Chương 1186: Tù binh.

Bởi vì hai người gia nhập, thế cục chiến trường nháy mắt xoay chuyển.

Nhưng hai cao thủ ngụy thánh ma tộc cũng sẽ không bỏ mặc cho họ tung hoành, một ngụy thánh bay tới nháy mắt chặn ngang trước mặt hai người, khí thế cường đại bộc phát, toàn bộ chiến trường kể cả lão tổ Vô Cực tông cùng Sâm Hồng đều bị áp chế đến hết hơi.

- Nếu hai ngươi đầu hàng, ta có thể tha cho các ngươi không chết.

Cường giả ma tộc nhìn hai người mở miệng nói.

- Đừng hòng, ngươi là ma đầu, chúng ta có chết cũng sẽ không khuất phục.

Vô Ngôn lão tổ trừng mắt quát.

- Phi, ngươi là ma đầu, súc sinh, tuy ta không phải người tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không đầu hàng ma tộc.

Sâm Hồng mắng to.

- Các ngươi…hừ!

Vẻ mặt cao thủ kia không nhịn được, hừ lạnh nói:

- Các ngươi rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy các ngươi đi chết đi.

Nói xong khí thế của hắn chợt kéo lên, hai tay siết chặt, trên nắm tay tản ra u lam quang mang.

Tiếp theo hắn đánh ra một quyền, lam quang kinh khủng sắp oanh kích lên thân Sâm Hồng cùng Vô Ngôn, tu luyện giả nhân loại nhìn thấy cảnh tượng này đều nhắm mắt lại, không muốn chứng kiến tình cảnh bi thảm của hai vị cửu kiếp tán tiên.

Nhưng vượt ngoài dự đoán mọi người, hai đạo lam quang khủng bố bị người ngăn chặn, định trụ ngay nơi đó không cách nào tiến thêm nửa bước.

- Người nào?

Cường giả ma tộc phát hiện chiêu thức của mình bị người ngăn trở, mà chính hắn không phát hiện sự tồn tại của đối phương, nhất thời vừa sợ vừa giận, người kia có thể âm thầm ngăn chặn công kích của mình như vậy tu vi khẳng định vượt trên chính mình, không nghĩ tới ở địa phương này cũng có cường giả khủng bố như thế, xem ra Huyền Nguyên Tinh không dễ công phá.

- Hừ, ma tộc tiểu tể môn, lại dám đến Huyền Nguyên Tinh nháo sự, không hề xem Dương Lỗi này vào trong mắt.

Lúc này Dương Lỗi xuất hiện ngay trên không.

- Là tiểu súc sinh Dương Lỗi, làm sao có thể?

- Là Dương Lỗi?

- Là lão bản.

- Đại nhân vạn tuế, đại nhân vạn tuế.

Binh lính nhân loại nhìn thấy Dương Lỗi lợi hại như thế, ngăn chặn được cường giả của đối phương, nhất thời gầm rú kinh thiên động địa.

- Bỏ vũ khí xuống, bó tay chịu trói, bằng không, chết!

Dương Lỗi nhìn người của ma tộc, ngữ khí băng sương nói.

- Ngươi…muốn chết, đừng tưởng rằng có chút tu vi ngăn trở ta một chiêu thì không biết trời cao đất rộng!

Cường giả ma tộc giận dữ, quát lên một tiếng, tiếp tục đánh ra một quyền, một quyền dấy lên u lam hỏa diễm, như sao băng nháy mắt oanh về hướng Dương Lỗi.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, Dương Lỗi cũng đánh ra một quyền, thật nhẹ nhàng như không chút uy lực, nhưng lại đem một quyền của cường giả ma tộc đánh tan, ngay sau đó lại nặng nề giáng lên ngực người kia.

Răng rắc một tiếng, vùng ngực người kia lõm xuống, nháy mắt mất đi sinh cơ.

Cường giả ma tộc bị một quyền của Dương Lỗi miểu sát.

- Còn có ai!

Dương Lỗi hung hăng càn quấy tới cực điểm, nhìn người của ma tộc lạnh lùng nói.

- Trốn!

Một cường giả ma tộc còn lại chứng kiến Dương Lỗi nhẹ nhàng oanh giết đồng bạn của mình, không nghĩ tới thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn như thế, hắn không thể ngờ ở tinh cầu này lại có cường giả khủng bố như vậy, thật ngoài ý muốn.

Không hề có chút do dự, hắn quay người lại bỏ chạy như điên.

- Còn muốn chạy, hiện tại quá muộn rồi.

Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, thân hình bay lên, tốc độ nhanh cực hạn, chớp mắt đã đuổi kịp người kia.

- Nếu đã đến đây thì không cần đi nữa.

- Ngươi…ta thừa nhận ngươi rất cường đại, nhưng…nhưng nếu ta liều mạng, ngươi cũng không có ưu đãi.

Người kia lạnh lùng nhìn Dương Lỗi nói:

- Ta có trăm vạn ma tộc, một mình ngươi chống đỡ được sao?

- Ha ha, buồn cười, uy hiếp ta? Một trăm vạn ma tộc mà thôi, ta nhấc tay là có thể tiêu diệt, ngươi lưu lại đi, nếu ngươi trả lời những gì ta muốn biết, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu như ngươi không muốn hợp tác, như vậy ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết!

Dương Lỗi lạnh lùng nói.

- Hừ, ta cũng không tin ngươi thật lợi hại như vậy, Chu Lập Ba này mạnh hơn Bàn Nhân không ít, thật muốn xem ngươi có thực lực gì lại có khẩu khí như thế.

Ma tộc dứt khoát buông hết thảy, giằng co cùng Dương Lỗi.

- Vậy ngươi cũng đừng trách ta không khách khí.

Dương Lỗi vung tay, Đại Tạo Hóa Thủ bay ra.

Không trung xuất hiện đại thủ thật lớn, hướng Chu Lập Ba chộp tới.

- Ma Lực Chi Ba!

Chu Lập Ba chợt quát một tiếng, ma khí ngưng tụ trên song chưởng, hóa thành ma nguyên lực dòng khí hướng đại thủ kia đánh tới.

Nhưng công kích của hắn nháy mắt liền tan rã.

- Còn có thủ đoạn gì nữa, đều sử dụng ra đi? Cho ta xem thử ngươi còn có chỗ nào dựa vào.

Dương Lỗi nhìn Chu Lập Ba, ngữ khí khinh miệt nói.

Một chiêu vừa rồi đã lấy đi tám phần lực lượng của Chu Lập Ba, lúc này muốn hắn tiếp tục công kích? Quả thật là chuyện cười, hắn xem như đâm lao phải theo lao, hắn đã chân chính ý thức được nhân loại trước mặt thực lực chênh lệch quá lớn với chính mình, muốn đánh thắng thật không thực tế, muốn trốn cũng không trốn được, chẳng lẽ chỉ còn một con đường chết sao?

Chu Lập Ba không khỏi nhớ tới thê tử tại ma giới, thê tử vừa mang thai hài tử của hắn, chỉ cần mười năm là có thể sinh ra, lưu lại cô nhi quả mẫu bị người khi dễ?

- Không, tuyệt không!

Trong lòng Chu Lập Ba gầm lên giận dữ, trong phẫn nộ ma nguyên lực nháy mắt đột phá cực hạn.

Lúc này Chu Lập Ba lại có thể đột phá làm Dương Lỗi vô cùng kinh ngạc.

- Không tệ ah, lại có thể đột phá?

Dương Lỗi nhìn Chu Lập Ba, ma tộc này tư chất không sai, dưới tình huống như vậy còn có thể đột phá, nhưng vẫn chưa đủ xem.

Dương Lỗi có chút hăng hái quan sát hắn, chờ xem kết quả.

Ba mươi giây sau, khí thế Chu Lập Ba đã hoàn toàn đạt tới đỉnh.

Hắn nhìn Dương Lỗi, nguyên bản đang lo lắng lúc mình đột phá sẽ bị ngăn cản, nhưng không nghĩ tới đối phương quá tự tin đứng yên ở đó, hoàn toàn không có ý định công kích chính mình.

- Đã đột phá, không tệ, nhưng vậy thì đã sao? Cho dù ngươi thăng tiến thêm mấy cấp độ, ta cũng không xem vào trong mắt, tu vi như thế ở trong mắt ta bất quá chỉ như một chuyện cười mà thôi.

Dương Lỗi bước ra một bước dài, nháy mắt kéo gần khoảng cách giữa hai người:

- Ta sẽ cho ngươi nhìn xem chênh lệch giữa ta cùng ngươi.

Dứt lời Dương Lỗi vung ra một quyền.

Quyền mang đi như sao băng, oanh kích tới trước mặt Chu Lập Ba, đem không gian chung quanh người hắn nháy mắt đánh nát, tiếp theo hình thành một đạo không gian quỷ dị đem Chu Lập Ba phong tỏa chặt chẽ.

- Ah…

Cảm giác được thân thể mình bị cấm cố, Chu Lập Ba chợt quát một tiếng, muốn đột phá trói buộc nhưng thực lực sai biệt quá lớn, căn bản không cách nào đối kháng.

Dương Lỗi khẽ cười một tiếng, lăng không bắn ra một chỉ, một đạo kình lực đánh lên người Chu Lập Ba.

Thân hình Chu Lập Ba chợt mềm nhũn ngã xuống.

- Xong rồi!

Đây là ý tưởng duy nhất của hắn lúc này.

- Người đâu, trói hắn lại cho ta, nhớ kỹ, đừng làm tổn thương hắn.

Dương Lỗi quay đầu ra lệnh cho Triệu Tuyết Côn.

- Dạ, hội trưởng.