Chương 121: Phượng Hoàng Cuối Cùng

"Ầm ầm..."

"Đi mau, đi mau, nếu chậm trễ nữa thì ngay cả cái rắm cũng không còn."

"Mau lên, đừng cản đường..."

"........."

Vừa mới lấy lại được ý thức, Huyết Minh đã bị âm thanh ầm ĩ đinh tai nhứt óc từ xung quanh truyền tới làm cho phát phiền. Nhíu mày, hắn liền từ từ hé mắt ra, trong đầu vẫn còn truyền tới cảm giác mê mang mơ hồ.

Đập vào mắt hắn là một khung cảnh vô cùng hùng vĩ, chỉ thấy bầu trời cao lớn trước mắt đều đã phủ lên một tầng mây đen mù mịt không thấy điểm dừng. Mà ở nơi xa xa chân trời kia, liên tục có từng đạo lôi điện to lớn khôn cùng đang không ngừng giáng xuống, đem thiên địa đều đánh đến rung động.

Lướt qua mắt hắn, là từng đợt người ngựa đen nghịt như kiến. Tất cả đều vô cùng gấp ráp chạy về hướng thiên lôi phát ra kia. Trên mặt đều là vẻ sốt sắng, thậm chí còn giẫm đạp lên nhau. Giống như là muốn tranh thủ làm gì đó.

Hắn đang ở đâu? Giây phút mờ mịt qua đi, Huyết Minh liền từ từ tựa người ngồi dậy. Lúc này, hắn là đang ngồi trong một bụi cỏ to lớn. Có lẽ vì vậy, những kẻ qua đường kia cũng không có chút nào đếm xỉa tới hắn.

"Ai u, đẩy cái gì, mau tránh ra...A..." Lúc này, chỉ thấy một cái lão nhân tuổi chừng ngũ tuần là đang bị người chen lấn xô đẩy. Cuối cùng, lão liền trực tiếp té xuống lề đường bên cạnh Huyết Minh, trên mặt tràn đầy u uất cùng tức giận.

Bỗng dưng, chưa để cho lão kịp bộc phát thì cánh tay của lão bỗng dưng lại bị người nắm lấy. Quay sang, đập vào mắt lão liền là một gương mặt dính đầy bùn đất với đôi con ngươi đỏ tươi như huyết. Khiến cho lão không khỏi trừng mắt hét lên một tiếng, liên tục lùi về sau:"Aaaa, có quỷ!!!!!"

Cảm thấy màng nhĩ có phần chấn động, Huyết Minh lập tức phóng ba luồng ma khí vào trong cơ thể của lão nhân. Đem ách huyệt của lão phong bế lại. Lại từ trong bụi cỏ đứng dậy, đưa tay nắm lấy cổ áo của lão kéo về trong vệ đường, tránh cho lão trong lúc náo loạn bị người giẫm chết.

"A...ô??" Sau khi qua cơn kinh hãi, có lẽ nhận ra Huyết Minh là người không phải quỷ. Lão nhân liền huơ tay múa chân không ngừng, phát hiện bản thân không thể nói chuyện được. Lão liền liên tục đưa tay chỉ chỉ cổ họng mình.

Nhíu mày, Huyết Minh mới đem ba luồng ma khí thu hồi lại, giải bỏ cấm ngôn thuật cho lão nhân. Sau đó, bất vi sở động hỏi:"Nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"

"Ô...phù...chàng trai trẻ, có chuyện gì thì từ từ nói, làm lão đây sợ muốn chết..."

Nhận thấy bản thân mình cuối cùng cũng có thể nói được, lão nhân liền một hơi nói ra một đống lời oán than. Hôm nay đúng là xui tận trời mà, lên đường bị người xô đẩy cũng thôi đi. Suýt chút nữa còn bị một tên thiếu niên dọa đến mạng già cũng không còn.

"Chàng trai trẻ, ngươi là từ đâu tới a? Tại sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra được?" Có lẽ là nhận thấy được Huyết Minh là thật không biết chứ không phải là đang trêu đùa mình. Lão nhân rốt cuộc cũng chậm rì rì nói ra, giơ tay chỉ về nơi lôi kiếp đang giáng xuống kia.

"Nhìn thấy đằng kia không, nó là nơi độ kiếp của phượng hoàng."

Nghe đến hai từ "phượng hoàng", Huyết Minh liền khẽ nheo mắt lại. Có chút chú ý mà câu lên khóe môi, tò mò lặp lại:"Phượng hoàng sao?"

"Đúng vậy, nó chính là con phượng hoàng cuối cùng của phiến thiên địa này, vừa mới nở ra không lâu. Lúc độ kiếp, dục hỏa trùng sinh, cũng là lúc phượng hoàng yếu đuối nhất. Nghe nói, nếu có thể ăn thịt phượng hoàng, liền có thể thọ cùng trời đất. Uống một giọt tinh huyết của phượng hoàng, sẽ có thể kế thừa được huyết mạch thượng cổ. Thậm chí, chỉ cần một giọt máu tươi của nó, cũng có thể khiến cho tu sĩ tăng mạnh tu vi."

"Thôi, thôi, không nói nhiều với ngươi nữa. Lão cũng phải nhanh chóng đi đây." Sau khi luyên thuyên nói xong, giống như sực nhớ ra, lão nhân liền vội vàng đứng dậy, phất tay từ biệt Huyết Minh. Trong chớp mắt, đã biến mất vào trong đám người dày đặc.

Nghe lão nhân nói đến đây, Huyết Minh làm sao lại không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa a? Nói đơn giản chính là, "bảo vật" xuất thế, mọi người đều chen chúc nhau đi. Muốn được chia cho một chén canh. Việc này ở trong tu chân giới, cũng không phải là hiếm lạ gì.

Nhưng là nghĩ tới những từ "con phượng hoàng cuối cùng" này. Huyết Minh liền không khỏi nảy sinh hứng thú. Vận dụng linh lực đem tro bụi trên y phục của mình phủi bay đi. Quyết định đến xem cuộc vui một chút.

Dù sao, mặc dù đã sống qua 20 kiếp, hắn đúng là chưa từng nhìn thấy phượng hoàng hàng thật giá thật a. Không biết sẽ là bộ dạng gì.

Những thứ mang theo từ "cuối cùng", luôn luôn sẽ tràn đầy cô đơn cũng đau khổ.

Vì thế, dưới ánh mắt kinh ngạc của dòng người đông đúc kia. Huyết Minh liền thong dong tự tại vận dụng Tiêu Dao Truy Phong Bộ, bay lên không trung. Trong vài hơi thở liền đã biến mất trước mắt bọn họ.

**Chuyển map một thời gian, những nhân vật ở map trước sẽ tạm thời offline.

**Cảm ơn Hunggggggggggg đã ủng hộ LT.

**Ta sẽ tiếp tục viết, vì ta đã tạo ra A Minh, ta có trách nhiệm hoàn thành cuộc đời hắn. Còn đọc hay không, đó là truyện của mọi người.

**Lịch chương như thế nào, đó là chuyện của ta. Like hay không, đó là chuyện của mọi người.

**Cmt hay ném đá thế nào, đó là chuyện của mọi người. Quan tâm hay không, đó là chuyện của ta.

**Như vậy đi, cho đời bớt mệt.