Chương 58: Thiếu Nữ Phản Nghịch Trương Tĩnh Xảo.......Hội Ngộ

Nghe được một câu tán thưởng của Tiêu Sơn, Đại Cẩu Tử lộ ra vẻ mỉm cười, nhìn đội viên ra lệnh:

- Tất cả mang đi!

Những đội viên áp giải đám nữ nhân đi ra ngoài.

Trước khi rời đi, cô gái nhuộm tóc vàng gợi cảm lại có chút phản nghịch liếc mắt nhìn Nhạc Trọng thật sâu, lúc này mới đi theo đại đội rời khỏi nơi đó.

Vẻ mặt Lưu Diễm âm trầm đi tới bên người Tiêu Sơn, trầm giọng nói:

- Tiểu đoàn trưởng! Anh lại đây xem một chút!

- Chuyện gì?

Tiêu Sơn nhíu mày đi theo Lưu Diễm.

- Đám súc sinh! Quả thật không còn chút nhân tính, anh xem!

Hai mắt Lưu Diễm chớp động lửa giận, giật ra cửa một kho hàng.

Cửa kho hàng vừa mở ra, truyền ra một mùi tanh tưởi. Bên trong kho hàng hiện ra cảnh tượng như một địa ngục.

Bên trong kho hàng từng nữ nhân vô lực nằm trên mặt đất. Thân thể các nàng tràn đầy vết thương, trên thân đều là chất lỏng tanh hôi úa vàng. Không ít nữ nhân gò ngực đều bị cắt tới tận gốc, thậm chí còn có nữ nhân hai tay bị chém đứt trói trên một con ngựa gỗ, mỗi nữ nhân đều nhận hết tra tấn hấp hối, hai mắt trống rỗng. So với tình huống đám nữ nhân trong ổ điếm trước kia Tiêu Sơn nhìn thấy còn thê thảm gấp mười lần.

Tiêu Sơn chứng kiến một màn giống như địa ngục kia, trong mắt thoáng hiện vẻ phẫn nộ, thanh âm biến thành cực kỳ băng sương:

- Ngươi nói xem? Là ai làm?

Lưu Diễm cũng đè nén sự phẫn hận của mình nói:

- Tiết Khai Sơn cùng tiểu đệ của hắn! Sau khi Tiết Khai Sơn chơi chán những nữ nhân kia, liền thưởng cho tiểu đệ của hắn tra tấn. Hơn nữa còn chỉ định bọn hắn nhất định trong ba ngày phải hành hạ chết những nữ kia!

Lưu Diễm cũng không phải là người tốt, ban đầu làm thủ hạ của Vương Quang Hổ hắn cũng từng ngủ với nữ nhân trong ổ điếm kia. Thế nhưng hành vi tra tấn nữ nhân tàn khốc như vậy đã chạm tới điểm mấu chốt trong nội tâm của hắn.

Tiêu Sơn đè nén nỗi phẫn nộ trong lòng mình nhìn Lưu Diễm ra lệnh:

- Đám cặn bã! Đại Cẩu Tử, anh đi đem toàn bộ xử bắn!

- Dạ, Tiểu đoàn trưởng!

Lưu Diễm nghe vậy xoay người định đi ra chợt xoay lại nhìn sắc mặt Tiêu Sơn, thật cẩn thận nói:

- Khoan đã! Tiểu đoàn trưởng, xin ngài nguôi giận, nghe tôi nói một câu trước. Chỉ một câu thôi, nếu ngài cảm thấy không đúng thì cứ xem như tôi thả cái rắm!

Tiêu Sơn liếc mắt nhìn Đại Cẩu Tử, cưỡng chế nỗi phẫn nộ của mình trầm giọng nói:

- Nói!

Tuy rằng Đại Cẩu Tử rất sợ chết, mồm mép láu lỉnh thích nịnh nọt, nhưng lại trung thành và tận tâm với Tiêu Sơn, luôn chưa từng xảy ra sai lầm lớn. Tiêu Sơn cũng khá xem trọng hắn, dưới cơn thịnh nộ vẫn còn nghe được lời khuyên của hắn.

Đại Cẩu Tử nói:

- Tiểu đoàn trưởng, ngài đã đồng ý đầu hàng không giết. Nếu lập tức nuốt lời những người khác sẽ xem ngài như thế nào. Nếu như truyền ra ngoài sau này gặp phải địch nhân, địch nhân sẽ có điều cố kỵ, không muốn đầu hàng cùng ngài. Không bằng đem bọn hắn vào Cặn Bã Doanh làm khổ lực, sử dụng như trâu ngựa, làm cho bọn hắn làm những công việc khổ nhất, mỗi ngày chỉ cần cho bọn hắn ăn no là được. Như vậy chúng ta sẽ bớt đi một gánh nặng về thiếu nhân lực.

Hiện tại Thạch Mã trấn đang thi công tường thành, sức lao động khẩn trương, Đại Cẩu Tử một mặt là vì suy nghĩ cho uy tín của Tiêu Sơn, một mặt là vì muốn tìm một đám tráng hán sửa tường thành. Đội Cặn Bã Doanh hiện tại quân số quá ít. Chưa thể bảo đảm để sử dụng được.

Nghe xong lời nói của Đại Cẩu Tử, Tiêu Sơn lâm vào trong trầm tư. Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Những tù binh hôm nay chỉ cần là người có quan hệ tới chuyện xảy ra trong kho hàng này, toàn bộ nhốt vào Cặn Bã Doanh. Mỗi tên tù phạm Cặn Bã Doanh phải giết hơn bốn mươi con tang thi mới được chuyển sang bình dân. Đại Cẩu Tử, anh có thể tùy ý sử dụng Cặn Bã Doanh, việc khổ nhất nặng nhất cùng nguy hiểm nhất để bọn hắn đi làm!

Đại Cẩu Tử vỗ ngực cam đoan:

- RÕ! Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ sử dụng bọn hắn thật tốt nhất!

Người sống sót trong Mộc Dương thôn tổng cộng có hơn năm trăm người, đem toàn bộ người sống sót chuyển qua Thạch Mã trấn, dân cư Thạch Mã trấn đã vượt qua hơn ngàn người.

Thật nhiều người tràn vào, do Quách Vũ, Lý Mạn Ny cùng Đại Cẩu Tử điều phối, mỗi nhà xưởng trong Thạch Mã trấn đều tuyển được đầy người bắt đầu tiến hành công tác.

Các Đạiđội, Trung đội tìm tòi không ngừng từ bên ngoài mang về đại lượng vật tư, làm vật tư Thạch Mã trấn càng thêm sung túc. Đủ loại trật tự đều chậm rãi khôi phục, người tự sát càng ngày càng ít, trong mắt mọi người không còn vẻ tuyệt vọng giống như xác không hồn ngày trước.

Tù phạm Cặn Bã Doanh bị Đại Cẩu Tử sử dụng mệt như chó chết, tiến độ xây dựng tường thành trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Bận rộn một ngày, sau khi dẫn đội đem bốn thôn rửa sạch Tiêu Sơn liền mệt mỏi ngâm mình trong bồn tắm, mặc cho nước ấm tràn qua thân thể hắn, nhắm mắt lại suy nghĩ sự tình.

Căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải luôn là một cái gai trong lòng Tiêu Sơn. Bọn họ chẳng những chiếm cứ danh phận đại nghĩa, còn ngăn chặn Tiêu Sơn thẳng tiến về hướng Tây Nam. Không chỉ có như thế bọn hắn còn kiềm chế đại bộ phận binh lực của hắn, làm Tiêu Sơn nhất định phải luôn lưu lại binh lực thủ căn cứ cùng giám thị căn cứ Lũng Hải, làm cho hắn không cách nào buông tay khuếch trương thế lực.

Trong căn cứ Lũng Hải có mấy ngàn dân cư, còn có cảnh sát, võ cảnh cùng binh lính chuyên nghiệp, bảy cỗ bộ binh chiến xa, lại có tiêu chuẩn trang bị một doanh. Hắn không nắm chắc tất thắng nên không thể chủ động phóng ra hoàn toàn chiếm đoạt lực lượng căn cứ Lũng Hải. Hắn chỉ có thể chậm rãi thu phục những thôn nhỏ chung quanh, tụ tập người sống sót lại huấn luyện bộ đội, chậm chạp đợi thời cơ.

Trong lúc hắn đang tắm rửa, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, trong hơi nước nóng bốc cao, một cô gái trùm khăn tắm đi tới chỗ Tiêu Sơn, nhẹ nhàng bước chân vào bồn tắm.

Tiêu Sơn sớm biết có người tiến vào trong phòng, nhưng hắn không cảm giác được sát ý hay nguy hiểm nên không nhìn tới.

- Dĩnh Nhi sao? Qua đây cho anh hôn một chút!

Tiêu Sơn nhắm mắt, đưa tay trảo tới đem cô gái kia ôm vào trong lòng, tùy ý vuốt ve đại bạch thỏ của nàng.

- Tại sao là cô?

Tiêu Sơn xoa nắn bộ ngực cô gái kia chợt cảm giác không đúng, dáng người cô gái này mềm mại bóng loáng, gò ngực đầy đặn nhưng không sánh bằng gò ngực lớn của Đường Dĩnh, hắn mở mắt phát hiện cô gái trong lòng chính là Trương Tĩnh Xảo, là cô gái nhuộm tóc vàng xỏ nhiều lỗ tai, nhìn qua thập phần phản nghịch.

Trước mắt Tiêu Sơn, Trương Tĩnh Xảo lộ ra nửa thân trần trên bồn tắm, gò ngực vun cao, hai điểm anh đào màu hồng dưới ngọn đèn mờ ảo trong phòng tắm điểm xuyết, quả thực cực kỳ vạch người.

- Chủ tử, nô tì đến hầu hạ ngài. Nô tì là lần đầu tiên, xin chủ tử thương xót!

Trong mắt Trương Tĩnh Xảo hiện lên vẻ mị ý, học lời kịch của cung nữ trong phim triều Thanh nói một câu, sau đó lớn mật nắm lấy tiểu Tiêu Sơn, mở môi anh đào cúi đầu xuống.

Được Trương Tĩnh Xảo đặc thù hầu hạ, máu huyết trong cơ thể Tiêu Sơn bắt đầu hưng phấn lên.

Trương Tĩnh Xảo chìm đầu trong nước chỉ chống đỡ được hai mươi giây phải ngẩng đầu lên. Thật nhiều bọt nước dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của nàng chảy lên trước ngực của hắn.

Tiêu Sơn mở to mắt, hắn như bị định thân, không thể rời mắt khỏi tuyệt phẩm của thiên nhiên kia…

Ngực nàng không cự đại như Quách Vũ, nhưng lại to tròn vừa vặn, có hai núm vú hồng nhạt tô điểm… vòng eo nhỏ gọn tạo cảm giác một tay có thể nắm chặt, nơi trung tâm là lỗ rốn xinh xắn tô điểm…

Đùi đẹp thon dài, nơi giữa là một khe nứt bằng thịt hồng hào, lúc này đang có nước từ bên trong chảy ra… vài sợi cỏ nhỏ đen tuyền phún phín ngay gò mu múp máp…

Đây có lẽ là cỗ thân thể hoàn mỹ nhất của tuổi thanh xuân người con gái…

Mà lúc này thân thể Tiêu Sơn cũng đứng dậy. Nhìn thân hình trải qua rèn luyện và các trận chiến, Tiêu Sơn đã không còn gầy yếu như hôm nào, trái lại thân hình cao thẳng, cơ bắp chắc khỏe săn lại một cách linh hoạt, sáu múi rắn chắc, thân hình cân đối khỏe khoắn, có các làn gân xanh…

Trương Tĩnh Xảo hai mắt dần mê ly nhìn ngắm nam nhân tương lai của mình, khe thịt giữa hai chân hơi co lại, bị thứ ngạo nghễ đang sừng sững cao kia thu hút…

- Nó to và dài quá.

Nàng hoảng hốt thầm nghĩ, dù lần trước nàng từng chứng kiến thứ đó nhưng nhỏ hơn, chưa cảm nhận được độ vĩ đại của vật kia…

Thật ra gần đây kích cỡ dương vật Tiêu Sơn có sự gia tăng, hắn vẫn còn trẻ măng, thân thể còn tiếp tục phát triển, ngoài ra hắn rèn luyện khá nghiêm khắc nên cũng làm quy mô của nó gia tăng, các đường gân guốc lồ lộ như long căn…

Khó trách vốn cao quý như Đường Dĩnh sau lần trước vẫn bị nó chinh phục, kích phát tối đa sự mẫn cảm của thân thể…

- Thích nó không?

Tiêu Sơn kéo bàn tay mềm mại của nàng đặt lên dương vật đang nóng hổi…

Trương Tĩnh Xảo giật bắn người, theo bản năng muốn rút tay về nhưng không hiểu vì sao vẫn run run nắm lấy, thứ kia dường như có ma lực thu hút lấy nàng…

- Nó sau này sẽ là bảo bối của nàng.

Tiêu Sơn một tay xoa nhẹ bầu vú to tròn của nàng, mở miệng cười trêu chọc…

- Chủ tử… nó lớn quá… thiếp sợ…

Trương Tĩnh Xảo ngượng ngùng mở miệng, bàn tay nàng vẫn chưa thể nắm gọn thứ kia... Tiêu Sơn lúc này đang xoa nắn đại bạch thỏ của nàng thì bất ngờ hắn cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy dương vật mình, Tiêu Sơn chưa kịp định thần thì một nơi ấm áp tuyệt diệu đã ngậm lấy nó…

Hít…

Tiêu Sơn sướng quá hít sâu một hơi, cúi người nhìn xuống chỉ thấy Trương Tĩnh Xảo đang hé đôi môi nhỏ xinh ngậm lấy dương vật của hắn, mặc dù chỉ được một phần hai thân gậy, nhưng lại khiến hắn hạnh phúc tận cùng…

- Đúng đó, dùng lưỡi liếm quanh nó, mút nhẹ như mút kẹo vậy

Hắn nhìn nàng dạy dỗ…

Trương Tĩnh Xảo theo lời hắn trúc trắc thực hiện, cái lưỡi mềm mịn không xương đảo quanh thân dương vật, thỉnh thoảng lại ngậm vào mút nhè nhẹ…

Tiêu Sơn nhắm mắt tận hưởng nàng phục vụ trong làn nước ấm, chỉ thấy như lâm vào tiên cảnh chốn nhân gian, khiến người ta trầm mê…

Tiêu Sơn cười cười, xoay người lại ôm gọn nàng vào lòng, bàn tay tinh nghịch mò xuống giữa hai chân nàng, xoa nhẹ chùm lông tơ, lại thám hiểm khe thịt đã hé mở của nàng…

- Ẩm ướt quá Xảo Nhi, không biết là do nước bồn tắm, hay nước của nàng đây?

Tiêu Sơn trêu chọc, gẩy nhẹ hột le mẫn cảm của nàng…

- Ưm, Chủ nhân, yêu thiếp thân đi!

Trương Tĩnh Xảo run rẩy, môi thơm cầu xin nói, nàng đã động tình từ lâu…

- Cần lên bờ không?

Tiêu Sơn cắn nhẹ vành tai nàng…

- Không cần, chơi thiếp thân trong nước đi, nô tì muốn là người đầu tiên cùng chủ nhân hưởng thụ cực lạc ở nơi này…

Nàng rên rỉ nỉ non, hai mắt mê ly, chủ động tách ra hai chân…

Lần đầu trong tư thế đứng, nàng không sợ đau sao?

Tiêu Sơn vuốt ve tấm lưng trần trơn nhẵn của Trương Tĩnh Xảo.

- Đừng thương tiếc thiếp thân, thiếp thân thích chủ nhân thô bạo một chút.

Trương Tĩnh Xảo mê ly thủ thỉ, cơn nứng khiến nàng hưng phấn muốn nếm thử…

Giai nhân đã yêu cầu Tiêu Sơn còn nói gì nữa?

Đem một chân thon dài của nàng gác lên vai, dương vật nóng hổi ngay khe hẹp mê người của nàng, điều chỉnh đầu khấc từ từ tiến vào…

- Ừm, của nàng chật chội quá!

Dương vật tiến vô khó khăn không ít, của nàng ấy quá bé khiến hắn phải từ từ nhích vào từng chút một…

- Á..... Thiếp cảm nhận được của chàng rồi!!!

Trương Tĩnh Xảo hơi đau nhíu lấy đôi mày liễu, dương vật to lớn đã tiến vào một phần ba…

Tiêu Sơn vẫn vào từng chút một, cảm giác ấm nóng bao trùm toàn thân, rốt cuộc đụng đến lớp màn mỏng manh của nàng…

- Mau phá nó, thiếp muốn thuộc về chàng!

Trương Tĩnh Xảo thở hừ hừ, đè nén đau rát nói…

- Được rồi, nàng chịu đau một chút!

Tiêu Sơn nút lấy cái lưỡi nàng nhằm đánh lạc hướng…

Bên dưới đột ngột đẩy mạnh…

Huyết hồng hòa vào làn nước…

- Á..... Huhu...... Nó vào rồi....... vào sâu trong thiếp rồi!!!!

Trương Tĩnh Xảo nước mắt chảy dài, đau đớn xen lẫn hạnh phúc khiến nàng như muốn ngất đi…

Tiêu Sơn cũng gồng cứng người, âm đạo trinh nguyên quả thật chậc ních đến cực điểm, vô số thớ thịt mềm như vòng xoáy cuốn chặt dương vật hắn…

Thỏa mãn vô hạn…

Tiêu Sơn giữ dương vật nằm im, vuốt ve tấm lưng nàng, liếm láp toàn bộ mồ hôi trên gương mặt tuyệt mỹ…

Hồi lâu sau…

- Thiếp bớt đau rồi, động đi chàng!!

Trương Tĩnh Xảo lắc lắc hông thủ thỉ…

Tiêu Sơn nghe nàng thủ thỉ thì bên dưới hông từ từ chuyển động, cúi đầu xuống khóa chặt đôi môi hé mở của nàng…

Hai thân thể trần truồng siết chặt lấy nhau…

- Ưm..... ưm...... Cảm giác giao hoan là thế này sao? Thật muốn mãi mãi hưởng thụ.

Trương Tĩnh Xảo mê man thầm nghĩ, bên dưới nơi thầm kín vẫn tiếp tục đón nhận vật lạ xâm nhập, mỗi cú thúc của hắn đều tiến vào tận cùng thân thể nàng…

Nút lưỡi nàng hồi lâu, Tiêu Sơn tách rời đôi môi, nhìn gương mặt thanh xuân nay đã có một tia phong vận thành thục của người phụ nữ, trong lòng tự hào vô hạn…

Trương Tĩnh Xảo ngắm nhìn nam nhân nàng yêu, hai mắt đảo quanh, bộ dạng tinh nghịch trở lại, nàng lè cái lưỡi liếm lấy đôi môi thơm dâm mị nói:

- Chủ nhân..... Môi dưới của thiếp thân tuyệt không?

Tiêu Sơn như uống phải thuốc lắc, dương vật lập tức to thêm một vòng, vỗ mông nàng một cái mạnh, hừ nói:

- Nàng cái tiểu dâm nữ, không sợ Đường Dĩnh sao?

- Sợ gì nha, dù sao chủ nhân đã chơi thiếp thân, thứ to lớn kia còn đang lấp đầy bên trong người ta, hứ.....

Trương Tĩnh Xảo kiều diễm nhõng nhẽo…

- Vậy hôm nay chủ nhân sẽ chơi chết tiểu dâm huyệt của nàng

Tiêu Sơn thật bị nàng kích thích, khoái cảm như nước thủy triều dâng lên đầu óc, ra sức đẩy mạnh…

Bạch Bạch Bạch…

Bên trong làn nước, hai bộ phận sinh dục cuốn chặt lấy nhau, va đập mạnh mẽ sinh ra từng cơn sóng…

- Ưm....... Sướng quá....... Cái đó của chủ nhân thật tuyệt, mau làm chết thiếp…

Nàng rên rỉ yêu kiều, lại khẩu dâm làm Tiêu Sơn yêu thích không rời…

- Dâm huyệt Xảo Nhi thật chặt, muốn ép nát chủ nhân sao?.

Tiêu Sơn thở dốc nói…

- So với Đường Dĩnh và Lộ Văn thì thế nào? Có sướng hơn không? Á........ Sướng chết mất.

- Văn Nhi, Dĩnh Nhi hay nàng ta đều thích, ta muốn làm các nàng chết đi sống lại.

Tiêu Sơn lúc này không còn thương tiếc, mỗi cú thúc đều lúc cán, đâm cả gốc lẫn ngọn vào khe thịt lần đầu giao hoan của mỹ nhân trong lòng…

- Xảo Nhi sướng chết rồi....... Xảo Nhi cảm thấy mắc tiểu...... Á......

Trương Tĩnh Xảo lần đầu nếm trải dư vị làm phụ nữ, mặc dù dâm đãng nhưng rất nhanh sắp lên tới đỉnh…

- Ra đi nào...... Ta ra cùng nàng.

Tiêu Sơn ghì chặt eo thon, tiến hành chạy nước rút…

- Á... Á..... Ừ..... Xảo Nhi muốn bay, chủ nhân tuyệt quá, thiếp lên tiên rồi.......Á...... hừ..... hừ.... hừ....

Âm đạo phun trào làn nước ấm, đón nhận vô số tinh dịch của con đực vào tận cùng nơi tử cung…

Trương Tĩnh Xảo hai mắt nhắm chặt, toàn thân vô lực ngã vào lòng nam nhân, môi nở nụ cười thỏa mãn vô hạn…

Tiêu Sơn cảm nhận âm đạo nàng vẫn còn co bóp dương vật mình, hắn không rút ra, trái lại bế nàng lao lên bờ…

Tiêu Sơn nằm ngửa ra đất, để nàng nằm sấp lên người hắn, bàn tay vuốt ve an ủi toàn thân còn co giật của nàng…

Hồi lâu sau…

- Phu quân.... thiếp hạnh phúc lắm.

Trương Tĩnh Xảo liền đổi cách xưng hô, hiện tại nàng đã chân chính trở thành đàn bà của người đàn ông này. Mặc dù nàng mới chỉ tiếp xúc với hắn chưa lâu nhưng trực giác của nàng nói cho nàng biết hắn không bao giờ đối xử ác độc với nữ nhân của mình cả.

- Xảo Nhi của ta dâm quá, không kém gì Lộ Văn.

Tiêu Sơn vùi đầu hôn hít mái tóc nàng, hài lòng nói…

- Lộ Văn tỷ tỷ dâm lắm sao chàng?

Nàng tròn xoe mắt, trong ấn tượng của nàng Lộ Văn tuyệt mỹ thánh khiết vô cùng…

- Đúng rồi, hai nàng chính là dâm như nhau, sau này sẽ là tỷ muội.

Tiêu Sơn gật đầu xác nhận…

- Hì hì, thật hy vọng cùng Lộ Văn tỷ hầu hạ phu quân.

Trương Tĩnh Xảo lắc lắc eo thon…

Tiêu Sơn cười khẽ, đưa tay vuốt ve thân thể mềm mại của Trương Tĩnh Xảo, da thịt thiếu nữ tràn ngập co dãn cùng bóng loáng, giống như khối ôn ngọc thơm tho trơn mềm.

Hắn thầm nghĩ mình còn chưa làm thịt Quách Vũ nhưng đã đem thị nữ Trương Tĩnh Xảo mới mang về làm thịt mất rồi.

Hắn nắm lấy đôi đại bạch thỏ xinh đẹp của nàng, cảm thụ xúc cảm ôn nhuyễn co dãn, chậm rãi hỏi:

- Nàng ngày sau có thể cùng lên bàn ăn cơm với tôi. Mặt khác ta cho nàng một thân phận chiến sĩ biên chế chính thức, nàng muốn tiếp tục đến trường hay đi công tác? Ta có thể giúp nàng an bài!

Trước đó Trương Tĩnh Xảo các nàng đều hầu hạ Tiêu Sơn, Quách Vũ, Lộ Văn, tự nhiên không có tư cách ngồi cùng bàn ăn cơm với họ. Bốn người đều là nhân viên ngoài biên chế, có thể được ăn uống no đủ cùng một phần thực phẩm phụ cung ứng, nhưng tự nhiên là kém hơn cơm nước của nhóm người hắn.

Trương Tĩnh Xảo nghe vậy liền cười ngọt ngào, hôn lên môi Tiêu Sơn nói:

- Cảm ơn chủ nhân!

Trương Tĩnh Xảo ôm một cánh tay của hắn, dùng bộ ngực mềm mại của nàng cọ lên tay hắn làm nũng nói:

- Người ta không muốn đến trường, cũng không muốn công tác, chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ chủ tử, có thể chứ?

Trước cuối thời Trương Tĩnh Xảo là một cô gái phản nghịch, không hề dốc lòng cầu học, sau cuối thời càng không có tâm tư học tập.

Tiêu Sơn không chút để ý nói:

- Được thôi!

Với tình huống cung cấp vật tư hiện tại của Thạch Mã trấn, nuôi không một cô gái xinh đẹp như Trương Tĩnh Xảo cũng không có vấn đề, cho dù nàng chỉ muốn làm một bình hoa dốt nát hắn cũng không thèm để ý chút nào.

Tiêu Sơn liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Xảo, thản nhiên nói:

- Bất quá nếu nàng theo ta, vậy là nữ nhân của ta. Đương nhiên nếu ta phát hiện nàng lại chạy tới sống vất vưởng cùng người khác, đừng có trách ta vô tình

Vừa rồi Trương Tĩnh Xảo biểu hiện quá mức phóng đãng, mặc dù Tiêu Sơn cũng thích vẻ phong tao của nàng, nhưng không muốn nàng hồng hạnh xuất tường.

Trương Tĩnh Xảo nhìn Tiêu Sơn cười thật dễ thương:

- Chủ nhân.... Ngài yên tâm, thiếp nhất định sẽ không làm chuyện như thế!

Mặc dù Trương Tĩnh Xảo có chút phản nghịch, nhưng người có tâm nhãn cũng không ngu ngốc. Sau cuối thời toàn bộ trật tự hỏng mất, nếu ở trước cuối thời ra ngoài ngoại tình bị người phát hiện bất quá là chia tay hoặc ly hôn. Nhưng sau cuối thời, nếu nàng vất vưởng bên ngoài bị phát hiện, vậy sẽ rơi vào kết cục sống không bằng chết.

Tiết Khai Sơn vì muốn làm tan rã ý chí chống cự của các nàng, từng để cho nàng đi thăm qua tình cảnh bi thảm của những nữ nhân khác. Trương Tĩnh Xảo từng tận mắt chứng kiến một cô gái xinh xắn chết thảm thế nào, làm nàng hoảng sợ tới mức nàng cương quyết buộc mình phải luôn ngoan ngoãn.

Trương Tĩnh Xảo dựa trong lòng Tiêu Sơn, giống như con mèo nhỏ dịu ngoan, ôn nhu nói:

- Chủ nhân..... Thiếp có một tỷ tỷ, cũng đang nằm trong đội ngũ, vóc dáng cũng không tệ, chỉ là hơi thiếu dinh dưỡng thôi. Không biết chủ nhân cảm thấy như thế nào?

Tiêu Sơn nghe nàng kể lại mới nhớ lại trước đây có cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khí chất điềm đạm nho nhã, mang theo một cỗ tư văn của người trí thức tên Trương Tĩnh Vi hay đi bên cạnh nàng, hắn nhìn nàng rồi đánh giá:

- Không tệ! Thoạt nhìn là một cô gái dịu dàng!

Trương Tĩnh Xảo lộ ra nụ cười kỳ dị nói:

- Chủ nhân, ngài cũng đem nàng thu, được không? Tỷ muội bọn thiếp cùng nhau hầu hạ chàng, tỷ muội song phi, chẳng phải khoái hoạt a?

Tiêu Sơn thoáng sững sờ, nhìn Trương Tĩnh Xảo ngồi trong lòng, hắn không nghĩ tới cô gái phản nghịch này lại đem cả tỷ tỷ mình đổ vào trong lòng hắn, ngay cả từ ngữ tỷ muội song phi cũng nói thẳng ra miệng.

- Nàng là tỷ tỷ của em… Nên để nàng ấy quyết định.

Tiêu Sơn thoáng chần chờ nói, không thể không nói lời đề nghị có chút tà ác của Trương Tĩnh Xảo gây nên một cảm giác hắc ám nào đó trong tận sâu trong nội tâm của hắn.

- Thiếp cũng chỉ suy nghĩ cho tỷ ấy mà thôi. Sớm hay muộn gì nàng cũng là người của ngài, muộn thu không bằng sớm thu a. Hơn nữa tỷ tỷ khác với thiếp, năm xưa nàng ở trường học là học sinh xuất sắc, là hoa hậu giảng đường nổi tiếng, là tình nhân trong mộng của rất nhiều thanh thiếu niên!

Trương Tĩnh Xảo tiếp tục thủ thỉ với Tiêu Sơn.

Trương Tĩnh Xảo là người cũng có tâm tư của mình. Nàng vừa nhìn thấy Quách Vũ có khí chất xuất chúng xinh đẹp như một công chúa, Đường Dĩnh lại có dáng người gợi cảm bốc lửa, Lộ Văn lại có nét loli thanh thuần, đáng yêu liền biết mình không thể qua được các nàng. Nàng muốn kéo luôn tỷ tỷ của mình vào lòng Tiêu Sơn, dựa vào hai tỷ muội liên thủ tranh đoạt sự sủng ái của hắn. Hắn càng sủng ái các nàng, cuộc sống của các nàng mới càng tốt đẹp.

Tiêu Sơn vỗ vỗ mông Trương Tĩnh Xảo nói:

- Được rồi. Nàng cứ để thuận theo tự nhiên đi!

Lúc này Tiêu Sơn là thủ lĩnh của Thạch Mã trấn, chỉ cần hắn muốn chơi mười mấy nữ nhân xinh đẹp hoang dâm vô độ cũng không có việc gì khó khăn. Nhưng hắn không có tâm tư đó, toàn bộ chỉ thuận theo tự nhiên. Dù sao còn có đại địch như căn cứ Lũng Hải trước mặt, hắn cũng không có tâm tư tùy ý hưởng lạc.

Thấy Tiêu Sơn không đề cập đến nữa, Trương Tĩnh Xảo bĩu môi không nói thêm lời gì, chỉ lẳng lặng dựa trong lòng hắn hưởng thụ sự an bình hiếm có. Lúc ở trong tay Tiết Khai Sơn, nàng chưa từng được ngủ ngày nào yên ổn.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sơn mang theo Đường Dĩnh, Trương Tĩnh Xảo, Quách Vũ cùng Lộ Văn xuất hiện trước bàn ăn.

Trên bàn ăn, bày sữa đậu nành, bánh quẩy, sữa tươi, bánh mì, bánh ngọt, chân giò hun khói, cực kỳ phong phú.

Chung quanh bàn ăn có sáu thị nữ đang đứng, mỗi một thị nữ đều mặc trang phục nữ phó màu đen viền ren trắng, có lớn có nhỏ, duy nhất có điểm giống nhau chính là toàn bộ đều là mỹ nữ.

Chị của Trương Tĩnh Xảo là Trương Tĩnh Vi cũng đứng bên trong.

Trương Tĩnh Vi nhìn thấy Trương Tĩnh Xảo ngồi xuống bàn ăn, trong mắt thoáng hiện nét khiếp sợ:

- Xảo Nhi! Nàng làm sao có thể ngồi lên bàn?

- Đó là Trương Tĩnh Xảo, nàng làm sao được lên bàn?

Sáu thị nữ nhìn thấy Trương Tĩnh Xảo ngồi xuống bàn ăn, trong mắt đều hiện lên vẻ khiếp sợ lẫn nghi vấn.

- Hồ ly tinh!

Lộ Văn nhìn Trương Tĩnh Xảo ngồi cùng bàn, chu miệng thấp giọng nói thầm một câu. Đường Dĩnh cũng nhìn nàng một hồi, tuy rằng trong lòng có chút khác thường nhưng nàng không nói thêm lời nào.

Quách Vũ liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Xảo, trong mắt hiện lên tia khác thường. Nàng bị Lộ Văn canh quá chặt chẽ nên rất ít cơ hội ở riêng một mình với Tiêu Sơn. Thật không ngờ lại bị một cô gái nhỏ hơn nàng giành trước lên giường của hắn.

- Chủ nhân, thiếp còn có thể xin thêm một phần sữa với bánh mì được không?

Sau khi dùng cơm xong Trương Tĩnh Xảo nhu thuận hỏi Tiêu Sơn.

Nếu luận thân phận Trương Tĩnh Xảo là biên chế đội viên dự bị, có được một phần vật tư cung cấp cho nàng đủ dùng. Bình thường đội viên dự bị muốn sữa cùng bánh mì, một là tự mình đi tìm vật tư, hai là dùng vật tư của mình trao đổi, hoặc là thời gian tìm vật tư đạt được phân phối.

Tiêu Sơn không chút để ý nói:

- Tùy tiện, em muốn ăn cái gì thì cho người đi chuẩn bị!

Tiêu Sơn đối với nữ nhân của mình tự nhiên không hề có chút keo kiệt, chút vật tư như vậy cho dù lúc rời khỏi thành phố Lôi Giang hắn cũng không xem vào trong mắt, càng không cần nhắc tới hiện tại.

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Sơn cùng Đường Dĩnh, Quách Vũ, Lộ Văn rời khỏi phòng ăn. Mỗi ngày hắn đều phải tiến hành huấn luyện bắn súng, chạy bộ, dẫn đội rửa sạch tang thi, luôn bề bộn công việc. Chính bởi vì quá mức bận rộn nên hắn không có thời gian làm thịt quả cây ngọt ngào Quách Vũ.

- Chị, ăn đi!

Trương Tĩnh Xảo rất nhanh cho người lấy thêm một phần sữa cùng bánh mì cười híp mắt đưa cho Trương Tĩnh Vi. Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên nàng chiếu cố được chị của nàng.

- Cảm ơn!

Trương Tĩnh Vi thoáng do dự tiếp nhận bánh mì cùng sữa, nhìn Trương Tĩnh Xảo cảm ơn. Nàng thật sự không chịu được sự hấp dẫn của thực vật kia.

Ở chỗ Tiết Khai Sơn, bởi vì vật tư khẩn trương nên những nữ nhân như Trương Tĩnh vi mỗi ngày chỉ được ăn lửng dạ. Thực vật như sữa cùng bánh mì chỉ có Tiết Khai Sơn cùng tâm phúc của hắn có thể ăn vào. Sau khi đến chỗ Tiêu Sơn làm thị nữ, các nàng có thể ăn no bụng, còn có cơ hội ăn chút cải thìa cùng chút cá khô, nhưng sữa cùng bánh mì thì không có.

Trương Tĩnh Vi nhìn thấy Tiêu Sơn cùng Đường Dĩnh các nàng ăn sữa cùng bánh mì, thật sự rất muốn được ăn.

Vài thị nữ còn lại nhìn Trương Tĩnh Vi ăn bánh mì uống sữa, trong mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ lẫn hâm mộ, các nàng đã lâu không được ăn vào những thứ này.

Trương Tĩnh Xảo đắm chìm trong ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ của những nữ nhân khác, khoan khoái nói không nên lời. Nàng là một cô gái có chút ái mộ hư vinh cùng phản nghịch, ngoài ra bản tính của nàng cũng không hư hỏng.

Cô gái thành thục có mái tóc dài xõa vai giống thành phần nữ tính tri thức tên Bành Viện Viện nhìn thấy vẻ đắc ý của Trương Tĩnh Xảo, trong mắt thoáng hiện vẻ ghen tỵ, lòng thầm suy nghĩ:

- Đắc ý cái gì! Một ngày nào đó tôi cũng sẽ vượt trên cô!

Tiểu hộ sĩ Tào Lộ nhìn Trương Tĩnh Vi ăn bánh mì, ánh mắt cũng không hề nháy.

Một chiếc xe Jeep dọc theo đường lớn chạy nhanh về Thạch Mã trấn.

- Ai? Mau dừng lại, bằng không chúng tôi sẽ nổ súng!

Nhìn thấy chiếc xe Jeep, hai chiến sĩ vệ binh cửa thành chợt lớn tiếng quát.

Ngay cửa thành đặt hai khẩu súng máy hạng năng 89 thức 12.7mm, hai khẩu súng này đủ đem chiếc Jeep xé thành nát vụn.

Xe Jeep nhanh chóng ngừng lại, Khổng Đào từ trong xe bước ra:

- Đừng nổ súng! Chúng tôi là sứ giả của căn cứ Lũng Hải. Chúng tôi có chuyện cần gặp Tiêu Đại đội trưởng của các anh!

Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ cùng Thái Hiểu các nàng cũng bước xuống xe.

Một đội viên thủ vệ nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ, chợt tiến lên cười nói:

- Kỷ Trung đội trưởng, nguyên lai là cô sao, mời vào đi!

Kỷ Thanh Vũ nhìn thoáng qua tên đội viên kia, đôi mày đẹp nhíu lại, trong mắt thoáng hiện nét kinh ngạc nói:

- Anh là Lý Vạn Tài!

Chiến sĩ tên Lý Vạn Tài ngày trước ở trong đội ngũ của Lưu Diễm cũng biết Kỷ Thanh Vũ, thật bình thường, trải qua một thời gian được huấn luyện cùng không ngừng tham gia đủ loại chiến đấu, hiện tại trên người hắn đã có một cỗ khí chất dũng mãnh cùng tự tin. Mà cỗ khí chất này Kỷ Thanh Vũ chỉ nhìn thấy được trong một ít tinh nhuệ trong căn cứ Lũng Hải.

Lý Vạn Tài nhìn Kỷ Thanh Vũ cười nói:

- Kỷ Trung đội trưởng....Ah không, hiện tại nên gọi cô là Thanh Vũ tiểu thư. Thanh Vũ tiểu thư, cô tới thật không đúng lúc ah. Tiểu đoàn trưởng đã dẫn người ra ngoài rửa sạch tang thi tìm vật tư. Tôi đi thông tri Trương Tuyền Trương bộ trưởng tới đón tiếp các vị đi!

Nói xong Lý Vạn Tài xoay người đi vào trong căn cứ.

- Trương bộ trưởng? Lý Mạn Ny không ngờ đã làm bộ trưởng rồi sao?

Trần Dao, Trương Lệ, Vương Phương, Thái Hiểu các nàng nghe được tin tức này đều có chút khó tin, trong lòng vô cùng phức tạp. Lúc trước địa vị của Lý Mạn Ny ở dưới các nàng, bây giờ đã trở thành một bộ trưởng dưới trướng Tiêu Sơn. Mà các nàng ở trong căn cứ Lũng Hải chỉ có thể trốn trong phòng, ngay cả đi ra ngoài cũng phải thập phần cẩn thận.

Không bao lâu Lý Mạn Ny, Trương Tuyền cùng Viên Doanh, Trương Tâm từ trong trấn đi ra.

- Dao Dao, tôi rất nhớ cô!

Trương Tuyền vừa nhìn thấy Trần Dao, ánh mắt sáng lên chạy tới ôm lấy nàng. Ở trong túc xá nàng cùng Trần Dao có cảm tình rất tốt.

Trần Dao vỗ vỗ lưng Trương Tuyền, hỏi:

- Tôi cũng rất nhớ cô. Tuyền Tuyền, cô ở đây thế nào? Tiêu Sơn có khi dễ cô không?

Trương Tuyền lắc đầu, nắm bàn tay Trần Dao liên miên cằn nhằn:

- Không có. Hắn luôn luôn bề bộn nhiều việc, tôi rất ít nhìn thấy hắn. Nhưng Dao Dao, bây giờ tôi là bộ trưởng bộ ngoại giao, Mạn Ny cũng làm bộ trưởng Bộ giáo dục nga, đặc biệt phụ trách dạy học cho trẻ con. Có chút trẻ em thật nghịch ngợm, không thích đi học chút nào, cả ngày làm trường học gà bay chó chạy…

Viên Doanh liếc mắt nhìn Vương Phương, mang vẻ mỉm cười trên mặt hỏi:

- Vương Phương, các cô ở căn cứ Lũng Hải ra sao?

Bốn cô gái ở lại chỗ Tiêu Sơn đều đem ánh mắt nhìn Vương Phương, muốn xem nàng trả lời thế nào, các nàng cũng muốn biết căn cứ Lũng Hải do chính phủ quản lý cuộc sống ra sao.

Vương Phương có chút do dự lâm vào trong trầm mặc. Nàng nhìn thấy cách ăn mặc của bốn người, khuôn mặt hồng nhuận, sắc mặt sáng sủa vượt xa các nàng rất nhiều. Điều này khiến cho người có lòng ái mộ hư vinh như nàng hết sức khó chịu, không muốn nói chuyện.