- Hắt xìiiii…
Tiêu Sơn lúc này dụi dụi cái mũi.
Bên cạnh hắn một thiếu nữ nhìn về phía Tiêu Sơn ca ca ân cần hỏi:
- Tiêu Sơn ca ca, huynh cẩn thận kẻo bị cảm lạnh a!
Tiêu Sơn hiển nhiên là biết mấy ngày nữa sẽ đến ngày sinh nhật của Huân Nhi thế nên hắn muốn có lẽ là làm một bữa tiệc cho nàng. Nhưng hắn suy nghĩ mãi mà không biết tặng gì cho thiếu nữ này…
Hiện giờ đã là sáng ngày thứ hai sau khi ngày hôm qua cùng với Huân Nhi đi chơi. Hắn đứng ở dưới mảnh đất trống, nhắm mắt lại liên tục dưỡng thần cảm nhận Đấu Khí từ trong thiên địa hấp thụ vào thân thể của bản thân. Hai bàn tay của Tiêu Sơn liên tục vận chuyển đánh theo công pháp Cửu Dương Chân Kinh. Hắn hiện tại cảm nhận ngày mình tấn cấp Đấu Tôn có chút xa vời.
Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu, hắn gãi gãi mũi của mình miệng lẩm bẩm nói:
- Còn hai ngày nữa sao?
Tiêu Sơn xoay người vào trong nhà, hắn sửa xoạn vài thứ đồ sau đó lại khoác lên mình bộ áo bào màu đen lên. Hắn muốn đến Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá một lần thông báo Nhã Phi một tiếng. Nếu hắn không đến được thì cũng cần thông báo với nàng một tiếng.
Hơn nữa đến Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá có thể mua được vài thứ cũng rất hữu ích. Hắn muốn làm một vài thứ dành cho sinh nhật của Huân Nhi. Một trong những thứ đó là bánh sinh nhật.
Tiêu Sơn nhanh chóng tiến về phía trung tâm của Ô Thản Thành. Hắn mọt đường trực tiếp tiến tới phòng đấu giá. Khi hắn đến được phòng đấu giá thì thấy được không khí của hôm này có vẻ náo nhiệt hơn một chút. Mấy đại hán canh cửa liên tục bàn tán về thứ gì đó nhưng hắn không quá để ý. Hắn vừa tiến tới thì mấy đại hán ngay lập tức với hắn kính cẩn cúi chào.
Tiêu Sơn mỉm cười, bình thản bước vào. Hắn được đón tiếp tại phòng khách. Lần này có vẻ như Đằng Sơn vẫn chưa có đi. Theo đó là hai công chúa cũng vậy. Họ thấy Tiêu Sơn đến thì khuôn mặt trở nên niềm nở đón chào. Tiêu Sơn chỉ mỉm cười đáp lễ.
Nhã Phi lúc này ăn mặc một bộ quần áo bó sát màu hồng, lộ ra những đường cong mê người. Nàng đúng là người đẹp mặc thứ gì cũng đẹp. Sau đó hắn muốn nàng mua một vài thứ dành cho hắn. Nhã Phi càng kinh ngạc khi mà những thứ hắn mua toàn là những hoa quả cùng với một số thứ khác. Mấy thứ này hoàn toàn là thức ăn mà thôi. Ngoài ra còn các loại thiết bị như quáng thạch, than đá, sáp ong, v.v..
Nhã Phi nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi:
- Sư phụ, người mua những thứ này để làm gì a?
Tiêu Sơn liên tục ho khan vài tiếng nói:
- Phi Nhi đừng có hỏi nhiều. Mau đi giúp ta chuẩn bị những thứ này nhanh chóng đi…
Tiêu Sơn cũng muốn thử xem mình có thành công hay không mà thôi.
Nhã Phi mỉm cười gật đầu:
- Vâng.
Tiêu Sơn cảm giác được nàng có cái gì đó mất tự nhiên. Tâm trạng của Nhã Phi rõ ràng không có được tốt cho lắm. Đôi lông mày của Tiêu Sơn cau lại, hắn nhìn về phía Nhã Phi hỏi:
- Phi Nhi, tinh thần ngươi không được tốt cho lắm, có phải có chuyện gì giấu ta không?
Nhã Phi nội tâm hơi hoảng một chút, sau đó mím đôi môi lắc lắc đầu nói:
- Không có a!
Tiêu Sơn thấy vậy cũng không có tiếp tục làm khó nàng nữa. Lúc này bầu không khí trở nên im lặng. Thấy hắn trở nên im lặng như vậy Nhã Phi cắn cắn đôi môi của mình cũng không có tiếp tục nói chuyện gì nữa chỉ lẳng lặng phân phó cho mấy người hầu đi chuẩn bị cho Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm giác được Nhã phi hình như có chút khó chịu gì đó nhưng nàng không có mở miệng thì hắn cũng chịu.
Nhã Phi nhìn hắn một hồi sau đó má hơi đỏ lên. Nàng nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi:
- Sư phụ người biết hai ngày nữa là ngày gì hay sao?
- Hả…?
Tiêu Sơn hơi ngẩn người. Hắn nhìn về phía Nhã Phi, thấy hai má của nàng hơi có chút hồng. Tiêu Sơn cảm giác đầu của mình có chút đen tối. Chẳng lẽ hai ngày nữa đến kỳ của nàng. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này. Hắn vỗ vỗ trán của mình rồi hỏi hỏi một cách cực kỳ ngớ ngẩn:
- Hai ngày sau sao? Là ngày gì nhỉ!?
Hắn biết hai ngày sau là ngày sinh nhật của tiểu Huân Nhi kia nhưng ngày này có liên quan tới Nhã Phi sao? Chắc là không đâu!
Nhã Phi cắn răng, ánh mắt có chút oán trách nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi hắn:
- Sư phụ, người thực sự không biết, hay là giả vờ không biết?
- Không biết!? Không biết gì cơ!?
Tiêu Sơn cười khổ, hai tay theo bản năng nâng lên tự vấn lòng. Hắn quả thực không biết hai ngày sau là ngày gì.
Nhã Phi cắn cắn đôi môi, khuôn mặt trở nên ảm đạm, nàng thất sắc thở dài nói:
- Không có gì!
Tiêu Sơn dùng tay xoa trán của mình trong lòng thầm suy nghĩ:
- Nữ nhân càng ngày càng khó hiểu a. Chắc hẳn là đến kỳ của nàng rồi đây!
Trong đầu của Tiêu Sơn suy nghĩ càng ngày càng đen tối. Thế nhưng rất nhanh hắn liền dẹp bỏ những suy nghĩ đó trong đầu cũng không để ý nữa. Thấy hành động này của Tiêu Sơn, Nhã Phi có chút căm tức nhìn về phía hắn.
Nhã Phi thầm mắng trong lòng:
- Sư phụ chết bầm, đến ngày sinh của lão nương mà cũng không biết. Nếu như ngươi không biết có thể hỏi mà, chẳng lẽ miệng ngươi bị người cắt mất rồi hay sao? Khốn kiếp, khốn kiếp…
Tiêu Sơn nhìn biểu hiện trên mặt nàng càng ngày càng nghi hoặc, hắn cũng không hiểu hai ngày sau là ngày gì. Hắn muốn hỏi Nhã phi một chút:
- Vậy hai ngày sau là ngày gì?
Đúng lúc này tiếng két phát ra, một tiểu thị nữ cầm chiếc khăn đi vào. Thiếu nữ nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười khe khẽ hành lễ. Nhã Phi cầm lấy chiếc nhẫn đưa cho Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn cầm lấy chiếc nhẫn gật đầu sau đó lên tiếng nói:
- Được rồi hai ngày nữa ta sẽ có việc bận, không thể tới đây dạy chỉ bảo nàng luyện dược được! Có điều gì khó khăn liên hệ Đát Kỷ cho ta nhé!
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Thiếu nữ thấy hắn rời đi thì muốn đưa tay kéo lấy, đáng tiếc cánh tay của nàng lại không chạm được tới hắn. Nhìn hắn rời đi, nội tâm nàng có chút thất lạc, sau đó liền thở dài. Tiêu Sơn lúc này có cảm giác tâm trạng Nhã Phi có gì đó không được quá tốt cho lắm thì phải.
Nhã Phi mím mím đôi môi. Nàng quả thực không biết mở miệng với hắn ra sao? Nàng chỉ muốn một ngày sinh nhật ở riêng với hắn mà thôi. Nếu như chỉ có mình hắn với nàng chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Tiêu Sơn bước ra khỏi cửa, hắn lúc này nghe thấy truyền âm nhập mật của Đát Kỷ từ hướng mật thất:
- Chủ nhân. Chàng không muốn biết hai ngày nữa là ngày gì sao?
Tiêu Sơn nghe được liền giật mình nhìn về hướng mật thất sau đó dở khóc dở cười hỏi lại:
- Ta quả thật không biết.
Đát Kỷ ngay sau đó lại truyền âm:
- Chủ nhân. Chàng đúng là ngốc, không hiểu được tâm tư của nữ nhân. Hai ngày nữa là sinh nhật của Nhã Phi a!
- Hiện tại thiếp đang chuẩn bị bế quan mở ra thể chất của thiếp, vì vậy không thể ra mặt giúp chàng được. Chàng lo mà chuẩn bị cho tốt đi!
Đát Kỷ thanh âm vừa dứt thì không còn âm thanh nào nữa. Tiêu Sơn lúc này chỉ biết cười khổ, hắn đứng đó dùng ngón tay vân vê cái trán của mình sau đó khe khẽ lẩm bẩm:
- Không phải chứ!?