Tác giả: Ngày Làm 8 Tiếng
GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
-------------------
Theo ký ức của Mộc Lan thì anh trai cô là một luật sư, sau khi ra trường đã thành lập một công ty luật, bốn năm điều hành đã biến Mộc An thành một luật sư lớn có tiếng tăm trong thành phố này.
Còn cha của cô, Trần Chinh, hai mươi năm trước là đại minh tinh trong giới điện ảnh, hiện tại ông đã trở thành đạo diễn nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trên các bộ phim truyền hình trong vai những quý ông lịch lãm.
Với tính cách điềm đạm không thích phô trương của nhà họ Trần, họ vẫn sống trong một căn nhà tầm trung, đi những chiếc xe bình dân không mấy nổi bật.
Nhưng về vấn đề học tập thì ông Nam Chinh rất kiên quyết để con cái của mình được học trong những ngôi trường trọng điểm của thành phố, có chất lượng giáo dục bậc nhất.
Có lẽ vì thế mà từ nhỏ Mộc Lan đã khó hoà nhập với bạn bè trong lớp.
Cô bé không quá thông minh nên học lực chỉ sàn sàn, để tồn tại trong trường trọng điểm là chuyện quá sức cô. Mộc Lan luôn cảm thấy mình và các bạn như sống trong hai thế giới khác nhau nên tính tình mới ngày càng ít nói và không muốn giao tiếp với người khác.
Yên La nhìn người anh trai hai mươi sáu tuổi ngồi bên cạnh mình, dáng vẻ chững chạc và đẹp trai không thua gì các minh tinh trên tivi của anh khiến cô âm thầm tặc lưỡi.
Đúng là gu của cô đấy…
[Yên La, anh ta là mục tiêu của nhiệm vụ cấp trung. Hiện tại cô chưa đủ kinh nghiệm và thủ đoạn để tán tỉnh anh ta đâu.]
…Ý gì đây?
Mục tiêu của nhiệm vụ cấp trung? Nói như vậy, nhiệm vụ của cái Hệ thống này là… tán tỉnh đàn ông?
Được đấy Thuỳ Dương, tôi bắt đầu thấy kích thích rồi.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, chiếc Camry đã đỗ xịch trước cổng trường cấp ba Thời Châu. Yên La vác cặp đi vào trường, không quên chào tạm biệt anh trai hấp dẫn Mộc An.
Vừa đặt chân vào sân trường, giọng nói đáng yêu của Hệ thống đã vang lên bên tai Yên La:
[Phát động nhiệm vụ kích thích số 1: cọ ngực vào cơ thể đàn ông. Thời hạn nhiệm vụ: 60 phút.]
[Phần thưởng: lập tức làm lành vết thương nơi cổ tay.]
Xem ra cô đoán đúng rồi.
Cái Hệ thống này muốn cô chơi trò kích tình đây mà. Đây là cách giải sầu mà cậu cho tôi đấy hả Thuỳ Dương? Có phải thấy cô bé của tôi giăng mạng nhện quá lâu nên cậu mới nghĩ ra trò này?
Nhưng mà đúng ý tôi rồi đó.
“Ngươi không có trừng phạt như mấy hệ thống khác à?”
[Chủ nhân nói trừng phạt lớn nhất với cô là lao động. Tôi cũng không thể phạt cô đi bộ về nhà được, quá hạ thấp giá trị bản thân.]
….Ngươi khôn hơn ta nghĩ đó Hệ thống!
“Thuỳ Dương có đặt tên cho ngươi không?”
[Tên tôi là Lolita.]
Yên La: “. . .”
Đúng là chủ nào tớ nấy.
Yên La chỉ có sáu mươi phút, vậy nghĩa là nhiệm vụ này không hề phức tạp. Cọ ngực… đâu có nghĩa là phải cởi trần ra mà cọ? Thế thì dễ rồi.
Vừa bước vào trong lớp, Yên La đã cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn về phía mình.
Kỳ thật Mộc Lan là một cô gái quá mức tự ti và hướng nội, cô rất xấu hổ vì bộ ngực quá cỡ của mình, lại thêm thường xuyên bị các bạn nữ bắt nạt nên Mộc Lan lúc nào cũng chỉ muốn giấu nó đi. Vì thế tướng đi của Mộc Lan luôn gù gù, đầu cúi gằm, mái tóc dài rũ rượi che khuất gương mặt.
Hơn nữa Mộc Lan còn bị cận rất nặng, cặp kính gọng đen dày chiếm gần một nửa diện tích trên mặt đã che khuất đi toàn bộ nét đẹp vốn có. Dù Mộc Lan đã được anh trai tặng cho cặp kính sát tròng nhưng vẫn chưa dám đeo bao giờ.
Nhưng Yên La thì khác.
Sáng nay lúc làm vệ sinh cá nhân cô đã tự cắt tóc mái và buộc đuôi ngựa lên thật cao. Trời nóng nực thế này mà bắt cô xoã tóc đi học hả? Đừng có mơ.
Lại còn cặp đít chai dày cộm này nữa, đeo vào cho gãy sống mũi hay sao? Đương nhiên là cô sẽ chọn phương án kính sát tròng.
Chỉ còn năm phút nữa là vào giờ học, lúc này đám học sinh lớp 12A3 đã gần như đủ mặt.
“Ôi, nữ thần ở đâu ra thế này?”
“Là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta sao?”
“Anh mày rốt cuộc sắp thoát kiếp FA rồi! Nàng sẽ là nữ thần trong lòng tao!”
Có lẽ đây là lần đầu tiên đám nam sinh trong lớp nhìn rõ ràng gương mặt Mộc Lan. Người nào người nấy đều ngơ ngác không biết cô bạn xinh đẹp này từ đâu xuất hiện, ánh mắt mê mẩn không thoát ra được.
Đám nữ sinh thấy vậy lập tức dâng lên cảm giác đề phòng. Thời cấp ba ai mà chẳng từng yêu thích cậu bạn nào đó trong lớp, cho nên sự xuất hiện của Yên La trở thành tín hiệu nguy hiểm đối với những cô nàng đồng loại.
Các nữ sinh nhỏ giọng thầm thì với nhau, không ồn ào như bọn nam sinh nhưng trong mắt rõ ràng có vẻ kiêng kỵ.
Yên La không màng đến thái độ của mọi người, chỉ thản nhiên đi về phía chỗ ngồi của mình ở hàng cuối lớp.