Chương 19: Câu Chuyện Đau Đít.
Nghe Tiêu Linh tâm sự lời mà nói..., Tiêu Minh triệt để bó tay rồi! Cảm thấy đít mình hơi nhói nhói! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiêu Phúc cha nuôi rõ ràng ưa thích nam nhân, bà mẹ nó! Chết Gay! Hắn sẽ không đối với ta cũng có cái gì ý đồ bất chính a?
Quả nhiên, lúc này thời điểm Tiêu Linh còn nói thêm: " Lúc năm ngươi 10t, ta lại phát hiện hắn xem ánh mắt của ngươi vậy. Cũng có chút không bình thường, cho nên vốn ta ý định tìm hắn nói rõ đấy, không nghĩ tới hắn vậy mà đã qua đời rồi! " Tiêu Linh nhìn xem Tiêu Minh, vươn tay vuốt ve Tiêu Minh khuôn mặt anh tuấn, có chút si mê nói.
" Đúng rồi, hắn tại sao lại chết? Bảo bối, hôm nay ngươi nhất định phải kể cho ta nghe hết tất cả mọi chuyện! Tại sao ngươi và hắn lại kết hôn với nhau, cái chết của hắn là như thế nào? Ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong suốt quãng thời gian qua? " Tiêu Minh vuốt ve mông bự của nàng nói.
Tiêu Linh thoáng hồi ức, sắp xếp lại từ ngữ chầm chậm mà kể cho Tiêu Minh nghe: " Ta khi đó chỉ là một tiểu cô nương 15t ngây thơ, vì phụ mẫu của ta từng nhận qua ân huệ từ trưởng bối của hắn, nên phụ thân đã hứa gả ta cho hắn, sau đó chúng ta kết hôn với nhau ".
" Chúng ta khi đó cũng không có tình cảm gì với nhau, chỉ ở chung một nhà mà không chung một phòng, cả hai cũng thích như vậy không ai làm phiền ai. Hai bên gia đình cũng không biết chuyện này, bọn họ cứ mãi thúc giục chúng ta mau sinh ra đời sau, ta với hắn lúc đó cũng không biết phải làm sao ".
" Ta hồi đấy cũng là Tiêu gia đệ nhất mỹ nhân, nhưng hắn cứ như vậy không muốn phát sinh tiếp xúc da thịt gì với ta, vào lúc ấy ta cũng nghi ngờ rồi nhưng cảm thấy chuyện này quá hoang đường nên cũng không có điều tra rõ ràng. Vào một ngày, hắn vào Ma Thú Sơn Mạch săn bắt yêu thú đã nhặt được ngươi, chắc vì là con trai nên hắn mới cưu mang ngươi, chứ nếu là con gái hắn chắn chắc sẽ mặc kệ, cứ như vậy hai chúng ta quyết định nuôi ngươi, nói dối với mọi người rằng ngươi là ta sinh ra ".
" Vậy ngươi làm sao biết hắn thích nam nhân kia chứ? " Tiêu Minh thắc mắc hỏi
Tiêu Linh cứ ậm ừ không chịu nói rõ làm Tiêu Minh rất tò mò, cuối cùng không chịu được mỹ nam kế của hắn nàng mới nói: " Vào một buổi tối của 2 năm trước, ta vô tình đi ngang qua phòng của ngươi nghe được trong phòng truyền ra âm thanh lạ lùng ".
" Nhìn vào trong, tựu thấy hắn đang nhìn ngươi đắm đuối sục c-c liên tục, còn nói những lời thô tục nữa chứ. Ta như bị đứng hình vậy, lúc sau mới hồi thần lại đang tính vô ngăn cản, nhưng vào lúc ấy hắn cũng đến cao trào phóng tinh ra. Không biết làm sao, bắn trúng vào mặt ngươi, bởi vì ngươi đang bị bệnh hôn mê nên không biết chuyện gì xảy ra, ta cũng không ngờ hắn lại cầm thú như vậy. Xin lỗi ngươi phu quân ta... ta chỉ có thể bất lực đứng nhìn, thật xin lỗi! " Tiêu Linh vừa kể vừa khóc nức nở, không ngừng tự trách bản thân.
Tiêu Minh nghe nàng nói xong như bị sét đánh vậy, ngơ ngác nhìn qua Tiêu Linh. Đưa tay lên vuốt mặt của mình, khóe miệng không ngừng co giật trên trán mồ hôi không ngừng tuôn rơi, cảm thấy đau đít hơn bao giờ hết, hắn có chút run rẩy hỏi: " Vậy... Vậy lúc... lúc ấy hắn... hắn có làm chuyện, chuyện đó với ta không? " ( viết đến đoạn này tác cũng không ngừng đau đít thay Tiêu Minh hahahahaha )
Nàng lắc đầu không ngừng nói: " Không! hắn tự thỏa mãn xong, nhìn qua ngươi một chút rồi rời khỏi! "
" Hú hồn, ta tưởng hắn... hắn ấy ta chứ, phù thật may mắn " Nghe được lời bảo đảm của nàng làm hắn cũng yên lòng.
Hai người cứ im lặng nằm ôm nhau thật chặt, cơ thể Tiêu Minh không ngừng nổi da gà run rẩy bẩy, một thời gian dài sau mới lấy lại bình tĩnh hắn hỏi: " Được rồi, mọi chuyện cũng đã qua, bảo bối ngươi kể tiếp ha? "
Gật gật đầu, Tiêu Linh lại tiếp tục câu chuyện: " Kể từ lúc đó ta hễ nhìn thấy hắn lại cảm thấy ghê tởm, không lại muốn nói chuyện với hắn nữa ".
" Nhưng đời không như là mơ, hắn còn chưa thỏa mãn, mấy hôm sau cùng rủ một tên bạn gay của mình qua phòng ngươi vừa... vừa làm cái chuyện đáng xấu hổ kia, còn không ngừng ngắm nhìn ngươi. Ta nghe được tiếng động chạy qua cũng là lúc bọn chúng gần kết thúc, hắn nhìn thấy ta cũng không tỏ ra ngại ngùng gì cả, còn ôm tên đàn ông kia nghênh ngang đi qua người của ta, cứ như vậy rời đi ".
Nghe đến đây, mặt của Tiêu Minh đã đen như đáy nồi rồi, dù gì thân xác này bây giờ cũng là của hắn, vậy mà tên gay kia không ngừng dùng nó như một công cụ để thỏa mãn đam mê của mình, Tiêu Minh đành ngậm đắng đít đau để nghe hết câu chuyện ghê rợn này.
" Từ lúc công khai sở thích của mình hắn cũng xõa, không ngừng kêu gọi bạn gay về. Tối nào cũng vậy, trong phòng hắn truyền ra những tiếng hú điên cuồng của hắn cùng chúng bạn, ta lúc ấy bất lực cũng đành chịu thôi. Nhớ tới ba mẹ của hắn là ta lại buồn thêm, hai người họ đàng hoàng đối xử với ta rất tốt, vậy mà không ngờ con trai của mình lại tởm lợn như vậy, thật là gia môn bất hạnh mà " Tiêu Linh có chút vô lực buồn thay cho cha mẹ của Tiêu Phúc, lại đi sinh ra thằng con đam mê Trym.
Sau đó cũng kể tiếp: " Năm ngoái hắn cùng chúng bạn của mình, đi lịch lãm trong một di tích cổ nào đấy, không ngờ chết gần hết chỉ còn lại hai người sống sót chạy về báo tin, mẹ hắn vì quá sốc nên qua đời, còn ông nội ngươi thì đi tìm hắn đến nay cũng không có tin tức gì hết ".
Tiêu Minh cũng giật mình, hắn nhớ trong nguyên tác không có cái di tích này, sao bây giờ lại lòi ra cơ chứ, Tiêu Minh không ngờ ở đây còn có chỗ nguy hiểm như vậy nữa chứ, suy tư thoáng một phát hắn hỏi: " Vậy hai tên còn sống quay về có nói gì không? ".
Tiêu Linh gật đầu, có chút ớn lạnh kể: " Ngươi chưa nhìn thấy hai tên đó lúc đấy nên không có biết. Hai người đó khi trở về toàn thân bầm tím, trên cơ thể còn hằn những dấu tay khủng lồ, đằng sau đít thì không ngừng chảy máu, chỉ nghe hai người đó khàn cổ la lên: (Hỏa Dục Hầu đừng... đừng tới đây) sau đó vì thương tích quá nặng, hậu môn bị mở rộng quá mức, nên qua đời ".
Tiêu Minh gương mặt nhăn nhó khó coi, lỗ đít không ngừng co rúm, âm thanh run run hỏi: " Hỏa... Hỏa Dục Hầu là... là con gì? ".
" Ta lúc ấy cũng không biết nó là thứ gì, nhưng ở đó hiện giờ đang tập trung rất đông người, có một lão tiên sinh không ngừng lẩm bẩm (Hỏa Dục Hầu) gương mặt tái nhợt sợ hãi giải thích cho mọi người. Khi đó, ta mới biết Hỏa Dục Hầu tựu là một loài vượn lớn, lông đỏ rất hiếu sắc chuyên bắt các yêu thú khác và con người giao phối cho dù là cùng giới. Cái đó đó của chúng rất to, yêu thú bởi vì hình thể to lớn nên còn đỡ nhưng nếu mà là con người thì.... " Nói đến đây Tiêu Linh ngừng lại, không cần nàng kể Tiêu Minh cũng đã biết hậu quả của nó, hắn nghĩ tới ông nội của mình đi tìm thằng cha gay của hắn chắc là đã nát rồi.
" Mấy con vượn đó có tu vi ra sao? Chúng không tấn công tới đây à? " Tiêu Minh thắc mắc hỏi.
" Hai tên kia trước khi chết có nói, con đầu đàn hình như là Đấu Linh Đỉnh Phong, còn mấy con khác cũng cỡ từ Đấu Sư trở lên, có khoảng 70 con gì đó hình như là bị vây trong di tích kia nên không thoát ra được ".
Tiêu Minh cũng thở dài một hơi, có chút mặc niệm cho ông bố gay của mình, dù sao hắn cũng đã nuôi lớn cơ thể này. Người chết rồi cũng nên được tôn trọng, vì vậy Tiêu Minh quyết định khi nào thực lực đầy đủ, sẽ giết hết bầy vượn đó báo thù cho Tiêu Phúc.