Trong lúc Ma Thú điên cuồng tìm kiếm nữ nhân thần bí khắp núi, Tiêu Viêm dưới sự bảo vệ của Dược Lão, không làm kinh động bất cứ Ma Thú nào len lén mà chạy thẳng một đường về chỗ ẩn thân. Trong đêm tối, một thân ảnh áo bào xám tro điên cuồng di chuyển trong Sơn Mạch, dường như hắn đang tìm kiếm thứ gì đó.
Rất nhanh, thân ảnh này đã dừng lại trước một thác nước. Hắn nhìn dòng sông ngay dưới thác nước, nơi đó, một nữ nhân xinh đẹp thân mặc bạch y đang trôi nổi, đôi mắt nhắm nghiền cùng với khuôn mặt tái nhợt, có thể thấy nàng tựa hồ bị thương không nhẹ.
- Ực....
Nuốt một miếng nước bọt, hắn nhận ra nữ nhân đang trôi trên mặt nước này chính là vị Đấu Hoàng cường giả lúc trước cùng Tử Tinh Dực Sư Vương chiến đấu. Xem bộ dáng của nàng hiện tại, hình như đã lâm vào trạng thái hôn mê.
- Được rồi. Coi như nàng gặp may.
Tiêu Sơn không chút do dự nhanh chóng nhảy vào trong dòng nước đem nữ nhân nọ bế lên, bởi vì ở dưới nước nên toàn thân nàng trên dưới đều ướt sũng, bàn tay Tiêu Viêm đặt ở bắp chân cùng sau ót nàng liền cảm thấy mềm mại trơn láng như ôn ngọc, cảm giác cực kì tuyệt vời.
Cắn nhẹ đầu lưỡi đem cỗ ý niệm kia đè xuống. Tiêu Sơn ôm lấy mỹ nhân toàn thân đẫm nước, sau đó nhằm một hướng rồi rời đi. Bay khoảng mười dặm thì hắn chợt thấy một sơn động nhỏ, Tiêu Sơn không chút do dự ôm thân thể nàng trong lòng vọt vào sơn động, Tiêu Sơn đem nàng đặt nhẹ lên bãi đá, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng.
Trong lúc nghỉ ngơi, hắn mới có thời gian quan sát nàng thật gần. Tinh tế đánh giá, Tiêu Sơn trong lòng cảm thấy từ từ nhảy lên một nét kinh diễm. Mi mục như hoạ, dùng từ băng cơ ngọc cốt để hình dung nàng tựa hồ cũng không quá. Hơn nữa làm cho hắn phải sợ hãi mà than có lẽ chính là sự ung dung cùng cao quý ẩn chứa trên người nàng.
Ánh mắt đảo qua khuôn mặt căng mịn, ánh mắt Tiêu Sơn chậm rãi dời xuống, lông mày hơi nhíu lại. Chỉ thấy dưới cái cổ ngọc, năm dấu trảo kinh khủng in lên bộ ngực, máu tươi thấm đỏ y phục. Nàng trong hôn mê lông mày đen có hơi nhíu lại, một nét đau đớn mơ hồ hiện lên trên khuôn mặt. Mặc dù bộ dáng như vậy không hề phù hợp với khí chất của nàng, song lại có vẻ đau đớn động lòng người.
- Khụ khụ.... Nàng cần phải trị liệu.
Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi rồi từ trong giới chỉ lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, thoáng do dự một hồi rồi vươn tay định cởi y phục của nữ tử. Bất quá khi bàn tay hắn sắp chạm đến thân thể của nàng, hai tròng mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra, đôi mắt đẹp toát ra một nét băng lãnh cùng xấu hổ, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Sơn.
- Ách... Nàng tỉnh rồi?
Nữ nhân đột nhiên trợn mắt làm Tiêu Sơn hơi hoảng hốt, vô thức lui ra sau vài bước, tay giơ lên bình ngọc nhỏ giải thích:
- Ta chỉ muốn giúp nàng chữa thương mà thôi, không hề có ác ý. Đương nhiên... vừa rồi nàng hôn mê, nên ta mới định bôi thuốc cho, bất quá nếu bây giờ nếu đã tỉnh lại, vậy thì tự mình đến làm đi.
Vừa nói, Tiêu Sơn chỉ mỉm cười đặt bình ngọc bên người nàng rồi rời đi.
Nhìn thấy Tiêu Sơn lui ra phía sau, nữ nhân thần bí lúc này mới nhẹ thở phào một hơi, đôi mắt nhìn về phía hắn cũng bớt đi phần nào. Bất quá lúc nàng chuẩn bị tự mình động thủ thì lại phát hiện toàn thân bị lâm vào trạng thái cứng đờ.
Thân thể hơi giãy dụa, nữ nhân thần bí chậm rãi nhắm mắt, một lát sau mở ra, cắn răng thấp giọng nói:
- Gia hoả đáng chết, tự nhiên lại có phong ấn thuật.
Tiêu Sơn ngồi ở một góc sơn động nướng thịt một con Hắc Trư Nhất Giai, thi thoảng nhìn nữ nhân đang gắng gượng cũng không nhúc nhích được thân thể, nhìn thấy nàng vẻ mặt vô tội, nhưng hắn không hề chủ động qua hỗ trợ.
Cố gắng một lần nữa, nữ nhân thần bí đành bất đắc dĩ đình chỉ giãy dụa. Nàng cảm thấy vô vị quay đầu đi, đôi mắt đẹp nhìn thân ảnh Tiêu Sơn chậm rãi nướng thịt, cẩn thận đánh giá một phen. Nàng chăm chú quan sát gương mặt anh tuấn tiêu sái của hắn một hồi, khuôn mặt nhỏ bất giác đỏ lên. Một hồi sau tựa hồ cũng không cảm thấy hắn có gì nguy hại về sau, lúc này nàng mới nhẹ giọng lên tiếng:
- Cũng là ngươi giúp ta bôi thuốc đi.
Thanh âm của nàng phi thường dễ nghe êm tai, bất quá có thể duyên cớ là bởi vì thân phận nàng mà trong thanh âm luôn có một nét cao quý khó có thể che dấu.
- Nàng chắc chắn chứ?
Ngẩng mặt, Tiêu Sơn nhìn chằm chằm thần bí mỹ nhân nghi hoặc hỏi. Thần bí mỹ nhân nghe hắn hỏi ngược lại có chút đỏ mặt lên tiếng:
- Ân.
Tiêu Sơn nghe vậy liền hí hửng trong lòng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh. Hắn chậm rãi tiến tới bên nữ nhân này, ánh mắt lần nữa đảo qua dung nhan xinh đẹp, ho khan một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng xé mở một đoạn y phục trên bộ ngực nữ nhân.
Kéo đám y phục trắng thuần ra, chỉ thấy này phía dưới lại còn có một kiện nội giáp màu lam nhạt, trên nội giáp lưu quang lưu chuyển như sóng gợn, hiển nhiên không phải là vật bình thường. Trên bề mặt giáp có năm đạo trảo ấn khá sâu, máu tươi từ trong trảo ấn nhè nhẹ chảy ra.
- Nội giáp thật chắc chắn, nếu không phải có thứ này hộ thân, sợ rằng chiêu công kích đó của Tử Tinh Dực Sư Vương đã có thể trực tiếp xé rách nửa thân trên của nàng.
Nhìn nội giáp màu xanh nhạt này, Tiêu Sơn trong lòng than thở.
- Khụ....Khụ... Cái vết thương phía dưới nội giáp kia... muốn cầm máu bôi thuốc... tựa hồ phải đem nội giáp... gỡ xuống.
Nhìn thân thể nữ tử mềm mại được nội giáp bao bọc bên trong, Tiêu Sơn đột nhiên quay về phía nữ tử lúc này hai má đã thoáng ửng đỏ, xấu hổ cười khổ.
Nghe hắn nói thế, thân thể nữ tử rõ ràng run lên một chút, hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, lông mi thon dài run rẩy rất nhẹ, thanh âm lại có chút bình thản:
- Cởi đi, nói nhiều sẽ có phiền toái.
Nhìn thấy đối phương dứt khoát như vậy, Tiêu Sơn lại có chút không tự nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu, nâng nữ tử từ trên giường đá dậy, ngồi xếp bằng quay lưng về phía hắn.
Nhìn những đường cong mê người phía sau nữ tử, Tiêu Sơn bàn tay thoáng có chút run rẩy, chậm rãi tháo gỡ áo xuống. Lúc di động trên y sam, ngón tay Tiêu Sơn ngẫu nhiên chạm vào da thịt nữ tử, lúc này hắn cảm giác được thân thể đối phương chợt căng lên, xem ra cho dù nữ nhân này là Đấu Hoàng cường giả, đối với chuyện tiếp xúc nam nữ này cũng không chính thức là bình thản vô tư như lời nàng nói. Chậm rãi tháo mở y phục đến chỗ cái eo nhỏ nhắn của nữ tử, Tiêu Sơn lúc này mới mơ hồ chạm đến khuy kim loại của nội giáp, nhẹ nhàng đem tháo ra.
Cởi đến cái khuy cuối cùng, Tiêu Sơn vô cùng cẩn thận đem nội giáp thoát ly khỏi cơ thể nữ tử, bất quá dù hắn đã rất cẩn thận nhưng khi nội giáp rời khỏi người, kim loại vuốt qua vết thương vẫn làm cho nàng phải hít vài ngụm lương khí.
Sau khi đem nội giáp giải trừ, nửa thân trên của nữ tử cơ hồ xích loã hiện ra trước mặt Tiêu Sơn, đương nhiên chỉ vẻn vẹn là mặt sau, về phần mặt trước, hắn thật sự không có thèm nhìn.
Trước mặt một nam tử xa lạ mà xích loã thân trên, da thịt trắng như tuyết của nữ cường giả cấp bậc đấu hoàng từ từ nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy rất nhỏ.
- Quản cho tốt tay ngươi cùng con mắt!
Lúc này nữ tử lại phát ra một tiếng cảnh cáo.
Cười khổ một tiếng, Tiêu Sơn từ trong giới chỉ lấy ra một bộ hắc bào rồi từ sau lưng phủ lên thân thể nữ tử, lúc này mới chậm rãi xoay người nàng để nằm xuống giường đá.
Xoay người lại, hắn lúc này mới phát hiện, nguyên lai hai má nàng cũng đã nổi lên một tầng phấn hồng mê người, bất quá trong nhãn đồng nhìn hắn có chút nhu tình. Hiển nhiên, hành động giúp nàng cởi áo lúc trước của hắn đã chiếm được không ít hảo cảm.
- Chịu đau một chút....Ta muốn thanh tẩy vết thương.
Nhắc nhở một tiếng, Tiêu Sơn chậm rãi kéo hạ hắc bào, thẳng đến khi vết thương đã hoàn toàn lộ ra, lúc này mới vội vã đình chỉ, bởi vì ở độ cao này, hắn đã có thể nhìn thấy non nửa kiều nhũ trắng như tuyết cùng với cái khe rãnh mê người làm cho nam nhân phải điên cuồng...
Lấy ra một ít vải bông sạch từ trong giới chỉ, Tiêu Sơn lại từng trong một cái bình ngọc đổ ra một ít chất lỏng màu lục nhạt, sau đó chậm rãi lau máu xung quanh vết thương.
Theo những lần lau nhẹ nhàng Tiêu Sơn, nữ nhân thần bí lông mi run rẩy không ngừng, búi tóc phượng hoàng cao quý trên đỉnh đầu cũng lặng lẽ tán lạc một chút, nhìn qua đã bớt đi mấy phần ung dung, nhiều hơn vài phần biếng nhác của nữ nhân.
Đôi mắt đẹp nhìn thiếu niên trước mặt đang cúi đầu chăm chú thanh tẩy vết thương, trong ánh mắt nữ nhân lại nhiều hơn một phần cảm kích.
Sau khi cẩn thận thanh tẩy vết thương, hắn lại từ trong một bình ngọc vẩy nhẹ lên một ít bột phấn màu trắng. Bị bột phấn kích thích, nữ nhân lông mày đen cau lại, mũi thon phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp ẩn chứa đau đơn.
- Yên tâm, rất nhanh sẽ tốt thôi.
Khẽ cười, Tiêu Sơn đem bột phấn rải đều lên miệng vết thương, sau đó lại lấy ra một ít vải bông dùng để cầm máu cẩn thận đem vết thương của nàng bao lại.
Đương nhiên trong lúc bao vết thương, dù hắn không có cố ý nhưng vẫn nhìn thấy một ít xuân quang không nên nhìn, bất quá cũng may hắn che giấu không tồi, nếu không khó mà bảo toàn nữ nhân thần bí này không đổi sắc mặt.
- Tốt lắm, miệng vết thương đã xử lý xong. Còn lại một ít nội thương phải dựa vào bản thân nàng thôi. Riêng cái phong ấn kia, cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng mà giải trừ.
- Được rồi. Nàng ở đây dưỡng thương đi, ta ra ngoài một chút.
Vỗ vỗ tay, Tiêu Sơn lui về phía sau từng bước, cười nói. Hắn mặc dù rất muốn chữa trị phong ấn cho nàng, nhưng nếu làm như vậy sẽ không ổn, sợ rằng nàng sẽ sinh ra cảnh giác với hắn. Nhìn nàng thêm một chút, hắn xoay người rời đi.
- Cám ơn.
Lẳng lặng nằm trên giường đá, nữ nhân đột nhiên hướng Tiêu Sơn nhoẻn miệng cười, nụ cười đó, có thể nói là phong hoa tuyệt đại. Tiêu Sơn nghe vậy người chỉ hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục bước đi.
Ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi nhỏ, ánh mắt Tiêu Sơn không ngừng đảo qua xung quanh. Duyên cớ cũng bởi đầu Tử Tinh Dực Sư Vương kia mà đoạn thời gian này Ma Thú bên trong Ma Thú Sơn Mạch rõ ràng náo động hơn rất nhiều, bất quá cũng may dược liệu của Tiểu Y Tiên trước khi đi đã giao cho hắn để hắn bố trí ra phạm vi xung quanh hang động rất có hiệu quả, mặc dù phụ cận thi thoảng cũng có ma thú lui tới, bất quá sau khi ngửi thấy cái mùi dược liệu ấy thì đều vội vàng chạy đi. Do vậy, hai ngày này ở bên trong, hai người cũng không có bị bọn Ma Thú này để ý đến.
Tiêu Sơn Luyện Đan nửa ngày bên ngoài sơn động, linh hồn chi lực lại thi thoảng dò xét tứ phía, cảm giác vô cùng an toàn, mới nhảy ra khỏi đống đá rồi mạnh mẽ nhảy xuống khỏi đỉnh núi nhỏ.
Hắn thong thả trở về, vài phút sau đã vào bên trong sơn động mát lạnh. Bước vào sơn động liền nhìn thấy nữ nhân này vốn nằm một chỗ trên giường, bây giờ tay đang nâng chiếc cằm thơm nhàn nhã ngồi trên phiến đá, nhìn thấy hắn trở về, nàng không khỏi mỉm cười:
- Ngươi về rồi à???
Cười gật gật đầu, Tiêu Sơn từ từ tới gần, thuận miệng hỏi:
- Nàng đã khoẻ hơn chưa?
Nữ nhân thần bí khẽ động thân thể tạo nên một làn gió thơm mát nhàn nhạt, đi tới bên cạnh Tiêu Sơn, đôi mày đen cau lại khẽ thở dài:
- Ngoại thương cũng không có trở ngại gì, bất quá phong ấn thuật trên người lại phải mất ít nhất vài ngày mới có thể giải trừ.
- Vậy đoạn thời gian này nàng hãy ở đây đi, bọn chúng hẳn sẽ không lục xoát đến.
- Ùng ục...... Ùng ục......
Lúc này Vân Vận cái bụng không đúng lúc kêu lên, Vân Vận mặt lần thứ hai hiện một hồi đỏ.
Đời này nàng chưa từng một ngày mặt đỏ nhiều lần như vậy! Hơn nữa lần này ở trước mặt người ngoài mất mặt như vậy.
- Cái này.... nàng đây là tu vi bị phong ấn nên đói bụng! Để ta đi tìm cho nàng tìm một ít thức ăn.
Tiêu Sơn nói xong, bước nhanh đi tới cửa động, nơi thác nước hạ xuống, nhanh chóng lao ra hồ nước, đấu khí hóa kiếm, mấy lần từ trong đầm nước đâm thủng mấy con cá mập!
Sau đó nhanh chóng trở về, từ trong giới chỉ lấy ra mấy con cá mập bắt được ở thác nước, đặt mông ngồi xuống đất đốt lên một đống lửa, đem cá đánh vẩy sạch, thanh lý nội tạng, rồi đặt trên ngọn lửa, Tiêu Sơn quay đầu nhìn nàng bên người mỉm cười.
Bởi vì bộ tố y trên người nàng đã bị nghiền nát, cho nên nàng hiện tại đang mặc áo bào xám tro của Tiêu Sơn. Người khác mặc vào rất bình thường, bất quá khi tới trên người nàng lại được thân thể lung linh có lồi có lõm phụ trợ mà tăng thêm vài phần ý vị thần bí, khi dời bước một đoạn đùi ngọc trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện vô cùng mê người.
Thân thể ưu nhã ngồi xuống, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm Tiêu Sơn đang không ngừng vẩy các loại gia vị lên cá nướng. Từ trên người hắn, để cho nàng vô tình tìm được cảm giác an toàn! Sâu trong nội tâm sản sinh một tia ỷ lại.
Bất quá, ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng trong nháy mắt liền thức tỉnh! Vội vàng đem này thực ý nghĩ không thiết bóp tắt!
Chính mình Đường dường Vân Lam Tông tông chủ, Đấu Hoàng cường giả, Gia Mã Đế Quốc mười vị trí đầu cao thủ, làm sao sẽ đối với một thiếu niên sản sinh ỷ lại?
Này nếu như nói ra, đã biết vị Gia Mã Đế Quốc một vị duy nhất nữ tính Đấu Hoàng cường giả, chẳng phải sẽ bị người chê cười?
Lại nói, mình cũng không cần nam nhân! Mình cùng hắn không thể có bất kỳ vướng mắc nào được.
Chờ chính mình thương được, chính mình phải trở về Vân Lam Tông, sau đó có thể hay không gặp mặt lại đều là chưa biết. Hazzz
Nghĩ đến sau đó thiên nhai hai cách, Vân Vận đáy lòng lại xuất hiện một tia tiểu thất lạc. Tuy nhiên, rất nhanh nàng đã ổn đinh lại tâm tình, nhìn hắn mỉm cười nói:
- Ngươi tên gì?
Tiêu Sơn nhìn nàng mỉm cười, nghiêng đầu đáp:
- Tiêu Sơn, còn nàng?
- Vân Chi.
Đôi mắt đẹp hơi loé lên một chút, nàng lại cười nói.
- Vân Chi? Tên thật đẹp, quả thật đúng với con người của nàng vậy.
Tiêu Sơn từ trong bình ngọc vẩy ra một ít gia vị đã được phối hợp tỉ mỉ, cũng thuận miệng nói. Vân Chi? Hắn thừa biết nàng dùng tên giả để che giấu thân phận thật của mình, nhưng hắn cũng chẳng muốn bóc trần sự thật làm gì, lại dễ dẫn đến nàng cảnh giác hắn.
Vân Chi hiện giờ thực lực bị phong ấn, bất quá nàng không biết lý do gì lại lựa chọn tin tưởng hắn, mặc dù nàng không thể nhìn thấu cảnh giới của hắn. Tiêu Sơn nhìn nàng mỉm cười, bốn mắt chạm nhau, nàng đỏ mặt cúi đầu xuống. Bầu không khí nhất thời lâm vào trầm mặc, cho đến khi Tiêu Sơn cầm cá nướng đưa cho Vân Chi, lúc này nàng mới nhẹ nhàng gật đầu với hắn.
Kéo xuống một miếng thịt cá nhỏ, đôi môi đỏ mọng của Vân Chi khẽ nhúc nhích, tư thái chậm rãi ưu nhã làm cho Tiêu Sơn một bên đang ăn cảm thấy ngẩn ngơ. Đến nữ nhân ăn cũng đẹp đến vậy sao?
- Ngươi là Luyện Dược Sư?
Ánh mắt đảo qua mấy bình ngọc bên cạnh Tiêu Sơn, trong thanh âm của Vân Chi thoáng có chút kinh ngạc.
- Ách, có thể xem như thế đi.
Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Tiêu Sơn cũng không muốn che giấu thân phận của bản thân. Hắn cũng không cảm thấy để thân phận bại lộ là một ý kiến sáng suốt.
- Nha. Ngươi đạt đến mấy phẩm rồi? Ta có bằng hữu là một vị Luyện Dược Sư đang ở Gia Mã đế quốc chờ ta hoàn thành sự tình nơi này, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giới thiệu ngươi cho hắn.
Khẽ gật gật đầu, nét kinh ngạc trong đôi mắt sáng của Vân Chi chậm rãi biến mất. Nàng khẽ liếm vết mỡ trên đôi môi đỏ mọng, mỉm cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Sơn hơi sửng sốt, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của đối phương mà lắc đầu:
- Đa tạ, ta bất quá mới miễn cưỡng đạt Nhị phẩm. Tuy nhiên, ta nghĩ hay là quên đi, ta không cần có người giúp đỡ, vì ta đã có sư phụ.
Trời, nàng đùa sao? Trình độ năng lực của hắn dư sức vượt qua Cổ Hà, còn cần nàng giới thiệu hắn cho sao? Nếu nàng ta biết được trình độ Luyện Đan của Tiêu Sơn chắc bị ngợp thở mất.
Nghe thấy hắn không ngờ lại cự tuyệt hảo ý của nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi thoáng hiện lên nét kinh ngạc. Sự giới thiệu của mình, không ngờ lại bị người trong cuộc cự tuyệt? Đây chính là nhiều năm như vậy mới gặp lần đầu. Lúc này, Vân Chi cơ hồ có chút xúc động muốn hỏi một câu:
- Ngươi biết ta muốn giới thiệu ngươi cho ai chứ?
Song xúc động cũng chỉ thoáng loé qua trong lòng. Bằng vào định lực cùng thân phận của Vân Chi, tự nhiên sẽ không đương tràng hỏi những lời như thế mà chỉ là mang theo một chút ý vị không hiểu chậm rãi gật gật đầu.
- Sau khi vết thương khỏi hẳn, nàng vẫn định đi tìm Tử Tinh Dực Sư Vương?
Đem miếng thịt cá cuối cùng ăn mất, Tiêu Sơn liền hỏi.
- Ân, ta cần phải lấy được Tử Linh Tinh.
Vân Chi khẽ thở dài một hơi, nói.
Tiêu Sơn lắc đầu thở dài. Hắn thừa biết nàng không phải đối thủ của Tử Tinh Dực Sư Vương, chỉ sợ nếu lần này nàng đi nữa sẽ bị ăn thiệt thòi lớn.
- Ta với nó thực lực khác biệt cũng không xa, chỉ là không ngờ nó lại nắm giữ phong ấn thuật. Lần trước chịu thiệt là do không kịp phòng ngự, lần tái chiến sau, "Phong Chi Cực, Vẫn Sát" của ta không nhất thiết sẽ thất bại như thế.
Nhìn vẻ mặt của Tiêu Sơn, Vân Chi cau mày nói, trong giọng nói mơ hồ ẩn chứa một chút không cam lòng.
- Chiêu thức đó thực sự rất mạnh.
Ăn xong cá nướng, Tiêu Sơn liền đứng dậy uể oải duỗi lưng, nói chuyện cùng Vân Chi một lát, sau đó liền rời khỏi hang động, ngồi xếp bằng một bên trên bãi đá cách cửa hang cũng không xa, hai tay kết ấn tu luyện, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhìn Tiêu Sơn bắt đầu tu luyện, Vân Chi cũng đứng dậy, đem ngọc thủ dính đầy mỡ thanh tẩy một chút rồi cũng ngồi xuống một bên từ từ nhắm mắt, chậm rãi giải trừ Tử Tinh Phong Ấn trong cơ thể.
Ban ngày đi qua rất nhanh, buổi tối liền tiến đến! Tiêu Sơn lần thứ hai làm một ít cá nướng, gọi Vân Chi đồng thời dùng cơm! Mấy ngày này, mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Sơn đã dần dần khăng khít hơn. Tiêu Sơn càng ngày càng khiến cho nàng có cảm giác muốn ỷ lại vậy.
Lần này dùng cơm nàng đều là cúi đầu, mặt nàng đỏ như trái gấc, một câu nói cũng không có nói.
Nhìn thấy nàng không muốn nói, hắn cũng không muốn mở miệng nói nhiều. Nếu bị phản cảm thì sẽ khó khăn trên con đường chinh phục nàng sau này.
Đừng đến thời điểm mỹ nhân tâm không được, lại gặp đến căm ghét, nếu như vậy dù có tốn công sức bằng trời cũng khó có thể chinh phục được nàng.
Dùng hết bữa tối, một đêm cứ như thế đi qua rất nhanh .
Tiêu Sơn lần thứ hai làm một ít cá nướng, hai người ăn xong, hắn chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo, cùng nàng đánh một tiếng bắt chuyện rời đi.
Đương nhiên, hắn cũng không dám rời đi quá xa, để tránh khỏi nàng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn! Bởi vì, nàng nhưng là hắn nhận định nữ nhân,!
Ra ngoài đi dạo một vòng, giải quyết một nhóm chung quanh dò xét ma thú!
Những Ma Thú này từ cấp thấp đến cấp cao đều có, không cần phải nói, đều là Tử Tinh Sư Vương thuộc hạ!
Vì là chính là tìm kiếm nàng mà tới.
Hắn trừng trị những Ma Thú này, lại thu hàng một nhóm Ma Hạch, thật cao hứng quay lại sơn động.
Trở lại thác nước phía sau trong hang núi, phát hiện nàng vẫn còn đang ngồi xếp bằng tập trung phá giải phong ấn! Rời khỏi hang động, Tiêu Sơn ngoảnh đầu nhìn một hồi hang động đá sau đó rời đi. Lần này hắn sẽ tiến thẳng tới Thập Vạn Đại Sơn, trực chỉ nơi ở của Tử Tinh Dực Sư Vương. Đấu khí vận chuyển, thân ảnh hắn liền biến mất.