Vương Phương cay nghiệt nói liền:
- Đây chẳng qua là lời nói phiến diện của bọn họ a. Trần Dao, những vật tư này mọi người tân tân khổ khổ lấy được. Cô cứ như vậy cho người ta, hỏi qua mọi người chưa? Đồ ăn dự trữ không phải cô không biết, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì trong năm ngày. Cô vì lòng tốt đem đồ ăn đưa cho người khác, chẳng lẽ muốn chúng tôi?
Nghe Vương Phương nói lời này thì những cô gái khác và Trần Dao cũng đã im lặng. Các nàng đều sợ hãi đồ ăn hao hết, đến lúc đó các nàng nên làm cái gì bây giờ. Sâu trong nội tâm của các nàng đều không muốn phân phối thức ăn cho người khác, nhưng mà nếu mở miệng không cho như Vương Phương thì nội tâm các nàng bất an, vì vậy chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Thế giới biến dị không lâu, các nàng cũng không có trải qua cực khổ đáng sợ, bởi vậy lương tâm của các nàng còn chưa mất đi.
Nhìn thấy những nữ hài khác trầm mặc, trong mắt Triệu Lệ tràn ngập sợ hãi, nàng và con đúng là hai ngày qua không ăn gì, nếu không phải đến tình trạng hết gạo thì nàng cũng không dám mang theo hài tử đi tới gian phòng này xin thức ăn.
Đúng lúc này Tiêu Sơn cầm hai túi mì ăn liền tới, trong ánh mắt soi mói của mọi người nhìn Triệu Lệ trầm giọng nói:
- Cho cô, trở về đi.
Nhìn thấy Tiêu Sơn thì Vương Phương cũng không dám nói thêm cái gì. Nàng cũng là người vô cùng thức thời, không muốn bị hắn đuổi ra khỏi đoàn đội.
Triệu Lệ tiếp nhận hai túi mì ăn liền mà nước mắt tràn ra, không ngừng nói lời cảm tạ:
- Cảm ơn! Cám ơn! ! Cám ơn ngài, ngài thật sự là người tốt! ! Đến đây, Tiểu Bảo, nhanh cảm ơn ca ca!
Có được hai gói mì ăn liền này thì cũng giúp Triệu Lệ cùng tiểu nam hài kia chèo chống được một thời gian ngắn.
Tiểu nam hài mười mấy tuổi kia nhìn qua Tiêu Sơn, âm thanh non nớt nói lời cảm ơn:
- Cảm ơn ca ca!
Thiên ân vạn tạ nói lời cảm tạ đã nói xong, Triệu Lệ cũng cầm lấy một vạn nhân dân tệ nhét vào trong tay Trần Dao, sau đó kéo theo con nàng là Tiểu Bảo nhanh chóng đi lên lầu.
Nhìn thấy bộ dáng của Triệu Lệ như vậy, nữ sinh trong phòng đều xúc động. Các nàng dưới sự bảo vệ của Tiêu Sơn, Đường Dĩnh, Kỷ Thanh Vũ ba người cho nên mười mấy ngày nay cơm áo không lo. Nhìn thấy Triệu Lệ vì hai túi mì ăn liền mà phải khép nép cầu khẩn người khác, làm cho tâm linh các nàng bị trùng kích thật lớn.
- Tiền này làm sao bây giờ?
Trần Dao cầm lấy nhân dân tệ nhìn qua hắn hỏi, gia thế của nàng vô cùng tốt, một vạn nhân dân tệ này nàng không đặt vào trong mắt.
Nhạc Trọng không có nhìn qua số nhân dân tệ này, nói:
- Tùy tiện, ai thích thì cứ lấy đi.
Hiện giờ thế giới dị biến, có tiền cũng mua không được thứ gì, dùng nhân dân tệ để chùi đít thì hắn còn ngại nó quá cứng đấy. Quả thực là không khác gì mớ giấy lộn cả.
Vương Phương gấp gáp nói:
- Tôi muốn! Cho tôi đi!
Trần Dao nhìn Vương Phương một cái, đem sấp nhân dân tệ này ném cho Vương Phương.
Vương Phương nhìn qua những người kia, trong nội tâm cười lạnh:
- Một đám đại ngốc. Chính phủ đã thành lập căn cứ cho người sống sót, đi tới đó các người sẽ biết rõ thống khổ vì không có tiền.
Nhân dân tệ đại biểu cho tín dụng của chính phủ, nếu như không có chính phủ thì nhân dân tệ không khác gì giấy lộn cả. Nhưng mà vẫn còn chính phủ tồn tại thì tín dụng của chính phủ vẫn còn, tiền này đại biểu cho sức mua, chỉ có điều sức mua bao nhiêu mới là vấn đề.
Kỷ Thanh Vũ đi đến bên cạnh Tiêu Sơn hỏi:
- Lương thực dự trữ của chúng ta không đủ rồi. Lúc nào chúng ta đi tìm lương thực đây?
Tiêu Sơn không do dự nhanh chóng nói ra:
- Ngày mai!
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Sơn đã sớm tập hợp tất cả người trong nhà lại.
Lưu lại Trương Lệ, Lâm Kỳ, Tô Như Tuyết ba người giữ nhà, Tiêu Sơn dẫn đầu những người khác cưỡi trên hai chiếc Đông Phong kilocalo chạy nhanh ra bên ngoài.
- Bọn họ lại xuất phát!
Trên lầu sáu, Triệu Lệ từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vô cùng hâm mộ nhìn qua Tiêu Sơn ngồi trên Đông Phong kilocalo ra ngoài. Nàng cũng không có loại bổn sự đi thu thập vật tư như bọn họ.
Có hai chiếc Đông Phong kilocalo, Tiêu Sơn lúc này thanh lý toàn bộ tang thi ở gần hai cửa hàng giá rẻ, sau khi chuyển toàn bộ vật tư cần thiết thì đi về nhà.
Lúc này đây không có người nào phàn nàn, trừ Trần Dao, Lộ Văn, Kỷ Thanh Vũ ra thì tất cả nữ hài đều tham gia vận chuyển vật tư, không có bất kỳ một nữ hài nào dám phàn nàn. So sánh với Triệu Lệ thì các nàng không cần phát sầu vì thức ăn là quá tốt rồi.
Về đến trong nhà, cũng những cô gái này mang theo vật tư chuyển vào trong nhà, Tiêu Sơn trừ chém giết những tang thi cản đường ra thì vẫn đứng ngoài quan sát, không có trợ giúp những nữ hài này vận chuyển vật tư.
Những nữ hài này không dám chiến đấu với tang thi, Tiêu Sơn cũng không có nhiều đạn dược như vậy để trợ giúp các nàng trở thành Thần Xạ Thủ. Tác dụng của các nàng cũng chỉ là vận chuyển vật tư mà thôi.
Sau khi vận chuyển tất cả vật tư về nhà, Tiêu Sơn lúc này mới mang theo Trần Dao, Lộ Văn, Vương Song, Đường Dĩnh năm người cưỡi trên hai chiếc xe chạy ra ngoài lần nữa.
Hắn dẫn mọi người đi tới cây xăng và nhanh chóng đổ đầy xăng cho cả hai chiếc, sau đó đem các loại xăng, dầu ma-dút chứa vào một thùng riêng, đưa lên xe vận tải, đồng thời dùng rất nhiều bình uống nước đều chứa đầy xăng dầu.
Kỷ Thanh Vũ nhìn qua Tiêu Sơn làm ra cử động kỳ quái thì nhướng mày hỏi:
- Anh muốn làm gì?
Tiêu Sơn trầm giọng nói:
- Tôi hôm nay muốn tiêu diệt hai đầu kẻ săn thú!
- Vì cái gì? Đẳng cấp cường hóa của chúng ta bây giờ vẫn còn tương đối thấp, săn giết hai đầu kẻ săn thú quá nguy hiểm rồi!
Kỷ Thanh Vũ chậm rãi nói ra. Trải qua một trận chiến hôm nay nàng cũng tiến hóa lên cấp 8, nhưng mà nàng biết rõ đám kẻ săn thú kia đáng sợ tới mức nào. Cho dù nàng sử dụng kỹ năng di động cao tốc thì tốc độ của nàng cũng không bằng kẻ săn thú.
Tiêu Sơn chậm rãi nói ra:
- Tốc độ tiến hóa của tang thi quá nhanh. Trong thành thị sẽ càng ngày càng nguy hiểm, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này. Sớm một phút đồng hồ cũng là tốt.
Hiện tại bọn người Tiêu Sơn đã có thể chém giết lui tới trong thi đàn, đó là bởi vì bọn họ đã trải qua cường hóa, thực lực bao trùm vượt xa tang thi bình thường quá nhiều. Thế nhưng mà Tiêu Sơn vẫn quan sát thi đàn, hắn nhìn rõ đám tang thi không ngừng tiên hóa. Thế giới dị biến còn chưa tới một tháng mà tang thi cũng đã tiến hóa ra S1, L1 và kẻ săn thú đặc thù khủng bố.
Ở lại trong thành phố Lôi Giang này, nếu lấy tang thi là mười vạn mà tính, nếu có một đầu tang thi tiến hóa thành tang thi chỉ huy và tập hợp các tang thi lại, tất cả mọi người lúc này sẽ chết không có chỗ chôn.
Trừ chuyện đó ra, nhiệm vụ truy tìm Tân Thủ thôn có ban thưởng trọng hậu vô cùng mê hoặc, hắn muốn cầm phần thưởng kia xong thì lập tức rút lui khỏi thành phố Lôi Giang.
Đường Dĩnh trầm ngâm một hồi vẫn nói ra:
- Lão Công nói đúng. Chúng ta bây giờ đang bị vây trong thi đàn, nhìn thì như an toàn, nhưng một khi có tang thi trí tuệ được sinh ra, chúng ta khua chiêng giống trống săn giết đồng bạn của nó, nhất định sẽ bị nó dẫn đầu diệt trừ.
Kỷ Thanh Vũ nhíu mày suy nghĩ thêm một hồi, lúc này mới nhìn qua hắn nói ra:
- Được rồi! Nói kế hoạch của anh ra cho tôi nghe!
Đông Phong kilocalo một đường chạy đến gần cầu Lôi Giang, tiếng xe cộ làm cho hai đầu kẻ săn thú ở trên cầu Lôi Giang nhìn qua, hai đầu kẻ săn thú giống như báo săn lập tức chạy như bay về hướng chiếc Đông Phong kilocalo.
Hai đầu kẻ săn thú khẽ động, chiếc Đông Phong kilocalo cũng nhanh chóng bỏ chạy.
Tiêu Sơn ngồi ở trên Đông Phong kilocalo, lẳng lặng quan sát tình hình.
Hắn thấy hai đầu kẻ săn thú này vẫn lưu thủ ở cầu Lôi Giang, nhưng mà sau khi lao ra khỏi cầu Lôi Giang năm trăm mét thì lập tức vòng trở lại cầu Lôi Giang. Hiển nhiên so với truy kích địch nhân thì thủ hộ cầu Lôi Giang có cánh cửa màu tím còn trọng yếu hơn nhiều.
Hắn vừa thấy hai đầu kẻ săn thú vòng lại, chợt nói:
- Trở về!
Chiếc Đông Phong kilocalo được Vương Song điều khiển lần nữa quay lại gần cầu Lôi Giang.
Nhìn thấy chiếc Đông Phong kilocalo quay trở lại, hai đầu kẻ săn thú lập tức đuổi theo.
- Ngược lại!
Tiêu Sơn, Kỷ Thanh Vũ, Đường Dĩnh đem thùng xăng và dầu ma-dút trên xe điên cuồng đổ xuống đường. Lộ Văn, Trần Dao cũng đi ra phía sau, đem một bình xăng được rót đầy ném xuống dưới.
Chiếc Đông Phong kilocalo được Vương Song điều khiển chạy trốn lần nữa.
Lúc này đây Tiêu Sơn ra lệnh thì chiếc Đông Phong kilocalo cực kỳ tiếp cận cầu Lôi Giang, bởi vậy hai kẻ săn thú nhanh chóng lao tới, nhanh chóng tiếp cận hắn.
Hai kẻ săn thú vừa lao ra khỏi cầu Lôi Giang thì đằng sau có lửa bốc lên.
Tiêu Sơn nhìn qua hai kẻ săn thú này lao ra ngoài hai trăm mét, lập tức dùng dị hỏa bắn về phía bọn chúng.
Bạch sắc hỏa diễm vừa rơi xuống mặt đất thì lập tức bốc cháy.
Hỏa diễm thiêu đốt dọc theo con đường, rất nhanh đã đốt tới người của hai con kẻ săn thú. Hai con kẻ săn thú dính dầu dưới chân cho nên bị lửa thôn phệ nhanh chóng.
Trong ngọn lửa đó có một bình trăng tràn ngập xăng nổ tung, khói đặc phóng lên trời.
- Chết chưa?
Tiêu Sơn gắt gao nhìn chằm chằm vào trong ngọn lửa này, hy vọng hai đầu kẻ săn thú có thể chết trong đám lửa.
Rất nhanh trong hỏa diễm vang lên âm thanh nổ tung, hai đầu kẻ săn thú bị cháy khét lẹt, thân thể của chúng lao ra ngoài.
Khác với tang thi bình thường, thị lực kẻ săn thú đã tiến hóa, khứu giác, cảm giác đau cũng đã xuất hiện. Chúng bị viên đạn bắn chúng tuy không chết, nhưng mà vẫn có cảm giác đau đớn. Có được cảm giác đau thì nó sẽ càng tránh né những tổn thương, đây chính là sự ưu việt so với tang thi bình thường, cũng không mặc cho người ta chém đầu mà không tránh né.
Lộ Văn nhìn thấy thân thể của hai kẻ săn thú còn đang bốc cháy, trong mắt tràn ngập kinh hãi:
- Tại sao có thể như vậy? Chúng vậy mà vẫn còn sống?
Nếu là người bình thường lâm vào biển lửa như vậy thì đã sớm bị đốt thành than cốc.
Vương Song nhìn qua hai đầu kẻ săn thú bị cháy đen, trong nội tâm cực kỳ khẩn trương, chân ga dẫm lên lớn nhất.
- Trần Dao, khởi động kỹ năng của cô đi, công kích đầu của kẻ săn thú!
Tiêu Sơn hướng qua một đầu kẻ săn thú và nói ra.
Trần Dao có chút khẩn trương gật gật đầu, sau đó một ngón tay chỉ vào kẻ săn thú, trong miệng không tự giác tụng niệm kinh văn huyền ảo kỳ bí.
Trần Dao niệm chú ngữ liên tục trong hai mươi giây, hai mươi giây sau thì hỏa diễm ma pháp trận kỳ dị lại hiện ra bên ngoài.
Sau một khắc có một hỏa cầu đỏ thẫm như ngón tay lập tức lao vào đâu của kẻ săn thú.
Tốc độ của hỏa cầu quá nhanh, thân thể của kẻ săn thú chỉ hơi nghiêng qua mà thôi, hỏa cầu này oanh kích lên người của nó.
Giống như bị hỏa tiễn oanh kích, vai phải của kẻ săn thú lập tức bị hỏa cầu nổ bay, bản thân nó cũng bị hỏa cầu phản chấn bay ra phía sau.
- Pháp thuật thật là lợi hại.
Trong nội tâm Tiêu Sơn hơi kinh hãi, Trần Dao phóng thích ma pháp có uy lực to lớn vượt qua tưởng tượng của hắn. Nhưng mà khuyết điểm của ma pháp cũng thập phần rõ ràng, thời gian thi pháp quá mức dài, hơn nữa Trần Dao thi pháp có số lần có hạn.
Phóng thích Hỏa Cầu Thuật xong thì Trần Dao biến thành uể oải không phấn chấn.
- Đỗ xe!
Tiêu Sơn trầm giọng quát.
Vương Song nhấn chân phanh, chiếc Đông Phong kilocalo thoáng cái dừng lại.
Đông Phong kilocalo dừng lại. Tiêu Sơn, Đường Dĩnh, Kỷ Thanh Vũ cầm theo ba cây súng trung liên RPĐ nhảy xuống đất.
Đầu kẻ săn thú còn lại lao tới, chỉ còn cách bọn họ bốn mươi mét.
Tiêu Sơn ba người chợt bắt đầu cầm súng nhắm thẳng vào kẻ săn thú này mà bắn phá.
Trong cơn mưa đạn dày đặc kia, thân thể của kẻ săn thú này xuất hiện lỗ máu dày đặc, nó cũng lập tức không ngừng biến đổi phương hướng.
Tốc độ kẻ săn thú cực nhanh, thân hình chớp động vài cái đã tới trước người của Tiêu Sơn, một trảo chộp về phía hắn.
Hắn đầu tiên là phát động kỹ năng Ảnh Bộ, nhanh nhẹn đạt được gia tăng thật lớn, đạt tới tình trạng đồng nhất với kẻ săn thú này, hắn giơ gai độc trong tay lên và bắn ở cự ly thật gần.
Dự cảm nguy hiểm của kẻ săn thú này rất là nhạy, thời điểm Tiêu Sơn móc súng ra thì dự cảm nguy hiểm cực độ cũng xuất hiện, thân thể có chút uốn éo.
Phanh một tiếng súng nổ lớn vang lên, đầu vai phải và cánh tay phải của nó lập tức bay ra khỏi thân thể. Nếu như nó không vặn vẹo thân thể thì bị bắn nát chính là đầu của nó.
Dưới lực trùng kích thật lớn, đầu kẻ săn thú kia bay ngược ra sau, lúc bay ngược nó mở to miệng, đầu lưỡi giống như mũi tên nhọn lao thẳng về phía hắn.
Thời điểm này Bạch Cốt bên người Tiêu Sơn lập tức bước lên một bước ngăn ở trước người của hắn, đầu lưỡi của kẻ săn thú được cường hóa lập tức đánh lên xương cốt của Bạch Cốt.
Một bên Kỷ Thanh Vũ phát động kỹ năng cấp 2 cao tốc di động, kỹ năng cấp 3 binh khí cường hóa, Phảng Chế Đường Đao của nàng lúc này xuất hiện một tầng quang mang màu xanh, với tư cách một cao thủ võ thuật, nàng thập phần tinh chuẩn nắm chắc thời cơ xuất hiện quỷ tích lao tới của kẻ săn thú, một đao chém lên chân của kẻ săn thú.
Đuôi của kẻ săn thú lúc này đã hất mạnh lên, muốn đánh vào đầu của Kỷ Thanh Vũ một cái, nếu như thật sự bị nó đánh trúng thì đầu của Kỷ Thanh Vũ sẽ bị nổ nát.
Vào thời khắc nguy cơ này, dáng người của Kỷ Thanh Vũ hơi cong lại, ánh đao uốn éo chém lên phần đuôi của kẻ săn thú.
Sau khi Phảng Chế Đường Đao trải qua cường hóa thì vô cùn lợi hại, cơ hồ cắt đuôi và xương cốt của kẻ săn thú dễ như đậu hủ, máu đen bắn tung tóe lên người của Kỷ Thanh Vũ.
Lúc này Đường Dĩnh đã thay băng đạn cho súng RPĐ rồi, hướng về phía kẻ săn thú tránh được một kiếp xả súng điên cuồng, sau hai mươi phát đạn thì không còn đạn nữa.
Đại bộ phận đạn bắn lên không trung, cũng chỉ có mấy viên bắn trúng kẻ săn thú mà thôi, đối với nó cũng không có tạo thành tổn thương quá lớn.
Bạch Cốt một được cái lưỡi của kẻ săn thú này, thừa dịp thân thể nó ở trên không trung thì dùng sức kéo một cái, đem kẻ săn thú kéo qua phía của Tiêu Sơn bên này.
Tiêu Sơn đứng yên bất động, hàn quang trong mắt chớp động, tâm tình bình tĩnh tới cực điểm đem đầu của kẻ săn thú ở trước mặt của mình, hắn nhanh chóng đưa súng ngắn gai độc lên đầu của kẻ săn thú và bóp cò.
Phanh một tiếng vang thật lớn, đầu của kẻ săn thú bị một viên đạn của Tiêu Sơn bắn nát, máu đen văng khắp nơi, một đoàn linh quang lớn tiến vào trong người của Tiêu Sơn.
Một bản sách kỹ năng, một khối bảo thạch màu đỏ, bốn hợp báu màu trắng, hai trăm sinh tồn tệ nằm bên cạnh thi thể của kẻ săn thú.
- Ngài đã tăng lên cấp 15...
- Ngài đã tăng lên cấp 16...
Tiêu diệt đầu kẻ săn thú kia xong thì nghe được hai âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu.
- Toàn bộ cường hóa nhanh nhẹn!
Tiêu Sơn lựa chọn đem bốn điểm cường hóa toàn bộ cho nhanh nhẹn, nhanh chóng xông lên phía tước.
Con kẻ săn thú bị Trần Dao bắn nát tay phải lúc này xông lên phía trước như con báo đang săn mồi.
Đường Dĩnh lúc này dùng ngón tay chỉ vào kẻ săn thú này, chiếc nhẫn trong tay có hào quang hiện ra, một đạo hào quang màu vàng đất hiện ra, một cây gai đất dài ba mét từ dưới đất mọc lên, đâm vào kẻ săn thú này.
Con kẻ săn thú này phản ứng nhanh tới cực điểm, cái đuôi của nó cuốn một cái, chợt cuốn lên gai đất này, nương tựa vài cái đuôi tráng kiện đứng thẳng, nó tránh được kết cục bị xuyên thủng người.
Cái đuôi của kẻ săn thú này buông ra, nó từ trên gai đất này nhảy xuống mà lông tóc không tổn thương.
Tiêu Sơn như hóa thành mũi tên lao thẳng về phía kẻ săn thú này, duỗi súng ngắn gai độc lên kẻ săn thú và bóp cò.
Đầu kẻ săn thú này đã nhìn thấy uy lực của súng ngắn gai độc rồi, cái đuôi của nó vỗ vào mặt đất một cái, nó đang ở giữa không trung cũng hướn qua một bên tránh đạn.
Phanh một tiếng vang thật lớn, thân thể phía bên phải của kẻ săn thú này bị đánh văng, máu đen văng khắp nơi, xương cốt nát bấy, nội tạng vỡ vụn.
Sinh vật bình thường bị thương như thế thì sớm chết từ lâu rồi, nhưng mà kẻ săn thú này lại không có tử vong, cái đuôi của nó cuốn lấy gai đất một cái, nó như mũi tên rời khỏi cung vọt thẳng về phía Tiêu Sơn một cái, một trảo chộp vào tim của hắn.
Đúng lúc này Bạch Cốt đang nhìn chằm chằm bên người của hắn lập tức huy động búa lớn, giống như một cơn cuồng phong quét qua chém kẻ săn thú này thành hai đoạn, máu đen cùng nội tạng tung tóe lên người của hắn.
Một đoàn linh quang lớn chui vào trong người của Bạch Cốt, khiến nó cũng tăng lên hai cấp.
Chung quanh kẻ săn thú này rơi lả tả lấy một hộp báu màu xanh, một bản sách kỹ năng, bốn hộp báu màu trắng và hai trăm sinh tồn tệ.
Hai kẻ săn thú bị giết chết thì hắn lúc này mới lập tức buông lỏng tâm thần một hơi, cũng may chỉ như vậy đã giét được nó rồi, nếu như còn không giết được hai con kẻ săn thú này thì hắn buộc phải dùng đến dị hỏa để chơi sống mái với nó. Nhưng nếu hắn sử dụng quá nhiều có thể sẽ bị tên được xưng là thần của vị diện này chú ý. Rất nguy hiểm.
Tiêu Sơn đem đồ vật tuôn ra từ trong người của kẻ săn thú nhặt lên.
- Vật phẩm cấp ba: ma lực bảo thạch. Đây là một khối bảo thạch tràn ngập ma lực, là vật phẩm trọng yếu thăng cấp vũ khí.
- Kỹ năng cấp ba: ma viêm. Tiêu hao 5 điểm thể lực, 5 điểm tinh thần lực để phát động kỹ năng, sau khi phát động kỹ năng thì mỗi 10 giây tiêu hao 2 điểm thể lực, 2 điểm tinh thần lực. Uy lực ma viêm được quyết định bởi tinh thần lực, thể lực, cường độ, sức sống của thi thuật giả.
- Kỹ năng cấp ba: thao túng thực vật. Tiêu hao 3 điểm thể lực, 3 điểm tinh thần lực để phát động kỹ năng, sau khi phát động kỹ năng thì mỗi giây tiêu hao một điểm thể lực, 1 điểm tinh thần lực. Thao túng thực vật có uy lực được quyết định bởi thể lực và tinh thần lực của người sử dụng.
Tiêu Sơn mở hộp báu màu xanh ra, một đoàn hào quang màu xanh bắt đầu khởi động, ngưng tụ ra một thanh trường thương có màu xanh dài gần hai mét, trên thân thương có khác hoa văn màu xanh kỳ dị.
- Vật phẩm cấp ba: thanh ma thương! Thương này vô cùng sắn bén, có thể cắt kim đoạn ngọc.
Hắn lúc này mở những hộp bào màu trắng, hào quang chớp động thì tám cái hộp báu màu trắng chỉ xuất hiện hai thanh Phảng Chế Đường Đao, còn lại tất cả sụp đổ tiêu tán.
Tiêu Sơn nhìn qua bảo vật của hai kẻ săn thú này tuôn ra, suy tư một hồi và lựa chọn ma viêm cùng cái kia miếng ma lực bảo thạch.
Đường Dĩnh nhìn qua bản sách kỹ năng cùng thanh ma thương rồi nhìn Kỷ Thanh Vũ nói ra:
- Cô chọn trước đi!
Kỷ Thanh Vũ lúc này dò xét thanh ma thương và kỹ năng thao túng thực vật, cuối cùng nhìn qua Trần Dao rồi cầm lấy kỹ năng thao túng thực vật, nói:
- Tôi muốn cái này, toàn bộ cho các anh.
Đường Dĩnh đem Phảng Chế Đường Đao chọc vào sau lưng yên lặng cầm lấy cây thanh ma thương.
Tiêu Sơn nhìn qua cánh cửa màu tím có hào quang phát ra kia, trong mắt hiện ra một tia nóng rực:
- Tôi phải đi vào trong xem một chút, hoàn thành nhiệm vụ. Mọi người ở nơi này chờ tôi đi ra.
Nói xong Tiêu Sơn cùng với Bạch Cốt hai người đi qua hướng bên kia của cầu Lôi Giang.
Mà ở trên cầu cầu Lôi Giang khắp nơi đều là hài cốt của xe cộ, khắp nơi đều bị vòng bảo hộ đâm tung tóe. Trên cầu này khắp nơi đều là máu đen nhưng mà không có thi thể tang thi, ngay cả tang thi tồn tại bên trong xe cũng không tồn tại..
Tiêu Sơn một đường đi nhanh, nhìn qua cảnh tượng kỳ dị này và thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ những tang thi kia đều bị kẻ săn thú ăn hay sao?
Tiêu Sơn không có nghĩ nhiều, nhanh chóng đi qua hướng bên kia của cầu Lôi Giang.
Ở cánh cửa màu tím có hào quang bên kia cầu Lôi Giang hiện ra trước mặt của hắn, hắn không nhìn thấy điểm giới hạn, hắn thấy thi triều nhiều vô số kể đang tụ tập sau phiến hào quang. Ngay cả Tiêu Sơn là cường giả trải qua cường hóa nhiều lần, khi nhìn thấy thi đàn thế này thì cũng cảm thấy vô lực.
Mà thi đàn mênh mông như biển kia dường như bị lực lượng đặc thù bao phủ, căn bản không có để ý tới Tiêu Sơn tới gần. Nếu không hắn căn bản không dám tiếp cận hào quang này nửa bước.
Tiêu Sơn một bước đi tới cửa lớn trong hào quang, thân thể của hắn dường như biến mất trước mặt của mọi người.
Từng đạo bạch quang chớp động, hắn xuất hiện trong một phiến khu vực kiến trúc có phong cách kỳ dị, có chữ khắc huyền bí.
- Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm Tân Thủ thôn thành phố Lôi Giang. Đạt được một ngàn sinh tồn tệ ban thưởng của nhiệm vụ. Với tư cách là người đầu tiên hoàn thành phát hiện Tân Thủ thôn thành phố Lôi Giang, ngài sẽ nhận được một lần rút thưởng bảo vật. Đây là bàn quay phần thưởng, bên trong có bảo vật từ cấp hai tới cấp sáu.
Nương theo âm thanh vang lên trong đầu hắn, từng đạo hào quang chớp động, một hình chiếu bàn quay hiện ra trước mặt của hắn.
Ở trên bàn quay có chữ khắc và ô vuông hoàng kim rậm rạp chằng chịt, mỗi một ô vuông đều có đánh dấu số, từ 1 đến 999.
- Thỉnh lựa chọn dãy số muốn quay.
Một đầu tin tức tự động vang lên trong thức hải của Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn cẩn thận nhìn qua bàn quay hình tròn, phát hiện nhìn không ra có mánh khóe gì cả, tùy tiện lựa chọn một số:
- 536.
Ô vuông màu vàng trên bàn quay sáng lên, ô vuông hoàng kim đánh dấu 536 bay lên, từng đạo hào quang chớp động ngưng tụ thành một chiếc giới chỉ có phong cách cổ xưa, tự động rơi xuống trong tay hắn.
- Bảo vật cấp sáu: trữ vật giới chỉ, tinh thần +15. Đây là giới chỉ sử dụng kỹ thuật không gian tạo thành, bên trong bao hàm một không gian 3x3x3, người có được giới chỉ này sẽ có thể tồn trữ đồ vật vào không gian tư nhân của mình.
- Thật sự là bảo bối tốt. Rất tiếc ta cũng có một cái. Có lẽ cái này nên để cho Đường Dĩnh.
Tiêu Sơn nhìn qua chiếc nhẫn đang cầm trên tay, lại nhìn chiếc nhẫn đã đeo trên tay, trong mắt chớp động hào quang mừng rỡ. Có chiếc nhẫn này cho Đường Dĩnh thì nàng có thể thu thập nhiều bảo vật và vật dụng cần thiết vào trong đó.
Chiếc nhẫn trữ vật kia vừa rơi vào trong tay Tiêu Sơn thì bàn quay hoàng kim kia cũng biến mất không còn lại gì cả.
Sau khi bàn quay hoàng kim vừa biến mất, âm thanh nhắc nhở lại vang lên.
- Bởi vì ngài là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ phát hiện Tân Thủ thôn, hệ thống ban thưởng cho ngài một phòng hộ phục cấp ba, hơn nữa đạt được danh xưng người phát hiện Lôi Giang Tân Thủ thôn.
- Danh xưng người phát hiện Lôi Giang Tân Thủ thôn có bổ sung hiệu quả: lực lượng +1, nhanh nhẹn +1, sức sống +1, thể lực +1, tinh thần +1, cường độ +1.
- Phòng hộ phục cấp ba có thể ngăn cản năm mươi cần công kích của quái vật cấp 30 trở xuống, hơn nữa có thể phòng ngự viên đạn 12. 7 li xạ kích. Kèm theo hiệu quả: lực lượng +10, nhanh nhẹn +10, sức sống +10, thể lực +10, tinh thần +10, cường độ +10. Nếu như mang thêm những đồ vật cùng loại trong thần ma hệ thống, không có hiệu giả điệp gia tăng thêm. Độ bền 50/50. Bán cho hệ thống cửa hàng có thể đạt được một ngàn điểm sinh tồn tệ.
Tiêu Sơn nhìn qua thuộc tính trong phòng hộ phục cấp ba này, trong mắt tràn ngập sợ hãi lẫn vui mừng:
- Phòng hộ phục cấp ba này đúng là lợi hại, phòng ngự viên đạn 12. 7 li bắn trúng, đây chẳng phải là súng máy hạng nặng cũng không thể làm gì được nó sao.
Tiêu Sơn cởi phòng hộ phục cấp hai ra, thay đổi phòng hộ phục cấp ba vào, sau khi mặc phòng hộ phục cấp ba vào, hắn cảm giác thân thể của mình nhanh nhẹn hơn trong quá khứ thật nhiều.
Khu vực thần bí này giống như ở trên địa cầu, từng tia ánh mặt trời chiếu xuống quảng trường, chiếu xạ mặt đất.
Trên mặt đất, toàn bộ sử dụng đá cẩm thạch làm thành, trơn bóng xinh đẹp, dưới chân hắn có một ma pháp trận cực lớn. Trong phiến khu vực này làm cho người ta cảm giác tràn ngập khí tức ma huyễn..
Hắn đứng ở vị trí trống trải trên quảng trường, ở giữa quảng trường có thủy tinh cầu cực lớn, ở giữa thủy tinh cầu có hai mươi bốn chữ có hỏa diễm thiêu đốt.
Trên đường phố trống rỗng không có bất cứ người nào, chỉ có một mình hắn.
Tiêu Sơn nhìn quanh một chút, đi vào một quán rượu gần quảng trường nhất.
Quán rượu này hoàn toàn giống như thế giới trước kia.
Trong quán rượu này tràn ngập âm thanh nhạc rock kim loại, ánh đèn nê ông nhiều màu đẹp mắt, trên đài có người chế rượu, trên đài có vũ nữ mặc áo ngực quần lót nóng rực đang múa, ở chung quanh có người vây xem gào thét, nhưng nhân loại hùng tráng như gấu đang uống bia.
Cả quán rượu tràn ngập khí tức vô cùng quỷ dị , Tiêu Sơn bước vào trong quán rượu, đại bộ phận người cũng chỉ nhìn qua hắn một lần, sau đó là làm việc liên quan, không quan tâm tới hắn.
Tiêu Sơn trực tiếp đi tới đài cao và ngồi xuống.
Một nam tử trung niên mặc đồng phục chế rượu nhìn qua, đem một phần bảng giá đưa tới cho Tiêu Sơn, khẽ cười nói:
- Chàng trai, hoan nghênh anh tới quán rượu Lôi Giang. Đây là menu của quán.
Tiêu Sơn tiếp nhận menu và nhìn kỹ, chỉ thấy trên menu tràn ngập các tên rượu kỳ lạ. Nhưng mà trong đó có Lafite 66 năm trong truyền thuyết, Mao Đài 55 năm, những loại rượu này có giá mấy trăm vạn nhân dân tệ một ly, nhưng mà ở đây chỉ có giá 1 sinh tồn tệ là mua được một bát lớn.
Trừ những tên rượu của thế giới này ra, ở cuối menu còn liệt kê ra những đồ uống kỳ lạ. Nước trái cây khôi phục thể lực, nước trái cây khôi phục tinh thần lực.
- Nước trái cây khôi phục thể lực. Sau khi uống xong sẽ khôi phục toàn bộ thể lực, giá 1 sinh tồn tệ một ly.
- Nước trái cây khôi phục tinh thần lực. Sau khi uống xong thì sẽ khôi phục toàn bộ tinh thần lực, giá 1 sinh tồn tệ một ly.
Tiêu Sơn không có hứng thú với các loại rượu mạnh, hắn chỉ vào hai chủng nước trái cây này và hỏi:
- Nước trái cây này có thể đóng gói hay không?
Trung niên nói:
- Đương nhiên không được. Anh chỉ có thể hưởng dụng nước trái cây này tại bàn. Những loại rượu mạnh khác anh có thể bỏ sinh tồn tệ ra và đóng gói mang đi. Bản quán có chế độ trả tiền trước.
Tiêu Sơn lấy hai mươi sinh tồn tệ trong ba lô ném cho trung niên:
- Một ly nước trái cây khôi phục thể lực.
Tửu bảo tiếp nhận sinh tồn tệ của hắn và lui ra sau, không lâu thì đem tới một ly nước màu xanh lá đưa cho hắn.
Tiêu Sơn cẩn thận uống một ngụm nước trái cây khôi phục thể lực, một cổ vị giác chua chua ngọt ngọt khuếch tán trong lưỡi. Hắn uống toàn bộ nước trái cây.
Một dòng nước ấm chảy xuôi trong thân thể của Tiêu Sơn, hắn có thể cảm giác thân thể của mình đã khôi phục toàn bộ thể lực.
Uống một hơi hết đồ uống, Tiêu Sơn nhìn thẳng vào trung niên hỏi:
- Anh là nhân loại sao?
Người này mỉm cười nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:
- Tôi đương nhiên là nhân loại.
Hắn tiếp tục dò hỏi:
- Anh là nhân loại của thế giới này sao?
Ánh mắt trung niên co rút lại, vẫn bảo trì mỉm cười như lúc trước.
- Ánh mắt của anh không tệ, tôi không phải nhân loại của thế giới này.
Hắn hiếu kỳ truy vấn:
- Vậy anh tới từ thế giới nào?
Trung niên cười khổ một tiếng, nói:
- Hệ thống hạn chế, không thể trả lời.
Hắn tiếp tục truy vấn:
- Tồn tại chế tạo thần ma hệ thống anh có nhìn thấy chưa?
Trung niên thở dài một hơi, nói:
- Ở trước mặt tồn tại như vậy, chúng ta chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi, làm sao có thể nhìn thấy.
Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi, khẽ chau mày nói:
- Vì cái gì các người muốn tới thế giới của chúng tôi? Thực lực của anh cũng không yếu mà?
Tinh thần lực của Tiêu Sơn sau khi trải qua cường hóa, hắn cảm giác càng ngày càng nhạy cảm, hắn cảm thấy được thực lực của trung niên phục vụ này còn hơn xa hắn.
Trung niên phục vụ thực lực khủng bố cười nói, thở dài một hơi: