Chương 174: Yên lặng đi, ta giúp nàng trị thương

Tiêu Ngọc mở to mắt ra nhìn về phía trên người đang đỡ nàng. Không ngờ lại là hắn.

Hắn nhìn về phía Tiêu Ngọc nhẹ nhàng nói:

- Đủ rồi a! Trận này xú bà nương ngươi thua rồi!

Tiêu Ngọc hai má đỏ hồng nhưng không có trả lời. Bất chợt bàn tay của hắn nắm lấy tay của Tiêu Ngọc. Nàng cảm giác được một tay của hắn đang ôm chặt lấy vòng eo của nàng, tay kia thì nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng, khuôn mặt hắn lúc này vô cùng ôn nhu khiến cho nàng đỏ mặt muốn dãy dụa nhưng là lực độ của nàng quá yếu không thể dãy dụa ra khỏi hắn.

Tiêu Ngọc hai má đỏ ửng, nàng cảm giác khi bị hắn ôm vào lòng vô cùng chán ghét nhưng lại có một chút gì đó thích thích. Chính xác là nàng ghét hắn nhưng lại không muốn hắn rời đi nàng ôm như thế này.

Nàng cố gắng dãy dụa:

- Tiêu Sơn. Mau buông ta ra!

Tiêu Sơn cầm một viên Đan Dược đút thẳng vào miệng của nàng sau đó mở miệng cực kỳ ôn nhu nói:

- Yên lặng đi, ta giúp nàng trị thương!

Lời nói của hắn như có ma lực khiến động tác của nàng đình chỉ lại. Bất chợt Tiêu Ngọc cảm giác được một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ vọt thẳng vào người nàng. Nguồn năng lượng này vô cùng ôn hòa nhanh chóng tiến vào toàn bộ cơ thể, lan tràn ra tứ chi bách hải của nàng.

Nàng cảm giác nguồn năng lượng mát lạnh này đang từng bước từng bước gột rửa thân thể của nàng, những vết thương do Đan Dược gây ra đang được chữa trị.

Những tạp chất trong cơ thể của nàng còn nhanh chóng bị đẩy ra khỏi cơ thể. Một cảm giác vô cùng thư thái khiến cho nàng vô cùng hưởng thụ.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ từ bước tới giường nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Đấu Khí vẫn không quên rót vào trong cơ thể của nàng, vì nàng mà trị thương.

Tiêu Ngọc hiện tại không biết có cảm xúc gì. Chỉ là nàng rất ghét tên nam tử đang ôm nàng nhưng nàng không hiểu tại sao nàng bị hắn ôm vào lại như có ma lực khiến nàng không có chút phản kháng nào. Toàn thân sức lực giống như bị tiêu tán.

Đặc biệt là nàng cảm nhận được bộ ngực của hắn thật là rắn chắc a? Mùi của hắn thật là thích a? Thiếu nữ cố gắng xua tan đi ý nghĩ này nhưng nàng không thể? Ý nghĩ này lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu của nàng. Sau đó nàng bất giác liền nhắm mắt lại, thiếp đi trong lòng hắn lúc nào chẳng hay.

Tiêu Sơn cảm giác nàng đã ngủ say trong lòng hắn, lúc này nội tâm hắn hơi chút gợn sóng, nhưng hắn lúc này đang trị thương cho Tiêu Ngọc nên rất nhanh dẹp bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Sau hơn nửa ngày, Tiêu Sơn bất đắc dĩ mở miệng nói:

- Tiểu tức phụ, ngươi còn không dậy a!?

- Ah...

Tiêu Ngọc giật mình mở mắt, vội vàng đẩy hắn ra. Bàn chân của thiếu nữ vẫn còn hơi run run nhưng có vẻ như thiếu nữ vẫn có thể đi lại mà không có vấn đề gì chỉ là có chút thoát lực mà thôi. Thấy được người xong khi phục dụng xong tăng khí tán mà không có việc gì đúng là chuyện lạ.

Tiêu Ngọc khuôn mặt đỏ hồng ngước nhìn về phía Tiêu mở miệng nói:

- Ta không có việc gì!?

Tiêu Sơn phẩy phẩy tay nói:

- Hazzz..... Đúng là nữ nhân a! Sau khi giúp cũng không nhận được một câu cảm ơn!

Tiêu Ngọc giống như tiểu tức phụ bị chọc tức, nàng chu cái mỏ lên nhìn về phía hắn nói:

- Hừ.... Ta cũng không có nói nhờ ngươi chữa thương a!? Được rồi. Ta đã tự đi được. Không cần ngươi giúp.

Tiêu Ngọc nói xong liền đứng dậy, chỉnh đốn lại một chút sau đó rời đi. Tiêu Sơn xoay ngươi lại nhún nhún vai, nói những câu hoàn toàn khó hiểu:

- Không phải trong mấy cuổn tiểu thuyết các anh hùng sau khi mỹ nhân trả ơn đều là dùng thân báo đáp sao? Thế quái nào mà mình sau khi có ơn với mỹ nhân song lại bị người ta phỉ nhổ thế nhỉ? Hazzz... cái này đúng là bất công mà!

Tiêu Ngọc nghe thấy thế thì xấu hổ, ngượng ngùng khe khẽ liếc mắt nhìn về phía hắn. Nhớ đến đôi chân của mình chỉ còn một chiếc, nàng quay đầu lại thì thấy tên vô lại lúc này lấy ra chiếc giày của nàng hít lấy hít để giống như thích thú vô cùng. Tiêu Ngọc có chút xấu hổ, thiếu nữ thầm mắng rất nhỏ:

- Biến thái!

Nàng vừa dứt lời thì thấy được ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía nàng, hắn nhẹ nhàng cười sau đó nhẹ nhàng đút chiếc giày vào túi áo. Sau đó hắn đưa tay lên chỗ đó vỗ vỗ biểu thị sẽ giữ gìn nó.

Thiếu nữ thấy vậy hai má đỏ ửng như ứ huyết, nàng nhẹ nhàng cúi đầu xuống cũng không có dám nhìn về phía hắn nhanh chân rời đi.

Đã vài ngày trôi qua, hắn quả thực vẫn phải đến Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá tiến hành dạy Nhã Phi luyện dược. Hắn có chút khâm phục về khả năng tiến bộ của nàng. Hiện giờ Nhã Phi luyện ra Nhị Phẩm Đan Dược không phải là khó.

- HAZZZ...

Khổ nỗi sau ngày đó gặp nhau hai người có chút xấu hổ. Nhưng Nhã Phi vẫn tích cực đẩy mạnh câu dẫn hắn. Đặc biệt, nàng làm rất nhiều với hắn đều hy vọng moi được câu đại loại như:

- Ta chỉ yêu mình ngươi thôi, ta chỉ có mình ngươi thôi, thứ đó ta chỉ dùng trên người ngươi thôi...

Hay đại loại những thứ như thế nhưng đều bị sự nín nhịn bá đạo của Tiêu Sơn thất bại mà ra về. Hiển nhiên Nhã Phi tuyệt đối không có chịu thua.