Chương 6: Ngón tay đút vào khe sâu

Tác giả: Ngày Làm 8 Tiếng

GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH

-------------------

Gương mặt trái xoan của thiếu nữ vô cùng cân đối, mái tóc đen bồng bềnh óng ả xoã trên vai, cô nhắm mắt ngủ như một thiên thần đang say ngủ giữa cánh rừng sâu chờ hoàng tử đến đánh thức bằng một nụ hôn.

Người đàn ông tuy đang cau mày nhưng thân thể vẫn không kềm được mà có phản ứng, trái cổ hắn nhấp nhô lên xuống, ánh mắt nhìn đăm đăm vào chiếc cổ thon dài, xương quai xanh nhô cao, làn da trắng nõn mịn màng…

Lúc này đập vào mắt hắn là một bộ ngực non mịn căng tròn như muốn xổ tung ra khỏi chiếc áo sơ mi đồng phục.

Cổ áo đã cởi hai chiếc nút nên hắn có thể nhìn rất rõ ràng nửa trên của bộ ngực trắng như tuyết kia cùng khe ngực sâu hun hút đầy khêu gợi khiến bất cứ người đàn ông nào cũng muốn vục mặt vào.

Hắn là một gã đàn ông từng trải, những cô gái từng qua tay hắn hầu hết đều chỉ có bộ ngực cúp B hoặc C, thế nhưng cô gái này tuy thân hình thon thả như vậy nhưng lại có bộ ngực tròn lẳn cúp F, trông như hai quả bóng mềm mại nẩy nở đàn hồi đầy sức sống.

Đàn ông hầu như đều không có sức chống cự trước bộ ngực phụ nữ, nhất là những bộ ngực đầy khiêu khích như thế. Người đàn ông khó khăn lắm mới có thể rời mắt khỏi đó để tiếp tục quan sát cô gái.

Ở trường cấp ba Thời Châu, đồng phục nữ sinh đều là áo sơ mi trắng, nhưng màu váy thì chia theo từng cấp lớp. Khối 10 mặc váy màu xanh dương sọc carô, khối 11 mặc váy màu xanh lá sọc carô, còn khối 12 mặc váy màu đỏ sọc carô.

Vì thế người đàn ông vừa nhìn đã biết cô gái này là nữ sinh lớp 12 của trường.

Mép váy cô gái chẳng biết đã bị lật tung lên cao từ khi nào, để lộ ra cặp đùi non mềm trắng nõn, hai chân tách ra một góc ba mươi độ, tuy có phủ một lớp váy nhưng mép váy chỉ vừa đủ che nơi nhạy cảm nhất, khiến hắn lại càng ham muốn được vén nó lên.

Vưu vật trước mắt hắn vẫn đang ngây thơ ngủ say. Lúc này sự lo lắng vừa nãy trong lòng hắn cũng dần biến mất.

Hẳn là cô gái chẳng hề nghe được cuộc trò chuyện lúc nãy của hắn, hơn nữa hắn nói chuyện rất nhỏ, lại đứng cách cô hơn bảy mét, phải là người có thính lực cực tốt mới có thể nghe được. Đã thế cô lại còn ngủ say đến chảy cả nước dãi thế kia...

Nhưng cứ thế này mà bỏ đi thì hắn không nỡ.

Thế là hắn bước tới, ngồi xuống ngay bên cạnh cô, mắt dán vào hai quả tuyết lê đang không ngừng dâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở. Rồi hắn làm ra một hành động mà chính hắn cũng không ngờ tới.

Người đàn ông vươn tay ra, dùng ngón trỏ tay phải đút vào cái khe chật hẹp nhưng sâu hun hút đó.

Làn da cô rất mềm mại, đặc biệt là ở vùng ngực, hai bầu ngực tròn co giãn mát mịn ép sát vào nhau vì chiếc áo sơ mi size M vẫn không tài nào chịu nổi cỡ ngực của cô.

Ngón tay hắn đâm sâu xuống dưới một cách dễ dàng, hai bầu ngực thít chặt lấy ngón tay hắn, hắn rùng mình rồi đâm lút cả ngón tay vào trong.

Cảm giác ấm nóng chật chội nhưng trơn tuột truyền lại khiến hắn tê tái. Ngón tay người đàn ông hoàn toàn bị cặp ngực mềm mại kia nuốt chửng, mà nơi đó của hắn đã cương cứng từ lúc nào không hay.

Cô gái bỗng nhiên rên nhẹ "ưm" một tiếng, đầu khẽ nghiêng sang một bên, mi mắt rung động. Người đàn ông hoảng hốt rút ngón tay ra, trong lòng âm thầm tiếc nuối vì cô tỉnh lại quá sớm.

Yên La mở mắt ra, trước mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai, hắn ta để tóc mái loà xoà trước trán, đôi mắt phượng hẹp dài vẻ đa tình, gương mặt thon gọn và không có lấy một sợi râu nhưng chiếc áo sơ mi hắn ta mặc trên người lại làm nổi rõ đống cơ bắp hấp dẫn trên ngực và cánh tay.

Yên La vừa nhìn đã nhận ra người này.

Đây chính là nhân viên phụ trách phòng y tế của trường, là thầy Nhật Tuấn ngày ngày mặc áo blouse trắng mà các nữ sinh mê như điếu đổ.

Thực ra thì một bộ phận nam sinh cũng rất mê thầy…

Mộc Lan từng đi ngang phòng y tế không ít lần nhưng chưa bao giờ ghé vào.

Yên La vờ ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

"Thầy Tuấn, sao thầy lại ở đây ạ?"

Nhật Tuấn thản nhiên đáp: "Câu này thầy hỏi em mới đúng. Đang là giờ học sao em lại nằm đây ngủ hả?"

"Ơ… vì em không thích tiết Văn cho lắm."

Nhật Tuấn đưa mắt nhìn bảng tên trên ngực áo Yên La rồi nhếch môi nói:

"Mộc Lan lớp 12A3 phải không? Tôi sẽ báo lại với thầy chủ nhiệm của các em."

Yên La tỏ ra sợ hãi, tóm chặt lấy cánh tay Nhật Tuấn lắc qua lắc lại. "Đừng mà thầy ơi! Thầy Phong chủ nhiệm lớp em nghiêm khắc lắm, em sẽ bị mời phụ huynh mất! Thầy bỏ qua cho em lần này đi."

Đôi mắt Nhật Tuấn đong đưa theo biên độ lắc lư của bầu ngực Yên La. Có vẻ như cô bé vẫn không nhận ra áo mình đã hở một nút…