Trở lại vườn với một tâm thế hoàn toàn mới.
Khu vườn tương đối rộng, nên hắn không có ý định làm hết nhiệm vụ trong ngày hôm nay.
Cầm cây cuốc và mặc quần đùi. Quốc hỏi.
“Hệ thống! bắt đầu nhiệm vụ từ đâu trước?”
“Trình tự làm việc rất đơn giản, đầu tiên nhổ cỏ dại, sau đó cuốc đất, trồng rau, dựng lại hàng rào. Chỉ cần trồng rau được hai mét vuông coi như hoàn thành niệm vụ.”
“Okey! Chiến nào!”
Quốc lập tức ngồi xổm đưa tay nhặt nhanh mấy cây cỏ dại, đồng thời kiểm tra xem có loại rau nào còn sót lại thì hắn sẽ tranh thủ tận dụng trồng trọt.
Ngoài bãi có mấy củ gừng, Quốc nhổ cỏ dại trong một bãi lớn, hắn không quan tâm mình làm thừa hay thiếu con số mà hệ thống yêu cầu. Hắn tìm kiếm trên phạm vi càng lớn thì càng có nhiều cây rau còn sót lại.
Gom chúng lại một chỗ cũng trồng được vài luống nhỏ. Tận dụng luôn chỗ đất sáng nay cuốc khi tập thể dục, hắn làm tơi xốp đất và rắc một ít nước lên trên cho đất ẩm.
“Thương nghe mấy bà tám nói trồng rau phải có phân bón, nơi này không có gì tốt hơn ngoài phân trâu phân bò, bọn chúng thường xả bậy bạ ngoài đường, đồ này chẳng ai lại đi tranh chấp, dùng nó để làm lớp phân lót có khi mấy cây rau lại phát triển nhanh hơn.”
Nghĩ là làm ngay, Quốc chạy ra ngoài con đường làng, và không khó để hắn xúc hai bãi phân trâu đem về nhà.
Vì nhà của chú Hùng nằm khá tách biệt với những hộ khác trong thôn, nên chẳng ai để ý đến việc làm của Quốc.
Trộn phân vào đất sau đó mới trồng mấy cây rau cải lên, cuối cùng là tưới nước.
Chỉ hai luống rau mà khiến hắn phải toát mồ hôi cả buổi sáng. Tuy mệt nhưng mà vui, đất trống vẫn còn nhiều, riêng đoạn ở gần giếng thường xuyên ẩm ướt, nếu chồng mấy cây rau thơm ở đó thì vô cùng thuận lợi.
Rau thơm kiếm ở đâu mới được chứ?
Muốn biết được thông tin không còn cách nào tốt hơn đi hỏi người trong thôn, ông Bình là một người sống lâu năm cho nên ông ấy sẽ biết chỗ kiếm mấy loại rau. Thậm chí trong vườn ông ấy cũng có mấy loại, Quốc có thể xin vài cây về làm giống.
Mặc quần áo cho chỉnh tề, Quốc lang thang sang nhà ông Bình.
Chưa đến nhà đã nghe tiếng xôn xao của mấy đứa trẻ trong làng. Bọn chúng đang ngồi xếp hàng để được ông Bình cắt tóc, đứa nào đứa nấy cứ như đội nắp nồi trên đầu.
Khi chứng kiến bộ tóc rậm rạp của Quốc, ai nấy đều tắt nụ cười vì trông hắn chẳng khác nào mấy tên nghiện, lang thang vào thôn để trộm vặt.
Mãi đến khi ông Bình mở lời bọn chúng mới giảm bớt sự nghi ngờ, nhưng vẫn như cũ, không bắt chuyện với hắn.
-Sao? Đã nghĩ thông suốt nên muốn về thành phố đó hả?
Quốc lắc đầu, ngồi bệt trên cầu thang trước hiên nhà.
-Ở quê cũng tốt mà, cháu không muốn về thành phố đâu. Cháu sang đây muốn hỏi ông, xem nơi nào có rau thơm, cháu mang về trồng trong vườn đó ạ.
Nghe thấy thế, ông Bình suýt chút nữa thì cắt mất đôi tai của thằng nhỏ ngồi trên ghế. Một lúc sau thì lại cười xuề xòa.
-Tưởng gì, mấy rau cỏ thì ở quê có đầy, ở ngoài bờ sông, bờ ruộng không thiếu… Đợi cắt tóc cho lũ trẻ xong thì ông dẫn đi xem, nhân tiện câu vài con cá.
-Câu cá?
-Chứ sao, à mà người thành phố chắc không biết câu đâu nhỉ, có muốn đi câu cùng không?
Quốc đáp ngay:
-Có, có chứ!
Bọn trẻ nghe vậy thì nhao nhao lên, đứa nào cũng muốn đi cùng ông Bình ra sông câu cá. Người già thích nhất là tiếng cười của con trẻ. Tiếng cười của chúng làm ông lão vô cùng cao hứng.
-À, có muốn cắt tóc không? chứ nói thật đầu tóc như cái tổ chim thì làm người ngoài không mấy thiện cảm lắm. Sống ở quên nhờ hàng xóm là chính, vậy nên cũng phải ưa nhìn một chút mới được.
Quốc mới để ý lại kiểu tóc côn đồ của mình,hai bên tai thì trắng, tóc mái và phần sau gáy thì rậm rạm. Ngầu thật đấy nhưng chẳng ai chơi cùng.
-Cháu không cắt đâu! Ông cạo sạch luôn cho mát ạ!
Ông Bình phì cười, mấy đứa trẻ cũng cười rộ lên.
-Anh này cắt đầu trọc lóc kìa tụi bay ơi.
-Nhìn củ chuối quá!
Bị một lũ trẻ cười nhạo, Quốc không bực mình mà còn thấy vui. Trước đây là trùm trường thì có ai dám cười với hắn chứ. Mấy thằng xưng huynh đệ sống chết còn không nhìn thẳng mặt hắn. Ai cũng sợ cái thói ngông cuồng. Giờ thì bị đuổi học, chắc không mấy thằng dám chơi cùng.
Đã vậy thì cắt đầu đi tu vậy!
…
-Cháu ra ngoài hàng rào đào mấy con giun cho vào ống tre đi! Ông vào nhà tìm mấy chiếc cần câu.
Nghe lời ông Bình, Quốc dẫn theo đám nhóc trong làng đi đào giun ngoài đường. Kể từ khi xuống tóc, khuôn mặt hắn trở nên hiền lành hơn, lũ trẻ cũng không còn giữ khoảng cách với hắn.
-Sao anh lại về quê làm gì, ở thành phố không sướng hơn à?
-Trẻn thành phố chán lắm, mấy trò trên đấy anh chơi hoài cũng có thấy sướng gì đâu, về quê câu cá tắm sông vvvui hơn nhiều.
-Trên đấy có nhiều nước ngọt không anh ơi, kem nữa. Em còn chưa được ăn bao giờ.
-Vậy thì mấy đứa cố học giỏi vào! Bố mẹ thương thì mời dẫn đi ăn kem chứ?
-Thế anh Quốc ở trên thành phố chắc học giỏi lắm nhỉ? Dạy bọn em với!”
Quốc cười khẩy một cái.
-Không? anh học ngu lắm, nên mới bị đuổi về quê!
Lời này nói là thật, nhưng bọn trẻ lại không tin.
-Xạo! anh không muốn dạy chứ gì?
Hết cách rồi, chuyện học hành đối với hắn chưa từng có một chút khái niệm nào? Còn vì sao hắn học lên được lớp 9 hắn vẫn đang tự hỏi vì sao mình lại lên được lớp?
Đúng lúc này, ông Bình đội thêm chiếc nón, vác trên vai mấy chiếc cần câu, miệng đang hút dở điếu thuốc lá.
-Có mồi chưa?
Quốc nhìn vào trong ống tre
-Cũng hòm hòm rồi ông ạ.
Ông Bình cầm lấy chiếc ống thở ra một làn khói.
-Đi thôi, thiếu thì ra bờ đê đào thêm cũng được?