Chương 27: Hồi Hồn Ngọc Dịch chuốc say hào kiệt

“Núi non tụ họp, sóng cả gầm gừ, trong ngoài sông núi Hổ Lao quan.”

Trương Chiêu vỗ đầu, khóe môi hơi vểnh lên một cách đầy đắc ý, vô cùng hăng hái nói:

“Tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời! Câu thơ mở đầu của công tử chứ đầy khí khái bao hào hùng của nam nhi, không khó tưởng tượng rằng trận chiến ở Hổ Lao quan ác liệt và cực khổ đến mức nào.”

Lỗ Túc cũng gật đầu:

“Chỉ với câu này đã đủ để chứng minh Viên công tử có ý chí hoài bão rất lớn, không phải người thường có thể so sánh. Điều đáng quý hơn nữa đó là tuổi công tử còn rất trẻ, chắc chắn trong tương lai ngươi có thể quét ngang thiên hạ!”

Chúng nho sinh sĩ tử cũng vỗ tay phụ họa, yêu thích Viên Hoàn còn hơn cả fan hâm mộ thời hiện đại.

Lúc này Trương Chiêu đã đặt bút xuống, cầm tấm lụa trên bàn lên, vừa đi vừa thì thầm:

“Nhìn Đông đô, ý ngần ngừ, xót thương kinh thành Tần Hán cũ,cung điện hóa thành màu cỏ dại…”

Cuộc vui ngắn chẳng tày gang, các danh sĩ bắt đầu cảm thấy tinh thần sa sút.

Còn phải hỏi sao? Nghe tin Đổng Trác thiêu rụi Lạc Dương một cách đầy man rợ, ép thiên tử dời đô sang Trường An, lòng họ đau như cắt. Cố đô trăm năm hùng vĩ, thánh địa của loài hoa mẫu đơn, kẻ già cỗi cô đơn chứng kiến triều đại Đông Hán thịnh suy đã ngã xuống chỉ trong phút chốc, làm sao người ta không tiếc hạn cho được!

“Hưng, trăm họ khổ! Vong, trăm họ khổ!”

Trương Chiêu ngâm xong câu cuối cùng, tất cả những danh sĩ trong sảnh chỉ biết thở dài lặng lẽ.

Ting ting!

“Ký chủ làm Trương Chiêu đau lòng, +888 điểm chấn động.”

“Kí chủ làm Lỗ Túc xót thương, +888 điểm chấn động.”

“……..”

Kẻ đầu sỏ là Viên Hoàn thì đứng câm nín ở một góc. Cái mẹ gì vậy? Hắn chỉ muốn nhẹ nhàng tỏ ra trang bức với những anh hùng thời Tam quốc một chút thôi mà, vì sao lại gây ra náo động lớn như vậy? Nếu xét ở thời hiện đại, chỉ có những ca sĩ đứng Top Trung Quốc hay các diễn viên hạng A mới có thể diễn xuất được như vậy. Giờ thì sao? Ngâm có một bài thơ cũng có thể gây ra chấn động sao? Cha mẹ ơi, chuyện này có được chép vào lịch sử không? Kiểu gì những hậu duệ của Hán tộc Trung Quốc sẽ đọc nó một cách đầy tôn kính.

Nghĩ đến đây, Viên Hoàn dường như đã đạt đến cảnh giới trang bức tối cao, nói cho các người biết, tuy mạnh yếu tùy thời khác nhau, nhưng làm màu đời nào cũng có. Kẻ biết cách làm màu sẽ trường tồn vĩnh thế!

Ha ha! Mẹ kiếp, đáng lẽ mình nên dắt theo một vài tùy tùng biết chữ, để bọn chúng ghi chép lại những pha làm màu kinh điển như thế này. Chà, đến lúc leo lên ngôi hoàng đế, mình cũng nên bắt chước các lãnh đạo thế giới viết hồi ký, nội dung là gì nhỉ? Đúng rồi, câu chuyện về một hoàng đế vĩ đại, phát hành phiên bản đặc biệt phủ sóng khắp toàn cầu!

Như vậy thì hắn sẽ con mẹ nó tạo nên một đợt chấn động kinh khủng nhất trong lịch sử, đến lúc đó chẳng phải điểm chấn động chảy vào túi còn hơn trăm song đổ về biển sao?

Trương Chiêu vội vàng hô to:

“Người đâu, lấy thêm một chỗ ngồi, Công Tượng lão bằng hữu không thể tham gia nên đã để Viên công tử đi thay, chẳng hay mọi người có dị nghị gì chăng?”

Lỗ Túc ôm quyền nho nhã thi lễ:

“Viên công tử tuy tuổi đời còn trẻ nhưng văn võ song toàn, đủ tư cách tham gia tụ hội, tại hạ không có ý kiến.”

Gia Các Cẩn gật đầu:

“Tại hạ cũng không có ý kiến”

Trương Hoành cũng khoát tay:

“Tại hạ không có ý kiến!”

……

Viên Hoàn vui mừng thi lễ với tất cả danh sĩ ở đây, thở dài đáp lại:

“Được chư vị đồng tình giúp đỡ, tiểu sinh cảm kích khôn nguôi! Tiện đây tiểu sinh vừa từ chiến trường trở về, nên có mang theo chút rượu làm lễ ra mắt Trương tiên sinh, nếu như ngài không chê, chẳng bằng chúng ta….”

Trương Chiêu khoát tay cười:

“Mạnh Tử viết, vui một mình chi bằng chung vui, rượu là thứ tao nhã, nên để cho mọi người cùng uống mới cảm nhận được giá trị của nó.”

Viên Hoàn cảm kích, quay người lại vẫy tay với thuộc hạ:

“Người đâu, mang lên đây!”

Mọi người trong sảnh chỉ thấy Điển Vi một mình khiêng chiếc đỉnh đồng khổng lồ bước về phía trước, mỗi bước chân của hắn đều làm cho mặt đất hơi rung chuyển. Đám văn nhân ở đây chưa từng thấy hổ tướng nào dũng mãnh đến thế, liền chụm đầu vào nhau bàn tán.

Lỗ Túc không khỏi gật đầu khen:

“Sức mạnh thật kinh người!”

Gia Cát Cẩn kinh ngạc:

“Với lực một người có thể nâng được đỉnh, kẻ này xét riêng về võ không hề kém cạnh Hạng Vũ thời Tần mạt.”

Trương hoành vuốt râu khen:

“Nhìn thấy người nọ làm ta nhớ đến Ác Lai thời viễn cổ.”

“……”

Phía bên này, Viên Hoàn sướng đến rân người, điểm chấn động chạy ào ào vào túi, có mỗi chuyện Điển Vi khiêng đỉnh đã khiến hắn thu vào 5.000 điểm chấn động.

Ầm Ầm!

Đỉnh đồng được đặt xuống mặt đất, phát ra âm thanh vang như sấm nổ.

Trong lòng mọi người càng sợ hãi, chỉ dựa vào tiếng động đã đoán được cái đỉnh này nặng bao nhiêu.

Điển Vi hít thở sâu, dồn lực vào hai tay, chậm rãi dời đỉnh đồng về phía trước. Mùi rượu thơm ngát tỏa ra bốn phía, trong sảnh dào dạt hương thơm làm say đắm lòng người.

Trương Chiêu chưa uống, chỉ mới khẽ ngửi liền hô:

“Rượu ngon!”

Lỗ Túc vui vẻ vuột chòm râu dê dưới cằm:

“Hương thơm nhẹ mà không thô, thấm đẫm vào khứu giác, xem ra hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”

Trương Hoành ngồi thừ người suy đoán:

“Đây là rượu Hoa Âm sao? Không đúng! Hương thơm còn thuần túy hơn cả rượu Hoa Âm!”

“…..”

Viên Hoàn chép miệng, lại thêm một đợt điểm chấn động chảy vào túi, đầu năm nay kiếm tiền dễ thật.

Người hầu đã sớm đi lên, dùng muôi múc rượu ra, chỉ trong chốc lát hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc, giống như vừa nhìn thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Vì thế người hầu vội hỏi:

“Viên công tử, ngài chắc chắn đây là rượu sao? Tại sao ta lại không hề thấy màu đục của nước rượu?”

Cũng như bài thơ Lâm Giang Tiên của nhà thơ Dương Thận sáng tác, [rượu đục tương phùng vui say bước], từ trước đến nay con người đều thích giao lưu với nhau bằng đồ uống có cồn, riêng vào thời Hán mạt, nước rượu được nấu luôn có màu đục ngầu.

“Chuyện này không thể nào!”

Lỗ Túc không nén nổi tò mò đứng dậy đi đến bên cạnh đỉnh đồng nhón chân lên nhìn thử, rượu ngập tràn đầy đến miệng, sóng nước lấp loáng trong vắt, chẳng hề có một chút đục nào cả.

Ting ting!

“Kí chủ làm Lỗ Túc bất ngờ, +1000 điểm chấn động.”

Có người hỏi thử:

“Tử Kính, ngươi thấy sao?”

Lỗ Túc không hề để ý mà nhìn Viên Hoàn chằm chằm, tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi:

“Viên công tử, rượu này…..”

Viên Hoàn lặng lẽ cười, lại tiếp tục diễn cái vẻ mặt trang bức đáng đánh đòn:

“Thực không dám giấu, rượu này cũng là tiểu sinh vô tình gặp qua một lần. Nghe người cất rượu bảo thứ rượu này cần phải dùng nước suối tinh khiết trong núi để nấu, lại ủ thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó lượt bỏ tạp chất những chín chín tám mươi một lần mới có thể thành công.”

Khỉ thật, ông đây có biết mẹ gì về rượu bia đâu, sẵn tiện chui vào hệ thống mua đại một vò đắt tiền mà thôi. Nhưng vì cho mọi người một lời giải thích nên hắn phải giả mù sa mưa bày ra một câu chuyện dài như phim truyền hình.

Trong mắt các danh sĩ ở đây, đặc điểm lớn nhất của nó là thanh khiết không vướng bụi trần.

Chính vì thế thằng cha thích làm màu Viên Hoàn mới vẽ ra một đống thứ, từ chất liệu, công nghệ chế tạo đến quá trình làm rượu chém gió ra cả đống thứ thần bí, với mục đích cuối cùng là hố anh hùng Tam quốc một phen! Ha ha, nhìn mặt họ kìa, hắn đã lừa họ thành công.

Lỗ Túc chẳng hề biết Viên Hoàn đang nghĩ gì, gật đầu nói:

“Viên công tử, chẳng hay rượu này tên gọi là gì?”

“Ừm… tên cụ thể tiểu sinh cũng không rõ, nhưng tiểu sinh thường gọi nó là Hồi Hồn Ngọc Dịch.”

Lỗ Túc trợn cả mắt lên:

“Hồi Hồn Ngọc Dịch, vì sao Viên công tử lại lấy tên này?”

“Chuyện này ….được rồi, Tử Kính huynh cứ uống thử một ly sẽ biết.”

“Ha ha! Hồi Hồn Ngọc Dịch? Tên rất hay! Tại hạ nhất định phải nếm thử. Nào nào đến đây! Mọi người đừng ngại, cứ uống thử Hồi Hồn Ngọc Dịch do Viên công tử mang đến.”

Dứt lời, Lỗ Túc múc một chén thật to, ngửa đầu ra uống một hơi cạn sạch đến đáy:

“Khà! Quả nhiên là thơm ngọt, rất ngon miệng, cực kì tinh khiết! Rượu ngon!”

“Ồ thật sao? Ta cũng muốn thử một chén.”

“Để cho ta một chén!”

“Ta nữa!”

“……..”

“Rượu này mùi hương đầm ấm, nhất định không phải vật trần tục!”

“Rượu ngon! Thật sự là rượu ngon!”

“Đến đây hết nào! Mọi người thoải mái uống, cứ uống hết mình đi!”

p/s: Dương Thận(1488-1559), tác giả bài thơ Lâm Giang Tiên nổi tiếng trên bìa sách Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hàn Lâm học sĩ dưới thời Minh Vũ Tông. Ông là một trong tam đại tài tử thời Minh cùng với Giải Tấn và Từ Vị.

P/s 2: Hồi Hồn Ngọc Dịch có nghĩa là loại nước thánh dùng để phục hồi linh hồn.