Nhưng là, không giống kiếp trước, ta cũng không có ý định mượn đao giết người.
Ta vẫn đối với Mộng Phạn khi gần khi xa, đem khẩu vị của nàng treo.
Trước mặt nàng, ta luôn tạo ra một bề ngoài u buồn nhận người thương tiếc, làm một cái mỹ nam tử sầu bi.
Nhưng là, ta cũng có chút không ngờ tới được, tình cảm mập mờ của Mộng Phạn dành cho ta, cư nhiên lại bị người mách với Vô Thừa Ngạo!
Lúc này, ta mới biết được, thì ra, trong lúc vô thức - được Mộng Phạn sủng ái, ta đã bị nhiều người ghi hận đến như vậy!
Bọn họ nói ta làm ra vẻ, giả tạo, kiêu căng tự ngạo. Nhưng thực chất, ta chỉ cảm thấy bọn họ là những người không liên quan, không muốn lý bọn họ mà thôi.
Nào ngờ, bởi vì sự thiếu hụt ngoại giao này, ta lại bị lật thuyền trong mương.
Nhưng là, việc này cũng xem như cho ta một bài học. Đôi khi những quần chúng xem như không quan trọng, nhưng nếu làm bọn họ chán ghét quá mức...thì vẫn có chút đáng sợ.
Kết quả của việc này, là Vô Thừa Ngạo và Mộng Phạn đã trở mặt với nhau.
Trong đó, người hứng chịu hậu quả lớn nhất, đó chính là ta.
Nếu không phải có Mộng Phạn giữ gìn, ta đã sớm bị Vô Thừa Ngạo chém chết.
Nhưng rốt cuộc, ta vẫn là bị đày đến chỗ giặt quần áo, giúp bọn họ khuân vác này kia.
Học được một bài học, ta liền đánh tốt quan hệ với những người khác ở đây một chút.
Cách một đoạn thời gian, Mộng Phạn liền sẽ đến tìm ta.
Những lúc này, ta liền đem bản thân làm thành chật vật khôn cùng.
Nhưng khi nàng dò hỏi, ta sẽ chỉ cúi đầu im lặng, mà vẻ buồn bã cùng sa sút trên mặt lại không chút keo kiệt triển lộ ra.
Khi đó, Mộng Phạn liền sẽ nổi giận, một bên an ủi ta, một bên lại bắt đầu oán thán Vô Thừa Ngạo. Mỗi lần từ chỗ ta trở về, liền sẽ đi tìm Vô Thừa Ngạo tạo phiền toái.
Việc đó khiến tính cách thối nát của Vô Thừa Ngạo lại càng trở nên hỏng bét, nóng giận thất thường.
Mà việc này, cũng làm cho rất nhiều người trong Ma cung khó chịu.
Cho đến một ngày, nửa đêm thời gian, Vô Thừa Ngạo người đầy mùi rượu lại xuất hiện trong phòng của ta...
( Aaaaa, xin lỗi, Nhóc không nhịn được nữa rồi...ư ư...)
Hắn rất say, ta biết.
Hắn mắng ta rất nhiều, còn đấm vào mặt ta một phát.
Cũng may, hắn không có vận dụng linh khí hộ thể.
Hắn nói cho ta biết, nếu không phải sợ Mộng Phạn hận hắn cả đời, hắn đã sớm đem ta bầm thây vạn đoạn...
Đối với mấy lời hùng hổ này của hắn, ta cũng chỉ thờ ơ...
Rốt cuộc, hắn không phải là chưa giết được ta hay sao a? Nói hay như vậy thì có gì dùng?
Trong lúc hắn chưa để ý, ta đã đem vô số chí bảo ta cho là hữu ích mà nguyên chủ dành dụm được lấy ra. Đem Vô Thừa Ngạo khốn trụ.
Đã đến lúc ta nên lấy lại những gì đã mất a...
Ta không giết chết Vô Thừa Ngạo, mà là đem Nguyên Anh trong người hắn đào trở ra...
Mặc dù cơ thể của ta đã triệt để phế, Nguyên Anh không thể quy thể được nữa.
Nhưng là, như vậy thì đã sao nào? Ta chỉ đơn thuần muốn bắt hắn trả lại thứ vốn không thuộc về hắn mà thôi.
Ta đã sống không tốt, thì kẻ khác cũng đừng hòng được yên lành!
Bởi vì Nguyên Anh đối với cơ thể của ta vẫn còn một chút liên kết. Ta liền lập tức đem nó phá vỡ.
Mà Vô Thừa Ngạo, cũng trở về thành một cái phàm nhân, tình trạng so với lần đầu tiên nguyên chủ gặp hắn lại càng hỏng bét hơn.
Bởi vì đối với việc "phẫu thuật" này, ta cũng không được thành thạo như nguyên chủ. Thế nên, đan điền của hắn cũng bị ta quậy đến nát nhừ. Cả đời này cũng đừng hòng tu luyện lại được nữa.
May rằng khi tiến vào trong phòng của ta, Vô Thừa Ngạo là lặng im vô tức, cho nên không có bị người phát hiện.
Nhờ đó, nhân lúc canh ba hắn còn đang hôn mê. Ta liền đem hắn kéo ra sau núi, vứt ở nơi đó.
Về phần tại sao lại không giết hắn? Ha hả, giết rồi thì chẳng phải là mất vui hay sao?
Theo thời gian Vô Thừa Ngạo mất tích ngày càng dài. Ma cung liền triệt để hỗn loạn.
Các thế lực chính đạo, các phe phái trong Ma giới đã bắt đầu ngo ngoe rụt rịt.
Đúng lúc này, Vô Thừa Ngạo lại lần nữa trở về!
Mất đi Nguyên Anh, căn cơ cũng bị phá hủy hoàn toàn. Chưa đến nửa tháng thời gian, Vô Thừa Ngạo giống như lại già thêm chục tuổi.
Đầu tóc bạc trắng, ăn mặc như ăn mày, trên mặt đều là nếp nhăn như một cái lão đầu 60 tuổi.
Nếu không phải lệnh bài cùng với gương mặt vẫn còn đôi nét tương đồng. Thì những người khác căn bản cũng không thế nào nhận ra hắn!
Nhưng là, Vô Thừa Ngạo trở về, lại càng dẫn thêm nhiều đợt nhiễu loạn hơn.
Bởi vì tu vi của hắn đã bị phế, hắn lấy gì để phục chúng, để lãnh đạo người khác được nữa đây?
Cuối cùng, Mộng Phạn liền đăng tràng, trở thành Thánh quân của Ma giới.
Vô Thừa Ngạo cũng được nàng sắp xếp vào ở trong một gian biệt viện tồi tàn.
Trước kia, nàng thích Vô Thừa Ngạo là bởi vì hắn vừa có tài hoa, lại vừa có dung mạo tuấn mỹ.
Nhưng hiện tại, hắn đã không còn gì cả, đã trở thành một ông già lụm khụm.
Cho nên, so với hắn, ta lại càng phù hợp sở thích của Mộng Phạn hơn.
**Ở một diễn biến khác ( J4F): Từ lần đầu gặp mặt, nguyên chủ đã yêu Vô Thừa Ngạo ( khựa khựa...) Mộng Phạn chỉ là một tấm khiên che giấu cho chân ái của y. Không nỡ thấy hắn chết, y liền dùng Nguyên Anh của mình cứu hắn. Sau, lại sợ hắn khinh ghét tình cảm của mình, y lựa chọn ra đi, tác thành cho hắn và Mộng Phạn.
-Nhưng thật ra, Vô Thừa Ngạo đều biết hết thảy. Sau khi tỉnh dậy, hắn đã bôn ba khắp nơi tìm y. Sau đó, họ đã make lov...( À mà thôi...) rất nhiều lần. (○゚ε゚○)
-Đã xác định quan hệ, nguyên chủ liền theo Vô Thừa Ngạo quay về Ma cung. Lúc này, phát hiện hai nam nhân vốn đang tranh giành mình cư nhiên lại yêu nhau, Mộng Phạn chỉ cảm thấy vô cùng cay cú (¬_¬). Tìm cách hãm hại nguyên chủ.
-Kết cục: Vô Thừa Ngạo giết chết Mộng Phạn. Tìm ra bí thuật, trị bỏ di chứng cho nguyên chủ, lại lấy Kim đan trong người Mộng Phạn ghép vào cho y. Họ nắm tay nhau đi đến trọn đời. Happy Ending