn nằm trong tã lót nên xui xẻo bị nước lũ lôi đi đâu mất, đến nay sống chết không rõ. Gã cố nén nước mắt, trấn an hai đứa bé rồi bước nhẹ vào trong phòng:
“A Liên, ta về với nàng đây!”
Trong khoảnh khắc chứng kiến vợ mình co ro trong phòng, hắn không kiềm được nước mắt, hai dòng lệ tràn mi. A Liên quay người lại, nhào thẳng vào ngực hắn, nức nở vuốt ve lưng chồng.
Trên thực tế những gia đình có hoàn cảnh mất đi người thân giống hắn rất nhiều, cũng bởi vì đã từng đau, nên bọn họ càng thêm kinh ngạc với hệ thống thoát nước của Viên Hoàn.
Bên ngoài hiên nhà, mưa vẫn rơi như trút nước, điểm chấn động chảy vào túi Viên Hoàn cũng ào ạt mạnh mẽ chẳng kém gì những cơn gió ngoài kia.