Chương 13: Chiến thần Lữ Bố hành hạ Quan Trương (1)

Cót két!

Ngay khi cửa thành vừa được mở, Quan Vũ với gương mặt đỏ như táo và bộ râu dài tuyệt đẹp, vác Thanh Long Yển Nguyệt Đao trên vai, Lưu Bị và Trương Phi theo sát sau lưng hắn.

*Thang Long Yển Nguyệt Đao, còn có tên là Quan Đao hoặc Đao Trăng Nghiên, nặng 18,4 kg. Một trong những thần binh của lịch sử Trung Quốc. Tuy nhiên theo các nhà sử học, Quan Vũ chỉ chế tạo đao giống như vậy, thường được gọi là phác đao, nặng từ 2kg đến 10kg.

Phía bên này, Viên Hoàn mang theo Lý Tồn Hiếu leo lên tường thành để xem trận đấu, hắn dõi mắt nhìn Lữ Bố oai phong cầm Phương Thiên Họa Kích, đầu đội một chiếc vương miện màu tím, khoác lên mình áo giáp toan nghê, trông tựa như chiến thần giáng thế.

“Chúc mừng kí chủ sử dụng chức năng quét thành công, xin mời xem qua bảng thông tin.”

【Tên】: Lữ Bố

【thuộc tính】: Vũ lực 100; trí lực 26; chính trị 13; mị lực 40;

【Kỹ năng】:

Phi Tướng: Lữ Bố có kỹ thuật cưỡi ngựa, tài bắn cung, võ thuật ở cấp độ cao nhất của loài người.

Chiến Thần: Khi Lữ Bố tham gia một trận chiến có số người nhiều hơn một trăm, lập tức kích hoạt trạng thái ‘thần chiến tranh’, chỉ số vũ lực + 20%

Ác liệt: Nếu kẻ địch có chỉ số vũ lực chênh lệch lớn hơn hoặc thấp hơn 5 điểm, Lữ Bố sẽ kích hoạt kỹ năng ẩn ‘Ác liệt’, sức chiến đấu và tất cả chỉ số sẽ được tăng lên trên diện rộng.

【điểm yếu】:

  1. Háo sắc

  2. Chưa gặp đối thủ nên trở thành kiêu binh

  3. Ngông cuồng

Viên Hoàn nhìn phát choáng luôn, Lữ Bố con mẹ nó đã đạt đến trình độ thần tướng, lại còn sỡ hữu ba kỹ năng thuộc dạng siêu hiếm, quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất tướng thời Tam Quốc.

Để xem ba anh em nhà Lưu chủ tịch có đủ sức đỡ nổi con boss mang tên Lữ Bố phía bên kia chiến tuyến hay không….

“Chúc mừng kí chủ sử dụng chức năng quét thành công, xin mời xem qua bảng thông tin.”

【Tên】: Quan Vũ

【thuộc tính】: Vũ lực 97; trí lực 75; chính trị 62; mị lực 93;

【Kỹ năng】:

Võ Thánh: ba đao đầu tiên sẽ có tỉ lệ bạo kích 100%

Kiêu Ngạo: Quan Vũ xem anh hùng thiên hạ như cỏ rác, vì vậy nếu kẻ địch đánh được hơn mười hiệp sẽ làm Quan Vũ chuyển trạng thái ‘kiêu ngạo’ thành ‘quyết tâm’, chỉ số vũ lực +20%

【điểm yếu】:

  1. Đao pháp Quan Vũ quá mạnh mẽ nên ngựa chiến không chịu nổi lực ép, dễ bị đột quỵ

  2. Tính cách trời sinh quá kiêu ngạo nên không thể sống chung với người khác

Xem xong bảng thông tin của Quan Vũ, Viên Hoàn mới hiểu được vì sao hắn nổi tiếng với câu ba đao đầu cực mạnh, ba đao giữa trung bình, ba đao cuối suy yếu. Kỹ năng Võ Thánh làm tỉ lệ bạo kích tăng 100%, người bình thường làm sao có thể chịu nổi?

【Tên】: Trương Phi

【thuộc tính】: Vũ lực 98; trí lực 30; chính trị 22; mị lực 45;

【Kỹ năng】:

Say mê chiến đấu: Trương Phi hiếu chiến, càng đánh càng hăng, khi đánh nhau từ ba mươi hiệp trở lên chỉ số vũ lực +10.

Túy Âm: Trương Phi uống rượu rất giỏi, cũng thích rượu nên càng say năng lực chiến đấu càng mạnh.

【điểm yếu】:

  1. Hay nổi giận, không thân thiện

  2. Khó điều khiển, kiểm soát cảm xúc bản thân

  3. Ham uống rượu nên hay làm việc chậm.

Viên Hoàn vừa xem vừa gật gù, thì ra Trương Phi cả ngày chìm vào hũ rượu cũng có nguyên nhân của nó, nhưng thông qua điểm yếu số 3 hắn cảm thấy kỹ năng Túy Âm này chính là con dao hai lưỡi, kiểm soát tốt thì ngươi có thế đánh khắp thế giới, còn không kiểm soát nổi thì đời ngươi coi như tan nát, ai mà dám rước một con sâu rượu tối ngày say xỉn lại còn dễ nổi điên về làm việc chứ?

Cuối cùng chính là Lưu Bị.

【Tên】: Lưu Bị

【thuộc tính】: Vũ lực 73; trí lực 74; chính trị 78; mị lực 99;

【Kỹ năng】:

Nhân nghĩa: tướng sĩ dưới trướng Lưu Bị sẽ được +20% chỉ số trung thành.

Lẩn trốn: Lưu Bị cực kì mẫn cảm đối với nguy hiểm.

【điểm yếu】:

  1. Kiếm pháp kém do thực lực không đủ.

  2. Tính tình khắc nghiệt, máu lạnh.

  3. Cử chỉ có vẻ hơi thỏ thẻ, yếu đuối.

Viên Hoàn cười muốn sái quai hàm, xuất thân võ tướng lại có kỹ năng bỏ trốn là sao? Thể loại này cũng lên bảng thông tin được à? Còn nữa, hơi yếu đuối là cái quái gì? Yếu đuối chính là yếu đuối, hệ thống nhà ngươi cứ nói thẳng hắn là gay không tốt hơn sao?

Chậc chậc, đáng tiếc quá đi mà. Gương mặt 99 điểm mị lực đó đặt trên người mình là tốt rồi, những mỹ nhân trong thiên hạ chẳng phải hạnh phúc đến chết sao? Nhìn ta đi, bốn đời tam công, lại còn là trai thẳng trăm phần trăm.

Đang lúc Viên Hoàn than ngắn thở dài vì ghen tị, từng tiếng trống trận vang lên khắp nơi, nhưng tiếc là người đánh chẳng có lòng hưng phấn, nên người nghe cũng chẳng cảm thấy mạnh mẽ gì sất.

Quan Vũ kéo lê lưỡi đao trên mặt đất, hắn đứng bất động như núi, khí thế từ từ tăng lên, có lẽ đang tập trung sức lực lại rồi dùng một chiêu triệt hạ luôn kẻ dịch.

“Thiếu chủ, người này là một cao thủ!”

Lý Tồn Hiếu nhìn chằm chằm Quan Vũ, căng thẳng lên tiếng cảnh báo.

Nói thừa, ta đọc nát cả tam quốc chí rồi, đến thằng ngu cũng biết Quan Vũ là cao thủ…

Thế trận thay đổi!

Đột nhiên Quan Vũ trợn mắt phượng lên, thúc mạnh hai chân vào bụng ngựa làm nó hí lên một tiếng thật dài, sau đó như một con bão lao thẳng về phía Lữ Bố. Bụi tung bay đầy trời sau lưng hắn tạo thành khung cảnh cực kì tráng lệ, Thanh Long Yển Nguyệt Đao vẽ nên một rãnh sâu thật dài.

Cảm nhận được lòng nhiệt huyết sôi trào của chủ nhận, ngựa chiến cũng co cao móng trước rồi phóng lên cao. Quan Vũ thuận tay huơ Thanh Long Yển Nguyệt đao thành một hình vòng cung, kỹ năng ẩn Võ Thánh được kích hoạt, phủ một vẻ tàn bạo lên lưỡi đao. Trong phút chốc, Viên Hoàn như thấy lại những bức tượng Quan Vũ oai nghiêm trong các ngôi đền Trung Quốc, đó chính là Hán Thọ Đình Hầu, hổ thần một đời dựng nên nhà Thục Hán!

Nhưng tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

Viên Hoàn thấy Lữ Bố nở một nụ cười đầy nham hiểm, hắn thờ ơ nhìn Quan Vũ làm hết những động tác đó không một chút quan tâm, chỉ nâng Phương Thiên Họa Kích lên cao rồi xoay tròn. Ngay khoảnh khác đao và kích chạm vào nhau, toàn trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Mẹ kiếp! Quả là kẻ tám lạng người nửa cân… à không, Lữ Bố hoàn toàn khác biệt so với phần còn lại của thế giới.

Quan Vũ giật nảy mình, đao đầu tiên kèm theo hiệu ứng từ kỹ năng Võ Thánh bị hóa giải một cách dễ dàng, đối phương cũng chẳng tỏ ra mệt nhọc gì cả. Cái danh thiên hạ đệ nhất tướng quả nhiên không phải nói chơi.

Chỉ có điều đỡ được ba đao của ta mới thật sự là anh hùng!

Quan Vũ lạnh lùng rút đao về, xoay một vòng quanh người rồi đột ngột đẩy lưỡi đao về một góc cực kì tinh quái, ý đồ muốn chém ngang Lữ Bố làm đôi. Lữ Bố cũng không phải dạng vừa, hắn kéo ngựa lùi lại, chỉnh tư thế rồi đâm nghiêng Phương Thiên Họa Kích. Mũi kích tuy nhỏ nhưng độ chính xác cực cao, vây quanh đại đao của Quan Vũ sau đó nhẹ nhàng né tránh.

Nhờ việc mượn sức người để trả lại cho người, Lữ Bố lại một lần nữa đánh bay công kích của Quan Vũ dễ như trở bàn tay.

Bây giờ Quan Vân Trường bắt đầu cảm thấy áp lực như núi.

Theo dự tính ban đầu, hắn cho rằng mình chỉ cần dùng ba đao là có thể làm Lữ Bố bị thương, thông qua đó chiếm thế thượng phong rồi tìm cơ hội chém hắn rớt ngựa. Nhưng không những chẳng làm đối phương trầy xước một chút nào, ngay cả một sợi tóc của Lữ Bố hắn cũng không chạm vào được. Một khi ba đao này qua đi, Quan Vũ chắc chắn sẽ bại trong tay Lữ Bố.

Một Quan Vũ xưa nay coi thường chúng sinh, chỉ sau hai đao đã cảm thấy nghi ngờ về hai mươi mấy năm tồn tại trên đời, chẳng lẽ thực lực của mình lại kém hơn thiên hạ đệ nhất tướng nhiều đến thế?

Nói đi cũng phải nói lại, bàn tay của Lữ Bố đang run lên, hắn gồng sức nắm thật chặt cán kích và dùng một ít thủ thuật mới có thể loại bỏ dư lực Quan Vũ mang lại. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Quan Vũ không thể chấp nhận được sự thật này. Khi nãy hắn đứng giữa trướng khoe khoang khoác lác trước mặt mười tám lộ chư hầu, à chưa kể còn mạnh miệng thề rằng nếu không chém được Lữ Bố thì hắn sẽ bù cái đầu của mình vào. Ba anh em Lưu Quan Trương thề sống chết có nhau, hắn biết chắc đại ca và tam đệ sẽ sẵn sàng tự sát cùng hắn. Nhưng con mẹ nó như vậy không được, vì mình hay vì huynh đệ thì hắn cũng không muốn chết nhảm như vậy. Quan Vũ phải thắng, phải chém bay đầu Lữ Bố, trường hợp xấu nhất hắn cũng phải làm Lữ Bố bị thương rồi tạo cơ hội cho tam đệ Dực Đức.

Người ta nói kiêu binh tất bại, nhưng ngược lại ai binh tất thắng. Dưới ánh mắt của các binh sĩ trên thành, Quan Vũ thở dài, ngày hôm nay rất có thể hắn sẽ ngã xuống, vì vậy hắn không còn tiếc gì nữa, nâng cao Thanh Long Đao rồi bắt đầu nâng cao khí thế, bộ râu dài tung bay bồng bềnh trong gió.

Lữ Bố bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, hắn cảm nhận được sức mạnh được dồn vào trong nhát đao này hơn hẳn hai đao trước, giống như một ngọn núi thái sơn đang phẫn nộ từ trên trời rơi xuống.

“Chết đi!”

Quan Vũ gầm lên, Thanh Long Yển Nguyệt Đao lả lướt chém xuống, nhìn động tác rất chậm nhưng tạo cho người đối diện một cảm giác không thể né tránh, cực kì mạnh mẽ dữ dội va thẳng vào Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố. Sức mạnh khủng khiếp từ nhát đao này dâng trào mãnh liệt tràn lên cánh tay Lữ Bố. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy hơi hoảng sợ, cắn chặt răng dùng toàn bộ sức lực toàn thân chống cự lại.

Phương Thiên Họa Kích dần bị ép xuống sát mạn sườn.

Tuy nhiên Lữ Bố dưới thế công như vũ bão này lại không hề thất thế, ngược lại hắn chậm rãi đung đưa cán kích, từng chút hóa giải sức mạnh kinh người của Quan Vũ. Đột nhiên hắn vội nghiêng hẳn người sang một bên, Phương Thiên Họa Kích cũng phát ra một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, trong nháy mắt truyền thẳng sang phần lưỡi của Thanh Long Yển Nguyệt Đao.

Quan Vũ bị bất ngờ nên không kịp chuẩn bị, hắn bị đẩy lùi về sau hai mét, cơ thể bị mất thăng bằng, Thanh Long Đao rơi trên mặt đất.

Mẹ kiếp, toi rồi!

Quan Vũ vừa nghĩ đến đó, chỉ một giây sau Phương Thiên Họa Kích đã đâm thẳng vào mặt hắn!